Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56: Thiên Đế Vị
Âu Dương Huyền bế Lãnh Mục Hàm lên, đặt lão vào trong, cuối cùng lại lấy xẻng xúc đất lấp lại.
Kéo cái xác ra ngoài, nữ tử vớ lấy một viên đá nhọn, bắt đầu móc đất, nàng muốn đào mộ cho phụ thân.
Bọn họ không chỉ sở hữu thực lực vượt trội mà còn nắm trong tay lãnh địa khổng lồ, quyết định số phận của ức vạn chúng sinh.
Long tộc hùng mạnh, đế uy không thể nhờn, đứng đầu bọn họ càng là Cửu Trảo Chân Long, mệnh danh Bạch Thiên Đế.
Hắn cũng không thể đưa nàng về Linh Hư Thành, chẳng may đụng phải Khí Vận Chi Tử, vậy liền hỏng bét.
"Mặc Cổ!" - Âu Dương Huyền cất tiếng gọi.
Qua gần nửa nén nhang, mộ đã đào xong.
Mà xung quanh nó là mười cây cột bằng đá, to như cột chống trời, mặt ngoài lắp đầy Quang Vân Thạch.
Nữ tử thầm nhíu mày, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một con dao nhỏ, rạch một đường trên ngón tay.
Bọn chúng sớm đã quên rằng tổ tiên của chúng đã từng hèn mọn ra sao, đã từng phải quỳ gối như thế nào, đầu thì dập như một con c·h·ó chỉ để được sống, giống như ngươi vậy"
"Ngươi câm miệng! Cha ta tuyệt đối không phải người như vậy"
Lãnh Vô Yên bất giác sững sờ, không biết trả lời thế nào cho phải. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Năm ? Tại sao tiểu nhân chưa từng nghe qua ?" - Mục Vạn Cừu mở tròn mắt.
Đang suy tư, đôi lông mày chợt nhíu lại.
Ngoài trừ một lần bị gã quăng vào tường, hai lần đối phương đều là cứu tính mạng mình.
"Buông ra...mau buông ta ra" - Lãnh Vô Yên cựa người thoát khỏi tay hắn.
Âu Dương Huyền thở dài, tiến tới gần, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai cái xẻng.
Cuối cùng là bắc hải lạnh giá, nơi này cũng có nhân tộc định cư, quanh năm trú ngụ trên đảo, cả đời gắn liền với biển cả.
"Ta nói ngươi không nghe sao! Chúng ta không cần ngươi thương hại. Không cần gì hết...Cút đi...mau cút đi cho ta"
"Sống tiếp?... Âu Dương Huyền, ngươi nói thật dễ nghe ? Ngươi từng mất người thân sao ? Ngươi cho rằng ngươi thanh cao lắm sao ? Trong mắt ta, ngươi cũng chẳng khác những kẻ kia. Cưỡng bức tỳ nữ, so với g·iết hại phụ thân ta, có gì khác nhau ? Tu luyện giả các ngươi đều là cùng một loại"
Sơ Nguyên,Thoát Phàm, Hiển Thánh, Phong Tôn, Xưng Đế chính là năm giai đoạn tu luyện ở Thiên Khuyết Đại Lục.
Thiên Đế thống trị lãnh thổ rộng lớn. Nếu như tồn tại, không thể nào không được nhắc tới.
"Tại sao các người không buông tha cho chúng ta. Phụ thân ta đ·ã c·hết rồi, ngươi cũng không buông tha sao. Đi đi...cút khỏi đây. Chúng ta không cần...không cần!" -Mỗi lời nói ra, tay lại tiếp tục đánh vào người gã.
"Thế nhân hiện tại chỉ biết Thiên Đế có bốn người, lại không biết từ thưở ban sơ, Thiên Đế Vị cũng không phải chỉ có bốn mà là năm"
Nằm ở trung tâm đại lục, Tinh Quốc - đế quốc duy nhất của nhân tộc trên đất liền, ngồi trên ngai vàng cửu tọa, thân khoác hoàng bào chính là một vị Thiên Đế, tục xưng Tinh Thiên Đế.
Âu Dương Huyền cũng mặc kệ đối phương phản đối, tay cầm xẻng bắt đầu đào.
Không ai trừ chính bọn họ có thể thay đổi chuyện này.
Nữ tử vừa nói vừa nhìn Mục Vạn Cừu vẫn đang quỳ dưới đất.
Mục Vạn Cừu biết nơi này dẫn tới đâu, hầm ngục.
....
"Người c·hết cũng đ·ã c·hết rồi, người sống dù đau khổ thế nào vẫn phải cố mà sống tiếp"
Đứng ở phía sau, Âu Dương Huyền không nói gì, trong lòng không khỏi nhớ tới chuyện kiếp trước.
