Dư Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1, Chương 14: Ánh rạng tây
Ý Như cũng kể thêm về sự đối đãi giữa cô cùng chị gái, cô khó kìm nén đôi chỗ xúc động, điều này cũng làm Lâm tỏ ra đồng cảm.
Vâng, cả hai tâm sự khá lâu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Tuy vậy với Ý Như thì cậu không ghét như xưa, và thậm chí có phần đồng điệu.
Ý Như cảm nhận được căn phòng của một người con trai hoàn toàn khác so với tưởng tượng của cô, do đó biểu cảm đầu tiên của cô khi bước vào phòng của Lâm là kinh ngạc, rồi dần tò mò, cuối cùng là tò mò nhân đôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ừ. Rất giỏi. Rất đau nữa.”
“Về đâu?”
Ý Như đưa mắt nhìn khắp xung quanh, đây là lần đầu tiên cô tới nơi này.
Có lẽ cậu sẽ đề bút cho dòng nhật kí hôm nay, đề bút thật cứng cáp:
Thẳng tới một hồi lựa chọn khá lâu thì bọn họ mới về tới quán trọ.
Dù gì chỉ mới là ba ngày tại thế giới mới, còn quá sớm để cậu đưa ra quyết định của mình.
“Về nhà chứ về đâu.”
Nói là vậy chứ cô kéo hẳn tay của Lâm hướng về phía Thượng Tá họ Hoa, lúc này người sau có khuôn mặt không che dấu nổi sự tự hào.
Nhìn rồi Lâm nói tiếp.
Kiếp trước cậu thích nhất là hoàng hôn. Nó buồn man mác nhưng lại mang tới vẻ đẹp sức sống cùng hy vọng mà cậu gửi gắm.
Lâm biết rõ lý do vì sao cô nàng làm như vậy, dù gì so với chị gái song sinh, Ý Như không tài giỏi tới mức như vậy. Hẳn cô nàng có chút ganh tị, nhưng chỉ là đôi chút thôi, dù sao đó cũng là chị gái song sinh, không thể quá mức cưỡng cầu bản thân được.
“Ta có sứ mạng của mình, linh cảm mách bảo ta điều đó. Dẫu vậy ta thích cô, nên đừng suy tư gì nhiều, cười nhiều lên, như vậy mới đáng yêu.”
Ấy vậy Lâm nhìn về phía cô gái ngồi kế bên mình, nét mặt cô ta có mười phần giống chín so với Như Ý, Lâm mới ú ớ thì thào.
“Kính chào quý khách, vẫn như cũ chứ?”
Lâm cùng Ý Như tranh nhau vào bếp, kẻ xướng người hoạ, kết quả là mâm cơm gia đình trông vô cùng hấp dẫn.
Màn đêm không còn là thước đo đánh giá cho một buổi đêm, thứ đã bị thay thế bởi mặt trăng khổng lồ cùng vĩ đại.
“Chào lão Bản, vẫn như cũ, thêm một ly nữa nhé.”
Trận đấu đã kết thúc với chiến thắng thuộc về đội của Như Ý, chắc chắn tương lai cô chị gái song sinh này sẽ đạt được một cấp độ mới mà thôi, các cành ô liu sẽ vươn ra thật xa.
Dần khi rời khỏi ánh hào quang cũng như trở thành NEET trong hai năm cho tới khi bị triệu hồi sang thế giới này, cậu cũng đã từ bỏ mấy mối quan hệ trai gái này nọ kia.
“Chúc ngủ ngon nhé, Vương Lâm.”
“Chúng ta đi thôi, chào hỏi bác trai một chút rồi ta dắt cô về.”
Vừa đủ tiện nghi cho một kẻ chỉ sống một mình.
Tiếng cười vang vẳng không ngớt. Thẳng tới khi bước vào quán của lão Bản.
Hồi lâu sau khi mặt trời đã lên trưa, Lâm dắt Ý Như ra phiên chợ rồi lựa chọn món ăn sẽ nấu cho buổi trưa hôm nay.
“Hy vọng lấy về đừng có h·ành h·ung người ta như thế.”
Thẳng tới đoạn đi tới gần Một Khắc Đổi Đời, Lâm có dừng chân ghé mắt vào quan sát nhưng rồi cậu lắc đầu rời đi. Ý Như trông thấy thì chọc cậu một hồi, chỉ là chọc ghẹo thế thôi chứ khi Lâm chọc ghẹo lại thì cô nàng lại đỏ mặt.
Khi cà phê được đưa lên thì Lâm vội hỏi Ý Như có muốn thêm đường không bởi nó hiện tại khá là đắng, cô gái thấy vậy mới thử một ngụm thì gật đầu lia lịa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả hai vui vẻ trò chuyện thêm cùng nhau một đoạn, chủ yếu là về Trận Chiến Vương Quyền.
