Đưa Tôi Qua Tình Năm 17
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Hôn Ước
- À ha, nghiệp quật c·h·ế·t mẹ rồi đó, đứng dậy, tao coi cho. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cái gì nữa.
- Hứ, bạn trai cái gì, người yêu con đó!
Tôi ngơ ngác, nãy giờ hắn đứng lại giúp tôi kiểu này à, tôi cứ tưởng phải là hai đứa dắt xe đi cùng nhau dưới bầu trời rợp cây xanh này chứ.
- Nhà cậu ở đâu? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Áo của cậu...
Tôi trừng mắt, phang vào đầu cậu ta rồi nói.
- Bị lủng rồi, chịu khó dắt đi, tao về đây.
- Điên à, má tôi còn kêu tôi có c·h·ó nó lấy thì tôi lôi đâu ra cái đính ước từ nhỏ đó.
- Ủa? Giận tôi à bé cẩu?
- Tao thích?
- Tao thích...
- Tao thích.
Tôi giật thót, từ bên dưới truyền lên cảm giác là lạ. Ôi, lão thiên gia của tôi ơi, đúng người mà sai thời điểm quá!
- Không sao, sau này cậu còn giặt đồ cho tôi nhiều mà! (đọc tại Qidian-VP.com)
Qua con dốc lớn thì trời mới ngả trưa, lúc này nắng nóng mới gay gắt. Vừa hay tôi về đến nhà, một mạch nhảy xuống xe chạy vào trong thay đồ các thứ. Lúc ra chỉ thấy mẹ tôi tủm tỉm cười.
- Ê cẩu!
Hừ! Tôi chẳng rằng cúi gằm mặt hùng hổ đi về phía trước, cậu ta gọi giật lại, lôi cái xa lách cách chạy theo sau.
- Đi thẳng chút nữa, ngã ba rẽ trái, qua con dốc là tới nhà tôi.
Tôi tuyên bố chính thức từ bỏ cái mục tiêu này, đẹp trai dễ thương thì có nhưng mà một chút cool, ngầu thì lại không.
Hôn Ước
Bắt gặp cái mặt đần thộn của tôi, cậu ta cốc vô đầu tôi một cái rõ đau.
- Cười cái gì mà cười, lúc đíu nào cũng cười người khác được, cậu vui không? Còn tui thì đéo, trưa nắng thấy mẹ ra còn gặp oan hồn ba ngã quỷ nhỏ tứ phương nữa chứ, cái đồ ma mới nhà cậu cẩn thận có ngay tôi nhai đầu bẻ cổ!
Giọng nói mang hơi thở ấm áp luồn qua cổ áo truyền vào trong cơ thể tôi. Cậu ta áp sát lại, hai tay cầm áo khoác buộc ngang bụng tôi. Cái đứa đù đù mười bảy năm trời đột nhiên có trai lại gần như thế nên dây thần kinh bị chập mạch một chút. Tai tôi đỏ bừng, lúng túng cầm lấy rồi đẩy cậu ta ra.
- Nể tình loài cẩu là loài tôi yêu nhất nên tôi đi cùng cậu đấy, bữa nào qua cám ơn con Mun nhà tôi đi nhé!
- Tao thích.
- Ê cẩu, sao đấy?
Cậu ta nói, tôi cũng ậm ừ ngồi lên. Giữa bóng mát xanh dịu dàng của những hàng cây ven đường rung lên nhè nhẹ như nốt nhạc êm đềm hòa mình vào bài ca gió và nắng, hình như đúng ý tôi mất rồi.
- Sao bị lủng mà lôi hết ra.
- Buộc vào này.
Thì ra là do gia đình có việc nên nhà cậu ta mới chuyển đến đây, mà lí do chuyển đến đây không gì khác ngoài gia đình bạn chí cốt của bố cậu ta- tức ba má vợ của hắn cũng ở chỗ này.
Trưa trời trưa nhật tôi hồng hộc đạp cái xe lết xác về nhà. Khốn nỗi đang đi thì nó nổ banh xác. Tôi dừng lại cắm cúi moi mổ các thứ, lôi ra cái xăm bị lủng một lỗ siu nhỏ. Hết cách tôi đành dắt xe đi về, may thay nhà tôi khá gần trường, nhưng mà ngu ngốc một điều là tôi vừa lôi ra một đống tòi lói như này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói rồi cậu ta dựng xe lại bên lề đường, ngồi xuống cầm cái xăm xe tôi nhét vô trỏng.
Vậy là năm học mới lại bắt đầu, lịch học của chúng tôi sẽ xuất phát từ ngày mai, còn chiều nay...lao động c·hết mịa chứ sao nữa! Hên cái tôi học khối A nên lớp nhiều con trai cũng đỡ cực. Vốn dĩ ban đầu vô chỉ vì ngắm trai đẹp nhưng ai dè lâu quá mấy môn tự nhiên nhiễm vô máu rồi đam mê luôn. Lúc không có gì làm thì ra vườn táo ngồi đợi táo rơi xuống cho nảy ra suy nghĩ đại tài như Newton!
- Gâu gâu..
Tôi mở miệng nói dối, thôi thì mượn cậu ta một lát để mẹ tôi bớt trêu tôi lại vậy.
- Vậy là cùng chỗ với tôi rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Không gần
- Hả?
- Bà dì đến thăm kìa.
Cẩu? Tôi nhăn mặt lại hung hăng quát lớn.
Một tràng bất ngờ ồ ạt tới không khỏi làm thần kinh tôi bị lác, đợi cậu ta giải thích một lát não tôi mới load sương sương.
Ngàn dấn hỏi chấm hiện lên trong đầu tôi, ý của cậu ta là sao. Chưa kịp nghĩ ngợi, suy tư logic xong xuôi thì cậu ta đã dắt xe tôi tới quán nước ngay đó rồi gửi nhờ!
- Thế sao đi cùng tôi?
Mặt tôi đần thối ra, nội tâm kiểu tao là ai, tao ở đâu? Bản thân bị ghép với con c·h·ó thì đã đành nhưng ai lại có người điên hơn cả tôi nữa, tự nhận bản thân làm c·h·ó để....để làm gì tôi cũng không rõ ý tứ của cậu ta, muốn nói ra là thế nhưng mà ngại cơ. Ahihi íhaha.
- Nhà cậu gần đây à?
- Mà bà con nhà ai đấy, lỡ đâu là hôn thê của tui nhỉ?
- ....
Quát xong tôi hả dạ dắt xe đi lên phía trước. Mắng cậu ta một hồi ưng cái bụng tôi lắm.
- Ồ, tôi là người yêu bà khi nào?
- Cẩu cái đầu mày, mày không thấy xe bà mày hỏng à, con ma new!
- Nay có bạn trai đèo về luôn cơ, kiểu này c·h·ó có váy hoa, trời mưa ngập nước quá!
Bầu không khí trở nên ngưng đọng, tôi đứng hình, mặt mày méo xệch, lại bị hắn ta chơi một vố. Còn hắn, hắn cố tình kéo mũ xuống thấp hơn chút để thoải mái cười nhạo. Chẳng thế chịu được nữa tôi hất văng mũ cậu ta ra hét lớn.
- Lên tôi đèo về.
Chẳng còn cách bào chữa, tôi bẽn lẽn bước đi, mắt liếc ngang liếc dọc mong đừng có ai để ý.
- Sao đi xe đạp?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.