Âu Dương Huyền chắp tay sau lưng, cực kỳ phiền muộn.
Mà Thiên Đế càng là Đế trong Đế.
"Lúc ta trở về, có nghe Âu Dương Phong vì Hỏa Lân Thạch mà đả thương phụ thân ngươi, Âu Dương Phong cho rằng cha ngươi cố tình đưa đồ giả cho hắn. Lời hắn nói cũng là thật ?"
Máu từ tay nàng chảy xuống, thấm lên bức họa, rất nhanh, từng giọt máu dần biến mất.
Nơi này đặt một tấm thảm làm từ vải đỏ, vô cùng cũ kỹ, nàng chỉ khẽ phất tay, tấm thảm đã bay khỏi vị trí cũ, để lộ ra một cái lỗ nhỏ trên sàn.
Nàng chỉ có thể ngồi đó, lặng nhìn thân xác phụ thân đã nguội lạnh.
Nàng giật tay khỏi đối phương, cầm lấy chiếc xẻng, bắt đầu đào.
Lãnh Vô Yên không đáp lời, chỉ lặng yên nhìn tấm bia, từ nay về sau, sẽ chẳng còn phụ thân ở bên người nữa.
Hắn cũng chẳng hứng thú đi quản chuyện của đối phương, chỉ là nếu bỏ mặc Lãnh Vô Yên, thật không biết sẽ xảy ra biến số gì.
Cả người nàng khoác một bộ lam y viền trắng, họa tiết đơn giản nhưng thanh nhã, đặc biệt là phần đai ngọc quấn quanh eo, càng tôn lên bộ ngực đầy đặn phía trước.
"Vậy tại sao người ta nói ta là d·â·m tặc, ngươi cũng liền cho đó là thật ?"
Đặc biệt nhất là mùi hương trên cơ thể đối phương quả thực rất thơm, khiến người khác không tự chủ mà muốn hít hà.
Ba người mở cửa bước vào, bên trong trống trơn, giăng đầy bụi và mạng nhện.
Kỳ quái, lần trước gặp nàng, cũng không có ngửi thấy cái mùi này, Âu Dương Huyền thầm nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Bởi vì những thứ liên quan đến họ, đều đã bị xóa đi, có như vậy mới khiến hậu nhân quên đi nguồn gốc thực sự. Còn bọn chúng, lũ kiến hôi, lại có thể đứng đó, cao cao tại thượng.
Xong xuôi, Âu Dương Huyền lôi ra một lọ thuốc bột, nhẹ nhàng rải xung quanh.
Mỗi lời nói ra đều có thể quyết định sinh tử tồn vong của hàng vạn người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bốn vị Thiên Đế như bốn cây định hải thần châm, thống trị đại lục.
Nữ tử tiến tới gần bức tượng, tay phải mở ra Sơn Hà Đồ, ngắm nghía hồi lâu, sau đó khẽ bắt quyết.
Khung cảnh Hầm Ngục so với lần trước không có gì thay đổi, chính giữa đặt một bức tượng nam tử cao lớn, thân khoác hoàng bào đứng trên lưng Kim Quy.
"Là tiểu nhân lắm lời, xin tiểu thư thứ tội. Là tiểu nhân lắm lời, xin tiểu thư thứ tội" (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ là nhìn Âu Dương Huyền, nàng lại nghĩ tới những chuyện không vui.
Chỉ thấy bức tranh chậm rãi bay lên, không ngừng vang lên những tiếng phần phật.
"Ngươi...Âu Dương Huyền!"
Mục Vạn Cừu đi bên cạnh cố gắng tránh xa nhất có thể, hắn nghe tiểu thư gọi người này là Hồn Nô.
"Ngươi muốn đi đâu? Nơi này là Vân Đồ Sơn, khắp nơi đều là phỉ tặc, ngươi chỉ là phàm nhân, có thể đi được bao xa ?"
Mặc dù nữ tử không nói rõ, nhưng hắn có thể đoán được lũ kiến hôi mà nàng đang nhắc đến là ai.
U Nạp Lan xoay người, tìm tới chỗ nơi góc phòng.
Lãnh Vô Yên từ từ bước đến gần, nàng đã hy vọng đêm qua chỉ là một hồi ác mộng, nhưng nhìn thân xác Lãnh Mục Hàm, liền chứng minh tất cả đều là sự thật.
Chữ nhớ cuối cùng kéo dài một cách bất thường, làm Mục Vạn Cừu không khỏi rét lạnh.
Hắn không cho rằng U Nạp Lan đang nói dối, đối phương không cần thiết phải làm chuyện thừa thãi như vậy.
Có lẽ quanh năm làm việc khiến cơ thể không có chút mỡ thừa, vòng eo nhỏ nhắn, lại đàn hồi, ôm vào liền không muốn buông tay.
