Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Khương Nguyên Nguyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52: Thân Phận Thật Của Hắn
Nào ngờ, ánh mắt Tạ Phong Lăng chỉ lướt qua đã dừng lại chỗ nàng, mỉm cười hỏi: “Hạ Lan cô nương, tự lần từ biệt trước, gần đây cô nương vẫn khỏe chứ?”
Trong chùa ngày tháng khắc khổ, nào sánh được cuộc sống phú quý an nhàn của hoàng tộc.
Bỗng nhiên, một mùi hương kỳ quái len lỏi tràn ngập không khí.
Hạ Lan Chi uống hơi nhiều, men rượu dâng lên khiến đầu óc quay cuồng. Nàng mượn cớ đi giải rượu, bước ra ngoài hít thở khí trời.
Nàng càng thêm hiếu kỳ, lại hạ giọng hỏi: “Vậy hắn vốn có thể sống một cuộc đời thần tiên nhàn nhã, sao lại chịu vào chùa tu hành làm hòa thượng nhỉ?”
Lời vừa thốt ra, vô số ánh nhìn lập tức dồn hết lên người nàng. Ai nấy đều kinh ngạc, một quả phụ nhỏ bé trong tướng phủ mà lại quen biết đương kim Thái tử?
“Hừ, ngụy biện!” Chúc Lý thị hừ lạnh, vừa định xoay người bỏ đi thì bắt gặp Hạ Lan Quý bưng lễ mừng thọ tiến tới, trên mặt treo nụ cười khúm núm: “Ha ha, bà thông gia, đã lâu không gặp. Ngài trông càng thêm tinh thông sáng sủa.”
Không đúng! (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương thị hơi nghiêng đầu, kinh ngạc: “Ngươi không hay biết sao?”
Cao Lệ Quân đã ở Chúc phủ bảy tám ngày, vẫn chưa có dịp lộ diện trước mặt Chúc Thành Hải. Hôm nay chính là cơ hội không tồi.
Bà ta vốn quen ăn chay niệm Phật, ngày quan trọng như hôm nay lại mời trụ trì của Chiêu Dương tự đến dự tiệc cũng chẳng có gì kỳ lạ.
“Thật lạ.” Hạ Lan Chi khẽ thì thầm, “Vô Ngân tiểu sư phụ hình như có quen biết Thái tử điện hạ thì phải?”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một giọng nam tử th* t*c bất chợt vang lên, khiến tim nàng thắt lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ở vị trí chủ tọa, Tạ Phong Lăng cùng Tạ Vô Ngân sóng vai ngồi. Trái lại, Chúc Thành Hải – nhân vật chính của ngày hôm nay – lại khiêm nhường ngồi hàng dưới, không hề có khí thế của người được chúc thọ.
Trong lòng Hạ Lan Chi không khỏi thầm nghĩ. Kể từ lần cuối cùng đạt được thỏa thuận với Tạ Vô Ngân, hắn vẫn chưa hề chủ động đến tìm nàng.
“Thiên hạ này là thiên hạ của Tạ gia. Ngươi xem Thái tử đối với Vô Ngân sư phụ cung kính nhường nhịn đủ điều, chẳng lẽ còn chưa đoán ra hay sao?” Khương thị cười khẽ, giải thích: “Nói về vai vế, Thái tử điện hạ còn phải gọi Vô Ngân sư phụ một tiếng đại ca đó.”
Nghe vậy, Hạ Lan Quý cùng Giang thị liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đều tươi hẳn.
“Huynh trưởng đã lâu chưa từng hồi cung, phụ hoàng rất nhớ mong.” Tạ Phong Lăng nghiêng đầu nhìn Tạ Vô Ngân, giọng ôn hòa, “Những chuyện trước kia sớm đã qua, phụ hoàng chưa từng vì thế mà liên lụy đến huynh. Ân điển ấy, há chẳng phải mênh mông như trời biển hay sao?”
Hôm nay, màn khai tiệc chính là tiết mục “Bát tiên chúc thọ”.
Vở Bát tiên chúc thọ trên sân khấu nàng đã xem qua vô số lần. Nhưng lúc này, trước mắt lại là một vở diễn khác hẳn.
Năm xưa hoàng thất từng xảy ra biến cố bí mật khiến hai huynh đệ này hôm nay gặp mặt cực kỳ gượng gạo. Ông và Chúc Lý thị sao có thể phạm phải sai lầm lộ liễu như thế.
