Dư Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1, Chương 29: Đẳng
X luôn mau nụ cười ở trên đôi môi, gã có thể giữ nụ cười suốt như thế từ hai mươi tư tiếng đồng hồ vừa qua, cho tới tận giờ phút này. Thậm chí gã còn có thể tự hào nói rằng bản thân có thể giữ nụ cười thêm hai mươi tư tiếng đồng hồ nữa, nếu số lượng người quay gacha nhờ gã hỗ trợ tăng đều lên.
Nụ cười của Ý Như lần nữa xuất hiện, trên đôi môi đỏ mọng.
Có cả quầy trò chơi lẫn các quầy thức ăn nhanh.
Cậu đã chôn vùi hai mươi tư tiếng đồng hồ suốt cả hôm qua rồi đấy, Lâm à!
Bề ngoài thì hai chị em rất giống nhau, nhưng để ý kĩ thì khuôn mặt luôn tươi cười là của cô em Ý Như, còn cô chị Như Ý thì khuôn mặt nghiêm túc hơn hẳn.
Nụ cười ấm áp và trìu mến khiến lòng đang nặng nề của Lâm cũng buông xả, cậu cố nặn ra nụ cười rồi đáp lại với ngài Alex.
Chính là ngoại trừ Trương Thế Vinh với màn trình diễn của gã, còn lại cả bốn người gồm Lâm, Leonard, Yagami Ryota và Klifla đều đón nhận đâu đó sự chỉ trích từ giới truyền thông.
Tuy vậy, khoảnh khắc mà ánh nắng chiếu rọi vào căn phòng, Lâm cũng như nó cũng đều tỉnh khỏi cơn mộng, một chút gì đấy thắp sáng lại, chí ít là ngọn lửa trong tâm.
Một ngày sau trận Vương Quyền bị đả bại, Lâm vẫn còn ngồi thơ thẩn một mình trong căn phòng trọ của cậu, trên tay là chiếc TAB đang bật sáng.
Truyền thông rốt cuộc chỉ là tiếng nói phát thanh cho cao tầng kia mà.
Với ánh mắt mang đầy hàm ý tỏ sự biết ơn, Lâm đáp lại Hoa Ý Như: “Buồn chứ. Nó giống như những gì mà tôi đã trải qua trong quá khứ, trong kiếp trước.”
Lâm mở to mắt, nhìn chăm chú Ý Như, cậu thấy đôi má đang đổ đỏ dần của cô nàng, bất giác cậu cũng cười, cậu nói bằng cả tấm lòng: “Cảm ơn.”
Lâm cũng đáp lễ chào hỏi Hoa Như Ý, đây cũng là lần gặp mặt đầu tiên của cậu và cô gái đả nữ này.
Lâm tiến ra cửa, khoá trái rồi cất bước đi xuống tầng lầu.
Có đôi lời phản hồi từ các khán giả - những người may mắn trực tiếp đón theo dõi tại trận đấu vừa rồi.
Đằng này thì kết quả không được như ý muốn với lão thị trưởng, mặt khác nó lại là cơ hội để kìm đi sức ảnh hưởng của thành chủ thành Trị An. Cơ hội tốt như vầy, sao lại không đi nắm bắt.
*
Cảm giác như đã từng trải qua, do đó cái tâm trạng trong Lâm lúc này có một nửa là chú ý, một nửa lại cho qua.
“Rồi tôi và toàn đội đem lại vinh quang cho nước nhà. Bởi khi đã giành chức vô địch, thứ mà tôi đã đề nghị anh em đem lên sân khấu là quốc kì. Ôi, cái khoảnh khắc ấy nó sướng lắm, tê rần cả người đi chứ. Chỉ là sau đấy, lúc về tới quê hương ý, có nhiều chuyện đã xảy đến, nó khiến cho tương lai sau đa phần đều là sự hối tiếc, hối hận cũng như những chuyện mà chỉ có thể quên đi thôi.”
Chỉ là sau khi ra hiệu Lâm cứ uống hết tách trà, ngài Alex khuyên cậu cứ đến đây bất cứ lúc nào cần sự tâm sự và hỗ trợ.
Cả X lẫn cửa tiệm Một Khắc Đổi Đời!
Nhóm thần toán này còn ai xa lạ ngoài nhóm của quý ngài X, bọn họ vốn dĩ trực thuộc tại nơi này, vừa hỗ trợ cho các dân chơi đam mê hệ gacha, lại còn giúp cho sinh ý của cửa tiệm Một Khắc Đổi Đời lúc nào cũng nảy nở.
