Âu Chấn Mục không nói gì, chỉ chăm chú nhìn hắn, thế nhưng lại khiến Âu Dương Huyền vô cùng áp lực
Đệ nhất cường giả của Âu Gia, ngoài trừ đại trưởng lão thần bí, không người là đối thủ.
“Chuyện Hỏa Lân Thạch là do ngươi gây ra ?” – Âu Chấn Mục không nhanh không chậm mở miệng hỏi.
“Gia gia nói vậy là oan cho điệt nhi. Điệt nhi cũng chỉ là một Hóa Hải Cảnh, làm gì có năng lực đó” – Hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận chuyện này.
“Lúc tới Giác Đấu Đài, ta đã có chút nghi ngờ. Tuy rằng danh tiếng của hai tộc là không nhỏ, nhưng tin tức cũng không tới nỗi lan nhanh như vậy. Cho đến khi ta thấy người của Thiên Bảo Các, ta liền biết bọn chúng đã nhúng tay”
“Chuyện đó thì có liên quan gì ? Gia Gia sẽ không nghĩ điệt nhi điều khiển được họ đi ”
“Không phải điều khiển mà là hợp tác. Vài ngày trước, ta nghe ngươi đi theo Nhậm Khải học tập phù đạo, thiên phú còn không yếu, đạt tới Tam Phẩm. Nếu như ta đoán không sai, thiên phú của ngươi cũng không chỉ có vậy, có thể là Tứ Phẩm hoặc cao hơn. Loại năng lực này đã có tiền vốn để hợp tác với Thiên Bảo Các”
Âu Dương Huyền đứng đó trầm mặc, không nói gì.
“Chuyện ngươi dính dáng vào tổ chức nào đó, rồi còn Sơn Hà Đồ ta đều biết. Đừng cho rằng ngươi bảo Mặc Cổ giữ kín liền sẽ không lọt ra. Hỏa Lân Thạch hẳn là ngươi lấy từ chúng đi. Còn có cả thứ trong Hỏa Lân Thạch, có thể khiến cho Phong Nhi không tự chủ mà hành động mất kiểm soát, phải chăng là Tụ Dẫn Huyết?”
Âu Dương Huyền khuôn mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng không ngừng dậy sóng.
Người này chỉ dựa vào vài thông tin it ỏi liền đoán đúng bảy, tám phần. Quả nhiên có thể leo lên chức vị gia chủ đều không phải là người ngu. Đừng nói tới kẻ như Âu Chấn Mục.
Đúng là cáo già sống lâu thành tinh. Xem ra hắn vẫn là coi thường vị Gia Gia này. Thân hình trông như sắp xuống lỗ nhưng thực tế lại rất tinh minh.
Cũng không biết tin tức về Sơn Hà Đồ là ai cung cấp, Hắn có niềm tin vào Mặc Cổ, lão không phải loại người thích nuốt lời.
Chẳng lẽ ngày đó có kẻ núp ở xa nghe lén bọn bọ ?
“Cứ coi là thật. Vậy thì xin hỏi ta có lỗi gì ?”
“Huyền Nhi, người cũng biết ta ghét nhất là nội đấu. Ngươi đã có Hỏa Lân Thạch chỉ cần đưa ra, gia tộc cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Tại sao lại còn phải bày trò, dụ Phong Nhi lên Giác Đấu Đài. Nếu lần này không phải Phong Nhi đột phá trong nguy cấp, chỉ e mạng nó cũng chẳng còn”
Khí thế từ lão tỏa ra giống như một con huyền long, vô cùng đáng sợ, khiến Âu Dương Huyền hít thở không thông. Nhưng hắn nhất quyết không lùi lại. Chuyện hôm nay nếu không giải quyết tốt, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến tương lai về sau.
Thậm chí để Khí Vận Chi Tử biết mình có liên quan, tuyệt đối là vô cùng nguy hiểm.
“Gia Gia, ta muốn hỏi ngài một chuyện. Làm một gia chủ, tương lai của gia tộc quan trọng, hay tính mạng của một người quan trọng ?”
“Ngươi muốn nói gì ?”