Hạ Lan Chi ung dung bước lên, hành lễ khéo léo, giọng điệu thản nhiên mà dứt khoát: “Đa tạ điện hạ quan tâm. Nhờ phúc của ngài, mấy ngày nay tiểu nữ vẫn bình an vô sự.”
Không ổn!
Vốn dĩ Chúc Lý thị chẳng định đáp lời, nhưng thoáng liếc nhìn Hạ Lan Chi, trong lòng lập tức tính toán. Bà ta nặn ra nụ cười, nói: “Đâu có, đâu có. Người đâu, mau sắp xếp cho ông bà thông gia một chỗ ngồi thật tốt trong phủ nào.”
Hạ Lan Chi vẫn giữ vẻ điềm nhiên đến cực điểm, chậm rãi nói: “Bà bà thật kỳ lạ. Chẳng lẽ nam nữ chỉ cần có chút giao hảo liền trở thành chuyện dơ bẩn khó nghe sao?”
Từ trước đến giờ, Hạ Lan Chi vẫn tưởng rằng họ Tạ của Vô Ngân chỉ là ban phong từ triều đình. Không ngờ hóa ra hắn vốn là hoàng tử, chỉ là hiện tại đã bước vào cửa Phật.
Khương thị nghe vậy thì sắc mặt khẽ biến, có chút giữ kín như bưng: “Chuyện cũ trong cung không nhắc cũng chẳng sao. Ngươi cứ yên tâm mà xem diễn đi.”
Nàng bị hạ dược rồi!
Đám người vây quanh Tạ Phong Lăng nối nhau tiến vào trong phủ. Chỉ còn lại Chúc Lý thị và Hạ Lan Chi đứng lặng tại chỗ.
: Ái chà chà, có người trúng dược thì phải có người giải dược nhỉ nhỉ nhỉ
Hạ Lan Chi sững sờ trong khoảnh khắc, ánh mắt run lên. Khuôn mặt ấy, xấu thì xấu, nhưng thoáng có chỗ… quen quen?
Tạ Phong Lăng khẽ hắng giọng, như một thói quen, không hề tức giận, trái lại còn thân thiết đỡ Chúc Thành Hải dậy: “Thừa tướng đại nhân mau đứng lên. Hôm nay là đại thọ của ngài, chẳng cần câu nệ mấy lễ nghi phiền phức này đâu. Mẫu phi ta vốn cảm niệm công lao của đại nhân, nên đặc biệt sai ta đến phủ chúc thọ.”
Khóe môi nàng khẽ nhếch thành một nụ cười tự giễu, đến cả đám hạ nhân cũng nhìn mặt chọn người. Thấy lễ vật không vừa mắt thì ngay cả cúi xuống nhặt lên cũng lười.
Chỉ thấy một gã nam nhân hơn ba mươi, dáng người ục ịch, mặt mày xấu xí đang nhe răng nở một nụ cười đầy d·â·m tà mà bước tới chỗ nàng: “Thiếu phu nhân, có cần ta giúp đỡ một tay không?”
Chúc Lý thị không nhịn được, lập tức chen lời: “Điện hạ, đây là con dâu của thần. Nếu nàng có chỗ nào vô lễ mà đắc tội điện hạ thì mong ngài rộng lòng thứ tội.”
Đó là cuộc sống nàng có mơ cũng chẳng với tới được.
Hạ Lan Chi cắn mạnh đầu lưỡi, đau đớn chớp mắt khiến đầu óc nàng tỉnh táo đôi chút.
Một luồng nóng rực từ đáy tim lan tỏa ra tứ chi khiến nàng bứt rứt vô cùng. Nàng vội nới lỏng cổ áo, cúi mắt nhìn xuống mặt hồ.
Bị phớt lờ ngay trước mặt, trên gương mặt Tạ Phong Lăng thoáng hiện nét ngượng ngập. Hắn chỉ có thể kìm lại, che giấu sự mất mặt trong mắt, rồi quay đầu đi xem kịch.
Trong hậu hoa viên đã dựng sẵn sân khấu, đào kép trên đài xướng hát rộn ràng, dưới đài trống chiêng náo nhiệt, tiếng vỗ tay hòa lẫn tiếng cười.