Xa hơn về phía đông, sâu trong yêu tộc tổ địa, được vạn yêu cúng bái, yêu đế chí cao vô thượng - Thanh Thiên Đế.
Chương 56: Thiên Đế Vị
Thật sự quá ám ảnh!
Gã béo nghe câu hỏi, không khỏi sửng sốt. Thiên Đế ?
Khuôn mặt hai người chạm vào nhau, dường như có thể cảm thấy hơi thở của người kia.
Lãnh Vô Yên chậm rãi mở mắt, cơ thể có chút uể oải, không tự chủ mà cựa người.
Đột nhiên, nàng phát hiện bản thân đang nằm trong lòng của một vị nam tử.
Nữ tử rơi vào trầm mặc, sau một thoáng, nàng quay người bước đi.
Không có tiếng trả lời, cũng chẳng có ai xuất hiện.
Thế nhưng cả quãng đường, nàng không hề cầu xin sự giúp đỡ, ngay cả một ánh mắt cũng không.
Ngoại trừ Chân Thần đã tuyệt tích từ lâu, cường giả Xưng Đế được coi tồn tại chí cao vô thượng ở thế giới này.
Dẫn đầu bọn họ là một nữ nhân, dáng người mềm mại, eo thon như lá liễu.
Đêm qua trị thương xong, cũng không biết cô nàng này mơ thấy cái gì, cả người liền ôm chặt hắn không buông, miệng không ngừng cầu xin hắn đừng đi.
Một cảm giác cô độc dấy lên trong lòng khiến nàng thấy lạnh, hai tay không tự chủ ôm lấy người.
Ánh mắt hắn chạm phải đôi con ngươi xanh lục, yêu dị đến cực điểm, hai người cứ như vậy trừng mắt nhìn nhau.
"LÃNH VÔ YÊN! Người có thôi đi không ?"
Nàng hốt hoảng hướng ra ngoài cửa động, ở nơi đó, một thân xác nam tử đang nằm, trông bình yên đến lạ.
Tên Hồn Nô này cả ngày không nói câu nào, chỉ lặng lẽ bảo hộ cho tiểu thư, gần như lúc nào cũng cúi đầu.
Đôi bàn tay gầy nhỏ, không ngừng vung lên rồi lại đập xuống, nhưng nền đất rất cứng, khiến tay nàng đau rát.
Nhìn bộ dáng hèn mọn của tên béo, nữ tử một chút xúc cảm cũng không có, chỉ nhàn nhạt hỏi:
Trong một lần vô tình hắn đối phương ngẩng đầu lên, liền chạm phải một khuôn mặt nhăn nheo đầy sẹo, đặc biệt nhất là ánh mắt đỏ như quỷ làm cho hắn s·ợ c·hết kh·iếp.
Có lẽ nào...đây chính là một vị Thiên Đế.
Khuôn mặt người này vừa quen thuộc, lại có chút tuấn mỵ.
Án ngữ phía nam là biển Nam Hải, cũng là nơi trú ngụ của Long Tộc.
Phụ thân nàng đ·ã c·hết rồi, đ·ã c·hết rồi.
Dù là vậy, nàng vẫn không ngừng lại, từng cú, từng cú dập xuống nền đất.
Ánh mắt gã không tự chủ nhìn về bức tượng nam tử đứng trên lưng rùa.
Hai tay nàng không ngừng đấm vào người hắn, nhưng thân thể Âu Dương Huyền cứng rắn cỡ nào, đơn giản là không thấy đau.
U Nạp Lan dẫn hai người vào một căn nhà nhỏ nằm ở cuối hẻm.
Âu Dương Huyền cảm thấy có chút bất an, thân hình liền động đuổi theo Lãnh Vô Yên.
"Nhưng sớm thôi, chúng sẽ lại được nhớ rằng tại sao chúng nên quỳ"
Hắn vậy mà không cảm giác được khí tức của Hộ Đạo Giả.
Không biết qua bao lâu, nữ tử rốt cuộc yên tĩnh lại, cũng không chống đối nữa.
Giữa không gian rộng lớn, thân hình nhỏ bé của nàng lọt thỏm nơi cửa động, nhìn có chút cô độc và đáng thương.
Không biết qua bao lâu, Lãnh Vô Yên chợt đứng dậy, bàn tay cố gắng kéo thân xác nam tử ra ngoài.
Âu Dương Huyền dường như chỉ chờ câu này, khuôn mặt nhìn sâu vào mắt nàng:
Hầm ngục giống như một mật đạo dưới lòng đất, được nối với rất nhiều nơi ở Linh Hư thành, ngoài trừ phủ thành chủ, đây là cổng vào thứ ba mà hắn biết.
Hai người lặng im làm việc của mình, không có lấy một câu đối thoại.