“Điệt nhi thừa nhận, điệt nhi có tâm tư. Nhưng điệt nhi chưa bao giờ làm chuyện bất lợi với gia tộc . Lần này Âu Dương Phong quyết đấu, nghe thì có vẻ nguy hiểm, nhưng thực chất đều nằm trong tính toán. Nếu không điệt nhi cũng đã chẳng tốn tâm tư đưa cho hắn phù chú cùng Tụ Linh Trận. Cho dù hắn không có tấn cấp, chỉ dựa vào hai thứ đó cũng có thể chiến thắng”
“Ngươi đang cố gắng cưỡng từ đoạt lý”
“Cưỡng từ đoạt lý ? Gia gia không phải người già rồi nên lẩm cẩm đấy chứ. Âu Dương Phong không những chiến thắng mà còn tấn cấp, uy danh vang xa, đã có xu hướng lấy lại hào quang năm nào. Viên Viên thì có Hỏa Lân Thạch, có thể áp chế hàn khí. Mà ta đương nhiên cũng có lợi ích của riêng ta. Nếu ta chỉ đơn giản đưa Hỏa Lân Thạch cho người, liệu Âu Gia có thể được như hiện tại không ?”
Âu Chấn Mục trầm ngâm, dù rằng lão không ưa thích phong cách làm việc của Âu Dương Huyền. Nhưng lão không thể không thừa nhận, lợi ích lần này của Âu Gia đúng là rất lớn.
Suy cho cùng tu luyện giả chính là cầu phú quý trong hiểm nguy.
“Huyền nhi, ngươi rốt cuộc đạt được lợi ích gì từ Thiên Bảo Các ?”
“Điệt Nhi chỉ có thể nói chỉ cần cho ta thêm thời gian, Âu Gia sẽ còn vượt qua phủ thành chủ”- Giọng nói của hắn tràn đầy sự tự tin.
Âu Chấn Mục nhìn sâu vào mắt hắn, giống như muốn tìm ra một lời để trách cứ.
“Ngươi không sợ ta chuyện này cho Viên Nhi cùng Phong Nhi sao ?”
“Sẽ không. Bởi vì với Gia Gia, kết quả này đã là tốt nhất. Nếu nói ra sẽ chỉ khiến gia tộc thêm loạn. Hẳn đây không phải là điều gia gia muốn đi ?”
Đôi lông mày của lão gia chủ nhíu lại, sau một lúc mới nhàn nhạt nói.
“Ngươi đi đi. Nhưng ta hy vọng, sẽ không có lần sau”
Âu Dương Huyền nhìn lão, chắp tay thật sâu, xoay người rời khỏi. Hắn biết lần này mình đã chiến thắng. Ngay lúc hắn rời đi, từ bên cạnh Âu Chấn Mục xuất hiện một bóng đen thần bí. Cả người hắn bao trùm trong bóng tối, nhìn không rõ diện mạo.
“Tiểu tử này ẩn giấu quá sâu. Vài năm trước, ta cho rằng ngoài trừ thiên phú tu luyện, hắn cũng chỉ là nhân vật bình thường. Thật không ngờ đầu óc lại đáng sợ như vậy”
“Đầu óc tuy linh hoạt, nhưng tâm cơ quá nặng. Chỉ e không phải điều tốt cho gia tộc” – Lão Gia Chủ ngược lại không cho là đúng.
“Gia tộc sao ? Một gia tộc muốn phát triển, chỉ có thể lấy yếu nuôi mạnh. Tiểu tử kia nói không sai, làm gia chủ điều quan trọng là phải nghĩ tới toàn cục. So vơi Âu Dương Phong, ta cảm thấy tiểu tử này thích hợp làm gia chủ hơn” – Bóng đen phản bác.
"Được rồi. Những tên thuộc tổ chức gì đó, ngươi có tra được chút gì không ?" - Âu Chấn Mục chuyển chủ đề
Bóng đen lắc đầu
"Hoàn toàn không. Những kẻ này tâm tư cẩn trọng, không có để lại nhiều manh mối. Chỉ là bọn chúng có thể lấy ra được kỳ vật như Hỏa Lân Thạch, xem chừng tuyệt không đơn giản"
Âu Chấn Mục lặng im không nói gì. Sau một lúc, thân hình lão biến mất vào bóng đêm.