Là lễ hội chào đón quan khách từ Tầng hai tới thăm đấy.
Đầy đủ các lý do cả, tuy vậy khi nói riêng về Lâm, có thể thấy rõ đó là về quyết định lựa chọn vị nhân vật cơ bản, cùng với đó là các tình huống ra quyết định có phần khó hiểu.
Đi cùng Hoa Ý Như là một cô gái khác, chín phần tương tự Hoa Ý Như, là Hoa Như Ý, chị gái song sinh của cô.
X tiến lại gần và vỗ vai của Lâm, giọng nói mười phần đáng tin cậy: (đọc tại Qidian-VP.com)
Đoạn cả hai cùng dạo bước khắp nơi tại thành Trị An.
Sau trận chiến Vương Quyền thứ hai kia, cậu đã bị vây bởi cánh báo chí. Phải, giới báo chí cũng tổ chức cái gọi là họp báo sau trận đấu.
Chỉ là cái vẻ mặt đăm chiêu đó không giữ được bao lâu khi mà lại có khách hàng tới tìm gã cùng đồng bọn, nhằm bói thêm quẻ toán xem coi liệu lần gacha này có thể thành công hay không.
“Cậu kể thêm đi. Tôi muốn nghe.” Đôi mắt của Hoa Ý Như trông thật đẹp, chúng tròn xoe, đôi lông mi chớp đôi nhịp, sâu trong con ngươi phản phất dáng vẻ của thiếu nữ say hương tình.
Đã bỏ phí một ngày, Lâm cũng chẳng muốn phải phí hoài thêm một ngày nữa trong nỗi thất vọng của mình, do đó cậu cần phải đi ra bên ngoài.
Trước dòng bản tin trên TAB, giật tít như sau: thất bại trước giới thượng tầng của đại thiên tài, Lâm chỉ có thể kéo lê ngón tay từng inch một, cậu muốn đọc từng chữ trong bản tin ấy.
Bản thân gã cũng thấm thía cái câu: niềm vui kẻ này nỗi buồn kẻ khác.
Hành động này khiến Lâm giật mình, cậu hơi co rút cái cổ lại, rồi rụt về sau mấy bước chân.
Chợt Lâm mới nhớ ra, cách đây vài hôm, cả toà thành Trị An này chẳng phải cũng diễn ra buổi lễ hội hay sao?
Lâm ngừng đôi chút, cậu như nuốt lấy ngụm nước bọt, tiếp: (đọc tại Qidian-VP.com)
Rồi cậu ngoảnh mặt về cô mèo, nói: “Ta đi ra ngoài hít thở nhé, mi ở nhà trông nhà nhé Bích Nguyệt.”
Quyển nhật kí dừng lại ở ngày thứ mười, cũng là ngày thứ mười mà Lâm đến với thế giới này. Trùng khớp là ngày đấy cũng chính là trận chiến Vương Quyền thứ hai khép lại bằng một thất bại.
Lần trước tại trận chiến Vương Quyền mà Như Ý tham dự, Lâm chưa có dịp chúc mừng cùng gặp mặt, nay mới có dịp.
*
Gã biết rằng, đồng bạn có thể đang thất vọng, dù gì công việc làm ăn của gã phất lên là “nhờ” vào thất bại mà đồng bạn đã trải qua ở chiến Vương Quyền.
Quyển 1, Chương 29: Đẳng
Có dăm ba câu đùa vui, trách móc rằng trận đấu căng thẳng đấy, nhưng kết quả lại làm căng thẳng các bet thủ - những kẻ cá cược nhằm tìm kiếm nguyên thạch mà nuôi sống bản thân – khiến họ không thể nào không tức giận.
Lời nói của Lâm là thế, tuy nhiên ánh mắt thì rất khác. Nó có mang chút gì đó của sự nặng lòng. Thứ mà người ngồi đối diện đây là ngài Alex cũng nhìn ra được, nhưng vì phép lịch sự, ngài Alex không nói thẳng ra.
“Haiz cũng chỉ có thể trách bản thân đã không gặp may mắn.”