“Ừ. Ý Như cũng vậy, ngủ ngon nhé.”
Căn phòng mà Lâm thuê không rộng cũng chẳng hẹp, tuy vậy đủ cả một toa lét cỡ vừa, một phòng bếp, một phòng khách và một phòng ngủ.
Ý Như mang Lâm tới cũng tỏ vẻ chúc mừng, và cô có ý muốn được đi chơi cùng với chàng trai này.
Lâm cười rồi thêm đường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu không nói gì cả chỉ là ánh mắt có phần cổ vũ.
“Cậu biết tôi tính nói gì mà đúng không? Là con gái, lại là thứ nữ của họ Hoa, ta không thể bày tỏ trực tiếp, chỉ là… “
Thấy thế Lâm cũng đổi chủ đề, lần này là về gia đình họ Hoa, từ trên cao tầng xuống dưới.
Ý Như hỏi như thế cũng làm Lâm hoàn hồn, nhìn lại thì thấy tay cậu đang đặt ở hạ bộ, rõ là cậu cũng nhận thức rõ cái cảm giác b·ị đ·ánh trúng nơi hiểm địa như thế nó đau tới cỡ nào.
Hoa Ý Như rất thích món thức uống này, cô thường thấy bố thưởng thức cùng quan khách, tuy nhiên cô chưa từng thử qua bởi nghe đâu uống vào thường sẽ thiếu ngủ.
Lão Thượng Tá cười không ngớt, ừ rõ ràng là tâm trạng đang hạnh phúc cũng dễ dàng xin phép bố vợ một tiếng hay hai tiếng đấy nhỉ.
Cậu dần hiểu thêm không chỉ về gia đình họ Hoa sinh sống ở Tầng một, mà còn lại một số gia đình chi thứ khác đến từ các gia tộc, thậm chí là các gia đình lớn hơn nhưng đang có mưu cầu thay thế một gia tộc.
Con gái mà, nghe nhắc tới chuyện thiếu ngủ là bắt đầu cảm thấy không đáng rồi, huống chi một mỹ nhân như là Ý Như.
Có vẻ như linh cảm của cậu lại một lần nữa chính xác.
Tương tự như rạng tây vẫn đang kéo dài ấy, dẫu cho mặt trăng đã lên hình đổ bóng, che khuất đi vẻ đẹp u buồn, nàng vẫn tin vào sự lựa chọn của mình.
Bước chân thật chậm nhưng tâm tư thật minh bạch, tựa như vầng trăng sáng soi trên cao.
Có đôi khi dường như kể cả mặt trăng đã lên cao chót vót, chiếu sáng rực rỡ ánh bạch kim kia rồi, mà màu của rạng tây vẫn như vậy mãi kéo dài.
Hai người chia tay nhau trước cánh cổng của gia đình họ Hoa. Lâm từng bước từng bước đi về hướng phố An Khuê, nhà trọ của mình.
Có lẽ quá khứ của Lâm cũng trải qua tương tự, chỉ là không ngặt ngoé như thế này mà thôi.
Ánh rạng tây có thể kéo dài như thể chút nuối tiếc của một ngày dài, dẫu sao nó muốn níu kéo mặt trời nhưng chẳng thể được, đành phải chìa tay ra rồi để mặt trăng lu mờ hoàn toàn.
Nói rồi Ý Như hơi đanh khuôn mặt lại nhưng rồi cũng giãn ra và nở nụ cười.
“Hẳn rồi, người ta dù gì cũng là bông hoa e thẹn chứ bộ.”
Cô đáp rằng không muốn làm phiền chị gái.
Cô thăm dò khắp các nơi, kể cả toa lét, có lẽ chỉ trừ quyển nhật kí mà Lâm đặt trên bàn thì còn lại các nơi đều được cô khám phá qua một lượt.
Ý Như trông thấy ánh mắt đó thì ẩn sâu trong đáy mắt vừa là sự thích thú vừa kèm sự phấn đấu.
Lâm rụt rè đáp lời. Như Ý ra đòn hiểm như thế, dũng mãnh như thế, không nương từ như thế, mang danh đả nữ cũng chẳng có gì là lạ.
Chỉ là không chờ Thượng Tá họ Hoa lên tiếng, Lâm đã gật đầu và hứa chắc chắn sẽ mang cô gái Ý Như này về gia đình họ Hoa trước 9 giờ tối.
Ý Như cười, Lâm cũng cười.
Nụ cười của Lâm kèm theo sau là nụ của của Ý Như.