=)))))))))))))))
Nàng nghiến răng, mạnh mẽ cắn nát môi lưỡi, mùi máu lan ra trong miệng. Đúng lúc gã nam nhân kia xông tới, nàng hoảng loạn không kịp chọn đường, chỉ còn biết xoay người chạy thẳng về phía Kinh Viên…
“Thiếu phu nhân…”
Đi ngang qua chính sảnh bày biện tiệc mừng thọ, nàng nhìn thấy bức họa mình dâng tặng đang rơi lăn lóc trên đất, không một ai đoái hoài.
Hạ Lan Chi mới đến kinh thành chưa đầy nửa năm, sao có thể rõ hết ngọn nguồn.
Hạ Lan Chi lắc đầu: “Ta không yếu đến mức mấy chén đã say. Hôm nay trong phủ vốn đã thiếu người, ngươi về Kinh Viên gọi thêm mấy người lanh lợi qua giúp dọn món đi.”
Lông mày Hạ Lan Chi khẽ nhíu, động tác rất nhẹ gần như không ai nhận ra, nhưng nàng không nói gì thêm, chỉ xoay người bước về phía nội viện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 52: Thân Phận Thật Của Hắn
Vở Bát tiên chúc thọ chậm rãi hạ màn, vừa đúng chính ngọ thì mở tiệc.
Như thể chuyện giữa Hạ Lan Chi và Tạ Phong Lăng có gì khuất tất đến mức bà ta không thể gặp người vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thoang thoảng tựa đàn hương, nhưng so với đàn hương lại nồng gấp mấy lần. Hạ Lan Chi vừa hít vào hai hơi, cả người lập tức thấy khó chịu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chúc Lý thị hạ giọng nói nhỏ: “Là lão thái thái mời tới.”
Hạ Lan Chi đứng phía sau đám đông, cố gắng làm mình trở nên nhỏ bé như thể muốn giấu hẳn sự tồn tại.
Trong đám đông, Tiểu Giang thị hạ giọng, hung hăng thúc khuỷu tay vào Hạ Lan Quý: “Ngươi xem đi, cái thứ nữ nhi tốt đẹp của ngươi đó! Đến Thái tử điện hạ cũng nhận ra nàng, thế mà nàng lại như bạch nhãn lang chẳng coi ai ra gì!”
Bên ngoài phủ náo nhiệt vô cùng, còn nơi này xuân phong khẽ lay liễu biếc, mặt hồ lấp loáng sóng gợn, tĩnh lặng như tranh.
“Thiếu phu nhân, để nô tỳ dìu người về Kinh Viên nghỉ ngơi nhé.”
Cho dù không thể hô mưa gọi gió, ít nhất cũng có thể ngồi hưởng phú quý, sống an nhàn trong vương phủ cả đời.
Nguyệt Cô cũng không nghĩ nhiều, vội vàng lĩnh mệnh trở về.
Tạ Vô Ngân khẽ gảy Phật châu trong tay, ngón tay gân guốc rõ ràng, ánh mắt lại thẳng tắp dõi về phía sân khấu, tựa như không nghe thấy lời nói của Tạ Phong Lăng.
Hạ Lan Chi vung tay rải xuống mặt nước vài mẩu thức ăn cho cá. Đàn cá chép sặc sỡ lập tức tranh nhau lao tới, quẫy nước đớp mồi trước mặt nàng.
Chúc Thành Hải nghe vậy thì khẽ nhíu mày. Ông nhớ rõ ràng trong danh sách tiệc chiêu đãi vốn dĩ không hề có tên Tạ Vô Ngân.
“Làm phiền Quý phi nương nương giữa trăm công nghìn việc vẫn còn nhớ tới lão thần.” Chúc Thành Hải đón lấy lời, vội vàng mời Tạ Phong Lăng vào phủ, “Điện hạ, xin mời.”
Hai gò má đỏ bừng như lên cơn sốt, đôi mắt mê ly mơ hồ, lý trí gần như tan biến. Ngay cả y phục trên người cũng vì khó chịu mà trở nên lộn xộn.
Hạ Lan Chi ngồi ở hàng phía sau, bên cạnh là Khương thị.
“Hôm nay là ngày sinh thần của lão gia, chờ sau khi tiệc tàn ta sẽ cho cái đồ hồ ly tinh nhà ngươi biết tay!” Trong mắt Chúc Lý thị hiện rõ sự chán ghét, không hề che giấu.
“Phu nhân tướng quân không cần lo sợ.” Tạ Phong Lăng liếc qua, sớm nhìn ra bà ta cố tình dò xét quan hệ giữa hắn và Hạ Lan Chi, song hắn chỉ cười nhạt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.