“Có một lần tôi – đội trưởng của đội tuyển, chúng tôi có năm người – dẫn dắt đội đi thi đấu tại nước ngoài. Thực phẩm không hợp khẩu vị, thời tiết cũng lạnh nữa, ở cái nơi đất khách quê người kia, trong vòng hai tháng trời, cứ ba bữa lại phải ra quân thi đấu một lần. Tuyển thủ chuyên nghiệp ý là cái tên gọi cho kiêu kì mà thôi, thực ra xã hội luôn nhìn nhận chúng tôi với cụm từ như là “lũ nghiện game” hay “bọn lãng phí thời gian.”
Lúc này trời đã quá trưa, mặt trời đã lên cao, chỉ là không nóng gay gắt, mặt trời toả ra thứ ánh sáng kha khá êm dịu. Lâm có thể thấy rõ dòng người đang di chuyển ở phía xa xa, nơi là con đường cái dẫn ra hội trường trung tâm, dòng người không quá đông không quá ồn ã, họ chỉ đang di chuyển với mật độ vừa phải.
Nếu vừa qua là một trận đấu mà Trương Thế Vinh dành chiến thắng, và gã là tâm điểm của sự chiến thắng, chắc hẳn lão thị trưởng họ Trương sẽ nở mày nở mặt.
Điều này làm Lâm nhớ tới quãng thời gian mà cậu từng làm game thủ chuyên nghiệp, cũng là truyền thông với sức ép kinh ngươi như muốn đè bẹp bằng chiếc xe ủi công trình.
Có rất nhiều quầy hàng trưng bày các mặt hàng thiết yếu nhưng lạ mắt.
Đường phố nhộn nhịp, một góc của Một Khắc Đổi Đời càng là như vậy. Bởi tin truyền thông đăng tải rất mau chóng, rằng nhân vật Quỷ Thiết mà Lý Thị Diệu đã sở hữu chính là nhờ vào công sức tính toán của các thần toán ở tại nơi này.
“Tuyển thủ chuyên nghiệp của tựa game mà cậu từng chinh chiến, giống Vương Quyền nhỉ. Áp lực hiện tại chắc hẳn giống năm xưa đấy. Tôi không biết nó sẽ như thế nào, ý tôi là nguồn cảm xúc bên trong cậu ấy. Nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Cậu đã có cho mình khởi đầu mới rồi kia mà.”
X trông thấy Lâm tiến bước vào cửa tiệm, gã đang dở dang việc giảng dạy sự tính toán của mình cho một gã đồng nghiệp, nhưng X vẫn đứng lên, gã nói với đồng nghiệp rằng cần đi ra bên đây đôi chút, rồi cất bước đón tiếp Lâm.
Ngày thứ mười một và ngày thứ mười hai, cuộc hành trình ở thế giới mới của Lâm cũng chẳng có gì, chỉ có dòng chữ trên đấy rằng: ngày thứ mười một. Đó là ngày hôm qua, ấy vậy mà tới tận lúc này, tận buổi trưa mặt trời đã lên cao của ngày thứ mười hai, Lâm vẫn chưa có cảm hứng để bước ra bên ngoài.
Đứng lạc lõng giữa đường phố tấp nập của thành Trị An, khu phố nơi phòng tập này cũng cách khá gần khu vực hội trường trung tâm, Lâm ngước mặt hướng về ánh mặt trời. Mắt cậu nhắm lại, đôi môi hơi mở. Xong, sau khi đã lấy một hơi thật dài, cậu mở mắt ra. Nhìn nhìn, ngó ngó dòng người xung quanh.
“Chị cứ về trước đi, em đi đây một lát.”
Ánh hoàng hôn như buông hạ xuống một nửa cõi mặt trời, hẳn đang chuẩn bị nhường chỗ cho bầu trời đêm cùng những vì sao rơi xuống. Một ngày nữa sẽ lại trôi qua. Chiến Vương Quyền trận thứ hai, với Lâm là một thất bại. Nó thực sự đã là một thất bại, đủ để cậu ngờ vực về bản thân, liên hệ với quá khứ, dần chậm đi hoặc chệch đi các kế hoạch mà đã được định sẵn. Lời an ủi của Hoa Ý Như như một liều thuốc bổ tới đúng lúc, đúng thời điểm.
X vui vẻ dựng lại cái nụ cười thối đần của gã, tiếp tục công việc kinh doanh của mình.
Chất giọng nhẹ nhàng, ôn nhu, thanh âm đến từ đằng sau lưng của Lâm, là Hoa Ý Như.