Ý Như cũng hiểu ý của Lâm, tuy vậy cô cũng có đem sẵn vài bộ đồng phục từ Hội Đồng. À không phải bộ đồ bó hình con thỏ đâu nhé.
Lâm dắt Ý Như ngồi tại một góc của quán lão Bản, vị trí ngồi quen thuộc.
Lâm cười cười chỉ về hướng Thượng Tá họ Hoa.
Lâm tiến bước cùng người đẹp dạo phố An Khuê.
Hoàng hôn tại vùng đất này cũng thật lạ, ánh chiều tà tắt hẳn từ cuối đường tây và cảnh bầu trời chuyển sang rạng tây kéo dài thật lâu không ngơi nghỉ.
Nghe Lâm thì thào thì Ý Như hết sức vui vẻ, cười cười rồi nhéo thật nhẹ cánh tay của Lâm, trêu đùa:
Lúc này Lâm đã đặt giỏ xách xuống kệ bếp, rồi cậu gõ cốc cốc lên mặt tường hỏi Ý Như rằng cô có muốn thay bộ quần áo không, cho mát mẻ ý mà.
Chỉ là khi kết thúc bữa ăn, Ý Như chưa kịp động tay vào bát dĩa thì Lâm đã nhanh tay hơn hẳn, tất nhiên cậu đi rửa bát.
Trong lúc dùng cơm cùng nhau thì Lâm còn chọc hỏi rằng Ý Như có muốn về đây ở không, cô nàng cũng đáp lại tinh nghịch rằng Lâm nên hỏi qua ngài Thượng Tá một tiếng đã, khiến Lâm bật cười kêu đúng vậy.
“Cậu thấy sao hả? Chị ấy giỏi thật đúng không?”
Bỗng Lâm đưa tay đặt lên đầu Ý Như, xoa xoa như đang xoa đầu cô mèo Bích Nguyệt.
Lâm cùng Ý Như rảo bước tại hội trường, Lâm cũng có hỏi rằng không muốn gặp chị gái lúc này à thì nhận được cái lắc đầu rất mau chóng từ Ý Như.
“Tự tiện như thế ai mà thèm.”
Kiếp trước Lâm cũng có hẹn hò, chỉ là khi đó cậu còn là tuyển thủ chuyên nghiệp, còn thời trai trẻ mười tám mười chín.
Ý Như cười tươi nhìn về phía chàng trai mà nàng chọn, hiện tại chắc chưa một ai hiểu lý do ẩn đằng sau đó, kể cả gia đình, kể cả chị gái, chỉ một mình nàng là hiểu lý do ẩn dấu đằng sau đó.
Nơi đây nằm ở con phố Bạch Hoa, cách phố An Khuê không xa lắm, cách phòng trọ của Lâm độ khoảng chừng hơn năm kilomet.
“Vâng, mời ngồi.”
Niềm tin không tên nào đó hay chăng.
“Ừ. Ta hiểu. Ta sẽ có câu trả lời thật sớm. Thời gian này còn quá sớm, sẽ không để cô chờ lâu đâu.”
Họ cũng trò chuyện thêm về đôi chuyện ở Hội Đồng cũng như gia tộc Bỉ Ngạn. Đa phần là thông tin mà Ý Như biết nhưng không sâu rõ ngọn ngành.
Đồng thời ông đang hướng về các nơi ra sức chúc mừng việc chinh chiến thành công của cô con gái của mình.
Quyển 1, Chương 14: Ánh rạng tây
Chỉ là Ý Như có chỗ đáp có chỗ không. Lâm thừa hiểu nếu chưa lôi kéo về cùng trận doanh hay cậu còn chưa ngỏ ý thật lòng với Ý Như, chắc chắn sẽ không đạt được bất cứ điều gì rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô đưa tay cầm đặt bàn tay của Lâm ngụ ý cậu nên xoa xoa đầu cô giống như ban nãy, nhưng Lâm rụt tay về.
Nói rồi Lâm nhìn lên phía hoàng hôn.
Chẳng ai biết được.
Nơi đây là nơi công cộng đấy, mèo mỡ thì ra chỗ kín rồi làm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ý Như phải xuỳ lên một tiếng, miệng còn nũng nịu.
Thế giới này quả thật không đơn giản như Lâm nghĩ, dù rằng cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Với cậu chúng thật sự có cũng được chẳng có cũng được.
“Vầng trăng vắt sáng ánh rạng tây… Tình nàng có chạm tới con tim ta.”
Nghe tới đây thì Lâm đã gật đầu rồi thay đổi ánh mắt, sẵn tay cậu cũng đặt lên đầu rồi xoa xoa khiến tóc Ý Như rối nùi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.