.....
Lãnh Vô Yên ngồi dưới đất, cẩn thận bó lại bàn tay của phụ thân.
“Yên Nhi, con chuẩn bị đi. Một chốc nữa chúng ta liền rời khỏi Linh Hư Thành” – Lãnh Muc Hàm chợt lên tiếng.
“Phụ thân muốn đi đâu ?”
“Chúng ta đắc tội với quá nhiều người, chỉ e nơi này khó mà sống yên. Rời khỏi đây tới Toái Hư Thành. Số tiền mà Âu Gia đưa cho chúng ta đủ để cha con ta bắt đầu một cuộc sống mới”
Lãnh Vô Yên lặng người một lúc, không nói gì.
“Con không muốn sao ?”
Lãnh Vô Yên ngẩng đầu lên, lại nhìn đôi bàn tay của phụ thân, rốt cuộc lắc đầu.
“Không, phụ thân. Người đi đâu Yên Nhi liền theo đó”
Trải qua chuyện của Cố Ninh cùng Âu Dương Phong. Nàng đã quyết tâm chặt đi cái gọi là tình cảm ngây thơ của thiếu nữ. Với nàng, phụ thân hiện tại mới là quan trọng nhất.
Lãnh Vô Yên đi vào chuẩn bị, không để ý ở ngoài cửa sổ, một bóng đen đột ngột xuất hiện. Hắn ném cho lão hai viên đan dược:
“Pha vào nước, uống hết. Sau khi xong việc, liền lập tức rời khỏi Linh Hư Thành”
Lãnh Mục Hàm nheo mắt, lão sợ rằng đối phương cố ý đưa thuốc giả. Nhưng vào tình cảnh này, lão đã không còn sự lựa chọn.
Nửa canh giờ sau, Lãnh Vô Yên cùng Lãnh Mục Hàm đã leo lên xe rời khỏi căn nhà. Cỗ xe ngựa lọc cọc đi trong đêm, hướng về Vân Đồ Sơn.
......
Âu Dương Huyền đi tới gian phòng của Nhậm Khải. Mấy ngày gần đây vì chuyện tin đồn là dâm tặc, hắn thường ít lui tới. Nhậm Khinh Sương nhìn thấy hắn đã có chút không vui.
“Không biết Phong công tử đến đây có việc gì ?”
“Sương Nhi, không được vô lễ” – Nhậm Khải răn dạy, khuôn mặt quay ra ái ngại nhìn Âu Dương Huyền
“Lần trước tới đây có để quên một đồ vật, hôm nay đệ muốn tới lấy lại”
Vì muốn đảm bảo an toàn, Âu Dương Huyền không mang Sơn Hà Đồ trong người, thế nên hắn thường giả vờ đi vào kho sách của Nhậm Khải, thực tế là tìm chỗ lén giấu bức họa.
Lúc đi ra, Nhậm Khinh Sương nhìn theo hắn, rốt cuộc không chịu được mà mở lời:
“Dương Huyền ? Ngươi…Ngươi rốt cuộc có làm những chuyện đó không ?”
Âu Dương Huyền nhìn vào mắt nàng: “Vậy theo tỷ, ta có phải con người như vậy không ?”
Nhậm Khinh Sương cúi mặt xuống, không nói gì nữa.
.......
Âu Dương Huyền vác theo Sơn Hà Đồ đi tới Nguyệt Hạ Lâu. Phía trên tầng lầu, U Nạp Lan cùng thuộc hạ đã đợi sẵn. Nhìn thấy gã, bàn tay nàng khẽ nâng ly trà, hớp một ngụm:
“Ba điều kiện của ngươi, chúng ta đã làm xong, Hiện tại liền tới phiên ngươi”
Âu Dương Huyền cầm lấy Sơn Hà Đồ, chần chừ một lúc liền ném về phía nàng. Không biết có phải ảo giác hay không, vào lúc nàng cầm lấy bức tranh, Âu Dương Huyền nhìn thấy bức tranh dường như có dị động.