Những câu hỏi có phần cắc cớ được đặt ra nhằm chỉ với mục đích “đưa” kẻ tội đồ bên đội thi đấu mà Lâm tham gia “ra ánh sáng”.
Vẻ đẹp nghiên nước nghiên thành, chẳng kém cạnh gì cô em gái. Cũng bộ váy dài màu xanh, và trang điểm không quá đậm không quá nhạt.
Lâm vừa nghe giọng của Ý Như, cậu cũng vừa trông thấy cảnh tượng hết sức xinh đẹp. Đó là nụ cười của cô nàng, một nụ cười thành thật, tươi mới và mang lại cho Lâm cảm giác chữa lành.
Cô diện một bộ váy dài, màu xanh, đi kèm với khuôn mặt được trang điểm không quá cầu kì. Đôi khuyên tai thực sự tô lên nét chấm phá khi lần đầu tiên bạn nhìn cô ta.
Căn phòng như ngập tràn lại sự sống, khi ánh sáng kéo vào, nó như há cái miệng của mình, cắn nuốt từng chút sinh cơ giúp bản thân có thể đủ sức mà trỗi dậy, mà tiếp tục.
“Sau đấy một thời gian thì cái game mà tôi từng thi đấu ý, bắt đầu được xã hội chú ý, bọn tôi được mang cái danh là tuyển thủ chuyên nghiệp. Nghe kiểu nhỉ, ừm ghê gớm làm sao. Có lương bổng đủ cao, có nhà tài trợ. Thay vì tập luyện tại các nơi tồi tàn, nay chúng tôi có hẳn nơi tập luyện riêng, rồi là môi trường thi đấu tốt hơn…
Nói tới Lâm, sau khi đã hỏi thăm về chủ tiệm của Một Khắc Đổi Đời, cậu tiến thẳng tới phòng tập.
“… Như, có người anh em của tôi, cậu ấy bán độ. Ừm là cái hành động mà vì đồng tiền của một ai đó, sẵn sàng thi đấu khác đi làm cho kết quả khác đi, theo sự kiểm soát của một ai đó – kẻ đã trả phần tiền dơ bẩn cho người anh em của tôi. Và rồi dần đà, trong giải đấu đó, mọi thứ chệch đi khỏi quỹ đạo, chuyện dơ bẩn của các người anh em của tôi phanh phui. Tôi cũng bị chỉ trích, báo chí lúc bấy giờ căng thẳng lắm. Mọi mũi tên căm hận cứ thế chĩa vào chúng tôi ấy…”
Không khí hệt như một buổi lễ hội.
Bước ra khỏi phòng tập với khuôn mặt tương đối chán chường, Lâm cất tiếng thở dài.
Cô mèo cũng chẳng buồn mà duỗi cái lưng ra, nằm nghỉ tiếp.
Tiếng mua, lời bán khắp nơi.
*
Hai chị em vừa đi ra từ một nhà hàng gần đây, họ vừa tham dự bữa tiệc giữa các gia tộc. Bữa tiệc mang hơi hướng chính trị, cho nên họ đã xin phép được thối lui trước. Vừa bước chân ra khỏi nhà hàng thì Hoa Ý Như muốn đi dạo, thế là họ bắt gặp Lâm tại con đường này, trùng khớp với việc Lâm vừa đặt chân ra khỏi phòng tập.
Hoa Như Ý có lần đầu gặp Lâm, cô khẽ gật đầu, cúi người, chân hơi khuỵ, hành lễ với chàng trai mà cô luôn được nghe cô em gái nhắc tới.
Thất bại ở trận thứ hai của chiến Vương Quyền, rồi đối diện với cơn áp lực khổng lồ từ truyền thông kia, có thể ép cậu gục ngã. Chỉ là lựa chọn được gục ngã, hay đứng dậy, là quyết định của cậu.
Nói rồi chưa kịp định hình ra chuyện gì thì Lâm đã bị Hoa Ý Như kéo đi một đoạn, cậu chỉ kịp thấy Hoa Như Ý đang vẫy tay chào cả hai từ phía đằng xa xa.
Rồi Lâm cười: “Dần tôi từ bỏ môi trường thi đấu kia, quay về ở ẩn. À, không. Phải gọi là từ bỏ tất cả rồi biến mất hoàn toàn. Chẳng còn cái tên Vương Lâm trên đấu trường chuyên nghiệp nữa. Tôi cứ thế sống cho qua quãng thời gian hơn 2 năm trời, thứ làm bạn chỉ là một chiếc máy tính, chiếc điện thoại và bốn bức tường xung quanh. Rồi, ngày hôm ấy, mọi thứ khác đi và tôi được tới đây – tới thế giới này đấy chứ.”