Nhìn thấy Âu Dương Huyền, rất nhiều ký ức đêm qua lại ùa về, ánh mắt bất chợt mở to vì sợ hãi.
Thế gian hiện tại chỉ có bốn người như thế.
Phụ thân!
Nàng vội vã ngồi dậy, muốn thoát khỏi vòng tay đối phương, đáng tiếc cả người đang bị hắn ôm chặt, lực đạo không đủ, nhất thời lại ngã vào lòng hắn.
Mục Vạn Cừu đứng bên cạnh, không nhịn được mà lên tiếng:
"Không cần ngươi quản!" - Lãnh Vô Yên không muốn nói nhiều với gã.
"Nói ta nghe Mục Vạn Cừu, ngươi biết được bao nhiêu vị Thiên Đế ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên trong một con hẻm nhỏ, có ba người đang không ngừng di chuyển.
Lãnh Vô Yên rất muốn khóc, nhưng lại chẳng thể khóc, bao nhiêu nước mắt dường như đã chảy cạn từ đêm qua.
Bọn chúng đều giống nhau, đều đáng c·hết.
Âu Dương Huyền không thể không thừa nhận, dáng dấp của nữ nhân này rất tốt.
Thiếu nữ chậm rãi quỳ xuống, tay phải run rẩy chạm nhẹ lên khuôn mặt lão.
"Lãnh Mục Hàm Bia Mộ"
Những lúc như thế này, tốt nhất đừng nên nói gì cả, muốn vượt qua nỗi đau chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Ta không cần ngươi giúp!" - Giọng nói lạnh lùng, như băng phong vạn dặm.
Âu Dương Huyền có thể dùng thuật pháp để làm mộ, nhưng hắn không làm vậy, đối với n·gười c·hết mà nói, chính tay đào mộ, chính tay lập bia mới thể hiện sự tôn trọng
"Bốn sao? " U Nạp Lan hỏi lại, giọng nói có chút châm biến.
Nàng chỉ mới mười lăm tuổi, hành động này quả thực có chút cố sức.
Ngày mà phụ thân hắn mất, hắn cũng giống như nàng, đau khổ đến tột cùng.
Nàng chắp tay sau lưng, ngước nhìn bức tượng nam tử đứng trên lưng rùa.
Âu Dương Huyền bắt lấy tay nàng, quát:
Theo sau nữ tử còn có hai người, một kẻ dáng người béo tròn không ai khác chính là Mục Vạn Cừu, mà kẻ còn lại mặc hắc bào, mũ trùm che quá mặt.
Âu Dương Huyền bị nàng làm cho tỉnh, có chút phiền muộn.
Nữ tử miết nhẫn trữ vật, lấy ra một chiếc chìa khóa có bốn cạnh, vừa cắm vào, mặt đất liền kêu lên cọt kẹt, sau đó tách ra để lộ một cánh cửa đi xuống lòng đất.
Hắn không biết, ở cách đó vài trăm mét, sâu trong bóng tối, một cỗ xe ngựa đang lặng yên quan sát tất cả.
"Để ta nói cho ngươi một chuyện, trên đời này, có rất nhiều việc không phải chỉ dựa vào vẻ bề ngoài liền có thể phán xét, cũng giống như con người, không thể chỉ nghe vài câu nói liền lập tức khẳng định họ chính là như vậy"
Cả vùng bắc hải đếm không xuể số lượng đảo lớn nhỏ, nên còn được gọi là Vạn Đảo Khu, mà thủ lĩnh của họ chính là Hải Thiên Đế.
Trải qua rất nhiều chuyện, nàng sớm đã mất niềm tin vào những kẻ tu luyện giả.
Căn nhà có chút mục nát, cửa bên ngoài đã xiêu xiêu vẹo vẹo, giấy dán ố vàng rách nát, dường như bị bỏ hoang từ lâu.
Giọng nói của nàng tràn đầy sự oán độc.
U Nạp Lan liếc mắt nhìn gã, ngay lập tức khiến gã sợ tái mặt, vội vã quỳ xuống không ngừng dập đầu:
"Loại bột này đuổi dã thú rất tốt, có thứ này ở đây, chí ít bia mộ của phụ thân ngươi sẽ được bảo toàn" - Âu Dương Huyền nhàn nhạt nói.
Cực chẳng đã, hắn chỉ có thể ôm lấy nàng, vốn là muốn chờ nàng bình tĩnh lại sẽ buông tay, nào ngờ lại ngủ quên mất.
"Tiểu thư, vật này rốt cuộc là thứ gì?"
Mặc dù tốc độ của người này không tính là chậm, nhưng động tác bước đi lại có phần nặng nề, phảng phất tựa như một bộ cương thi, khí tức tỏa ra lại càng lạnh lẽo đến đáng sợ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.