Nữ tử chậm rãi mở ra. Bên trong bức họa vẽ cảnh một nam nhân đứng trên đỉnh núi, hai tay chắp sau lưng. Núi sông đối xứng, kết hợp với nhau tạo thành bảy chữ “ Nhất Thốn Sơn Hà, Nhất Thốn Kim”.
“Cuối cùng thì…ta đã có được ngươi”
Đôi bàn tay nàng miết lên bức họa, có chút run rẩy. Dù dưới lớp màng che, vẫn có thể thấy ánh mắt nử tử toát lên sự kích động chưa từng có.
Đồ đã vào tay, không khí liền có chút thay đổi. Trần Thiên Kiệt tay khoanh trước ngực, ánh mắt lộ rõ sự bất thiện.
“Làm sao ? Các ngươi muốn lật lọng ?” – Âu Dương Huyền cười nhạt.
U Nạp Lan thu Sơn Hà Đồ vào trong nhẫn trữ vật, phất tay ra hiệu cho thuộc hạ lùi lại.
“Lần này kế hoạch của ngươi, đúng là rất có lớp có lang. Một mặt phế Lâm Vũ Phong, mặt khác lại lừa biểu huynh của ngươi lấy về đồ giả. Trong lúc đó lại âm thầm động tay động chân để khiến hắn và nữ nhân kia kết oán. Ta phải công nhận loại tâm cơ này đúng là hiếm thấy. Đáng tiếc…”
“Đáng tiếc cái gì ?”
“Đáng tiếc người làm việc vẫn là quá cảm tính. Âu Dương Huyền, để ta cho ngươi một lời khuyên. Trên thế gian này, một kế hoạch muốn không có kẽ hở, vậy thì quân cờ dùng xong liền phải bị xóa bỏ”
....
Lãnh Vô Yên nằm trên xe, đầu tựa vào thành gỗ thiu thiu ngủ. Đột nhiên, nàng cảm thấy xe ngựa dừng lại.
Chuyện gì vậy ? Nàng mở mắt ra, bên ngoài tối om, nhìn không rõ năm ngón.
“Phu xe, tại sao lại dừng ?” – Lãnh Mục Hàm chất vấn.
Không có tiếng người đáp lời.
Lão thò tay ra, vỗ vào lưng gã phu xe. Chỉ thấy cái đầu của gã đột nhiên lệch qua một bên, rơi xuống đất, lăn lông lốc như một quả bóng da.
Cha con nàng sắc mặt tái nhợt, vội vã nắm lấy dây cương muốn điều khiển xe ngựa. Thế nhưng liền phát hiện ngay cả đầu của con ngựa cũng đã không còn.
Lúc này lão làm sao không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lập tức nắm tay nữ tử:
“Vô Yên, chúng ta xuống xe”
Hai người một già một trẻ không ngừng chạy sâu vào Vân Đồ Sơn. Trong đêm tối, tiếng bước chân giẫm lên lá cỏ khô tạo thành tiếng sột soạt không ngừng.
Chạy hồi lâu, bọn họ dần cảm thấy kiệt sức. Ánh mắt Lãnh Mục Hàm quan sát rất nhanh, phát hiện một bụi rậm nhỏ nằm khuất trong góc.
Hai người lập tức tiến vào, cố gắng thu mình nhất có thể. Đôi tai hướng ra ngoài, nghe ngóng từng động tĩnh nhỏ nhất.
Gần nửa nén nhang sau, cũng không phát hiện được chuyện gì bất thường. Không gian chính là vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng trái tim vẫn đang đập liên hồi.
Thế rồi từ đằng sau, một bóng người dần hiện ra, lặng yên không một tiếng động. Không một lời báo trước, một thanh đao cắm vào ngực nam tử.
Ánh mắt Lãnh Mục Hàm mở to, hiện lên sự kinh hoàng pha lẫn sững sờ.
Lão quay lại nhìn con gái, đôi môi lẩm bẩm điều gì đó, rồi cứ thế đổ gục xuống, hệt như một con rối gỗ bị chặt đứt dây.
0