Chỉ là chưa kịp định hình chuyện gì sẽ diễn ra kế tiếp thì đã thấy bàn tay của Lâm chặn ngang, người sau cười rồi gật đầu và cất bước thẳng tới chủ tiệm Một Khắc Đổi Đời, không đáp lại lời của X khiến gã cũng tỏ ra hết sức buồn bực.
Ngài Alex: “Lâm à? Ngồi tí đi, hôm qua chẳng thấy cậu tới phòng tập, hẳn là nghỉ ngơi một ngày rồi đi.”
Nhộn nhịp hết sức.
Hoa Ý Như thể hiện sự đồng cảm, cô với cái nhìn cổ vũ khiến Lâm không thể không kể tiếp câu chuyện.
Có lẽ trong kế hoạch của mình, Lâm có hoạch định một chỗ cho sự kiện tại Phòng Đấu Giá này, do đó khi đã tỉnh táo, cậu nghĩ rằng nên làm nó thật mau chóng.
Có lời thuật lại từ dàn ý bình luận của hai bình luận viên.
Cậu lại chú tâm vào trận chiến Vương Quyền, bỏ qua mắt cái điều này.
Lâm nói tiếng cảm ơn rồi xin phép được gặp Phan Minh, hôm nay ra ngoài đường ngoài giải khuây cho đầu óc thư thả, cậu còn mong Phan Minh giữ lời hứa đưa cậu tới Phòng Đấu Giá mà trước kia gã từng nói.
Ấy nên chẳng có lý do gì, khi đồng bạn đang xuống tinh thần, gã lại không nên ở cạnh mà an ủi. Nhất là một người bạn như Lâm, với X, là sự quý báu mà gã có được trong quãng thời gian gần đây.
Lâm hít thở sâu một hơi. Hít thật là sâu rồi thở ra hơi thật mạnh.
Sự cân bằng vào thời điểm này thì còn điều gì tuyệt vời hơn nữa.
Nhưng đánh đổi lại, cái thứ nâng bàn chân chúng tôi lên cao ấy, là vô vàn những cực đoan đeo bám…”
Chợt, cậu thấy Ý Như lại đứng trước mắt mình, mắt đối mắt, rồi tai cậu nghe rất kĩ câu nói của Ý Như, rằng.
Lâm cũng tự nhủ, rằng bản thân cậu đã cố gắng, tuy nhiên điểm hạn chế quá lớn từ lớp nhân vật cơ bản cùng lớp nhân vật một tinh huy có lẽ đã đem tới sự chênh lệch ngoài ý muốn, nó khiến trận đấu vuột khỏi tầm tay.
Chợt cậu lắng nghe thấy âm thanh quen thuộc:
Đôi dòng nguệch ngoạc, nét xoá đè lên nét ghi, có vết tẩy vết ghi đè. Để rồi chốt lại bằng câu cảm thán: “một ngày thất bại.” cho trang nhật kí u ám sự nặng nề. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ban nãy sau khi dùng trà cùng ngài Alex, cậu đã đi khắp phòng tập thì biết được hôm nay Phan Minh không có mặt, tương đối thất vọng đành đi ra về.
Vừa bước vào đây, cậu đã gặp ngay ngài Alex đang ngồi pha tách trà ấm trong phòng họp.
“Không có chi.”
Từng bước di chuyển rồi chia sẻ công việc một cách hợp lý, kèm theo những tình huống tận dụng tốt sai lầm của đối phương, họ xứng đáng với chiến thắng này.
Vả lại, thiên tài trăm năm có một: Trương Thế Vinh, chẳng phải là con trai của thành chủ thành Trị An, hay ngài thị trưởng họ Trương hay sao?
“Lâm, là Lâm đấy à?”
Hoa Ý Như ngắt lời của Lâm, cô cười cười: “Kiếp trước á? Chẳng hay vị huynh đài đây là người chuyển sinh?”
Đêm nay, tại khu chợ sẽ diễn ra buổi họp chợ thường quý. Cứ mỗi quý lại họp chợ một lần, trùng hợp thay, đúng ngay thời điểm này và Ý Như dắt Lâm đi chơi khắp khu chợ.
Nhưng làm gì có cái kẻ gọi là “tội đồ” đâu. Có chăng cả năm thành viên đội của Lâm đều đã thi đấu dưới sức mình, còn phe đội bạn họ đã có một trận đấu hết sức tuyệt vời.
Lâm: “Vâng. Vẫn là tương đối hụt hẫn. Tuy vậy, nghĩ kĩ thì, họ thua vì họ có thực lực thì còn có chút gì đó để buồn để níu kéo, đằng này ta đã thua một cách tâm phục khẩu phục. Chỉ là chịu chút sức ép thôi, ta không sao.”
Lâm không tỏ thái độ cụ thể, cậu đáp một cách hài hước: “À, không, không phải đâu. Tôi chưa có c·h·ế·t kia mà, tôi từng nói với cô đấy thôi rằng tôi đến từ một thế giới khác. Ở thế giới cũ kia tôi từng làm một tuyển thủ, từng thi đấu giành giải thưởng nhưng cũng từng trải qua rất nhiều các thất bại, hệt như thất bại lần này. Chúng khó nuốt trôi.”
Phía bầu trời, xa tận đường chân mây là cánh chim bay, sắc xanh tạo khoảng lặng bị làm lung lay bởi màu trắng của từng áng mây, pha trộn lẫn vào đó là từng tia vàng của nắng tạo nên bức tranh thật đẹp.
Gọi sáu thành chủ là những kẻ già đời sẽ là không quá sai, bởi giữa bọn họ vẫn làm ra sự đấu đá, tranh đấu tị nạnh lẫn nhau kia mà.
Vươn bàn tay kéo chiếc rèm cửa, thắp sáng lại căn phòng, Lâm đảo mắt nhìn khung cảnh ở bên ngoài.
Lại nghĩ về trận đấu ấy, rồi những việc vừa trải qua, bỗng Lâm lại chùng mình.
Truyền thông lại gây sức ép là thế, âu cũng dễ hiểu. Trận đấu này phải nói là quá quan trọng với thành Trị An, quan trọng qua con mắt mà Tầng một sẽ nhìn nhận về thành Trị An ra làm sao.
Đôi chân mày hơi nhăn lại, cậu tính hỏi có chuyện gì thế thì nghe thấy giọng nói êm dịu từ Ý Như:
Phải, có thể cậu không thể nào sửa chữa những sai lầm năm xưa, có thể cậu chẳng còn sự vướng bận gì ở thế giới kia. Nhưng giờ cậu đã ở đây rồi, một thế giới mới, thế giới mà cậu vừa biết rằng nó tên là VEIL, đây cũng chỉ là một khởi đầu mới, một khởi đầu mới mà cậu chỉ là kẻ vừa đi tập tễnh đôi ba bước chân mà thôi.
Quả là đắt khách!
Phồn hoa.
Hoa Ý Như trầm mặc, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm, đôi mắt ấy ẩn chứa nỗi niềm không diễn tả được, rồi bất chợt cô đưa nhẹ bàn tay lên rồi chạm vào tóc của Lâm. Một cái xoa, một cái chạm. Nó khiến Lâm sững lại, cậu cũng không ngờ đến, đôi mắt đang mở to của cậu cũng khép dần, dường như cậu đã chấp nhận cái sự an ủi này của Hoa Ý Như.
Lâm đọc xong, chỉ biết buông lời thở dài.
Xong, X quay lại chỗ ngồi với vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, bởi Lâm sau khi trò chuyện điều gì đó với ông chủ tiệm thì bỏ đi luôn, không thấy quay lại chào hỏi gì tới gã.
“Nào, lại đây nào bằng hữu, nay tại hạ sẽ bói cho huynh một quẻ. Thua keo này ta bày keo khác, nhất định sở hữu nhân vật mới rồi chúng ta làm lại.”
Lâm hơi khép hờ đôi mắt, cậu không còn nhìn thẳng Hoa Ý Như. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoa Ý Như nói với Lâm: “Này cậu, có đang cảm thấy thất bại này đáng buồn không?”
“Ừm, có thể.” Lâm hơi ngập ngừng, vài giây, cậu ngoái đầu nhìn về đôi mắt đẹp kia của Hoa Ý Như rồi chầm chậm nhắn khẽ đôi mắt. Giây lát sau đôi mắt ấy mở ra, dần dần, sâu trong đó là cả vùng trời hoài niệm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.