Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 393: Dỗ trẻ con

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 393: Dỗ trẻ con


Học năm ngày, cuối cùng cũng ra hình ra dạng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hiện giờ Tống Anh muốn một nửa có nghĩa là cho dù Tống Phúc Sơn không đành lòng, muốn lén lút tiếp tế cho nhi tử cũng không được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Lão Căn cũng không dễ dàng gì, bản thân suýt nữa đã phải vào quan tài rồi mà lúc này vẫn còn lo lắng cho con cháu trong nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một tháng trả 1 lượng rưỡi, hơn nữa còn có tiền thưởng, vậy khoảng chừng hơn một năm rưỡi là có thể trả hết 40 lượng bạc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiền công của Tống Phúc Sơn thật sự khá nhiều, mỗi tháng ít nhất cũng được nhận 3 lượng, nếu tháng đó nhiều việc thì tiền công có thể lên đến 4 hoặc 5 lượng.

Dùng xà phòng để kiếm một trăm triệu.

Cũng không chậm trễ việc tích góp vốn riêng cho Đạt ca nhi sau này.

"Được, ta sẽ nói với Đại bá ngươi một tiếng." Lão gia tử thở hắt ra.

Nhiều tiền công như vậy đủ để mọi hán tử trong thôn hâm mộ, ghen ghét.

Nếu không có số tiền lừa được từ Hoắc tiểu quan gia ở thành Dung lúc trước thì tình hình hiện tại của nàng càng túng thiếu hơn.

May mà Đại nhi tử nhà mình là đứa có tiền đồ, tiền công mỗi tháng không ít, nếu không thì không chừng mười năm sau vẫn chưa trả hết 40 lượng bạc!

Tuy rằng số tiền đưa cho Tứ thúc đã mở được cửa hàng nhưng bây giờ vẫn chưa tới lúc kết sổ, dầu gội Thanh Ti vẫn tiếp tục gửi bán trên trấn nhưng không còn hợp tác với mấy vị thương khách nữa nên cũng không kiếm được nhiều bằng trước đây, hơn nữa, mấy ngày trước nàng bận chuyện ở tiệm ăn của cha nương nên cũng không rảnh làm thuốc dán mới.

Phường nhuộm chỉ phát tiền thưởng hai lần một năm, Tống Phúc Sơn có chút địa vị ở phường nhuộm nên mỗi lần phát thưởng, ít cũng được 2 đến 3 lượng, nhiều thì 5 lượng.

Chỉ thiếu điều chỉ vào mũi lão gia tử, mắng ông ngu ngốc.

Dẫn tới việc bây giờ trong tay nàng chỉ còn lại 30 lượng ít ỏi.

"Có điều, muốn trả hết số tiền nợ ngươi thì e rằng còn cần không ít thời gian..." Tống Lão Căn càng nghĩ càng đuối lý, "Nếu ngươi cần dùng tiền thì... để nhà lão Đại bán đất đi. Nếu không vội dùng thì cho hắn chút thời gian được không?"

Tống Anh cũng không còn cách nào, lão gia tử quá sĩ diện, không chịu nghiêm túc học Ngũ Cầm Hí. Ông cảm thấy động tác rất mất mặt, không chịu tập đúng tư thế chuẩn khiến nàng tức giận, nói chuyện hơi lớn tiếng một chút.

Lão gia tử nheo mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Anh vừa trừng mắt, cơ thể lão gia tử vô thức gồng cứng lại.

Đáng sợ tới mức ba trục lí của Tống gia cũng không dám thở mạnh, ánh mắt nhìn Tống Anh quả thực giống như tiểu tức phụ nhi nhìn thấy bà bà độc ác.

Bây giờ Tống Phúc Sơn không cần nộp tiền lên nữa nhưng phải giao cho Đại Diêu thị.

Chương 393: Dỗ trẻ con

Tỷ lệ của nước kiềm và chất béo vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, nhưng Tống Anh cảm thấy không bao lâu nữa nàng sẽ có thể thành công tìm ra được công thức hoàn hảo nhất, đến lúc đó...

Nhưng lão gia tử cũng có chút tật xấu.

Tống Anh bây giờ quả thực không quá dư dả.

Đương nhiên, Tống Phúc Sơn cũng chi tiêu nhiều hơn người bình thường một chút. Đầu tiên, hắn ta có một nhi tử phế vật, mỗi tháng phải trích ra ít nhất 1 lượng trợ cấp cho nhi tử, tiếp theo, giá cả trên trấn đắt đỏ, phụ tử hai người phải tốn không ít tiền cơm, sau đó còn có thể bị Đại Diêu thị cắt xén, cho nên số tiền nộp lên cho lão gia tử hàng tháng trước đây cũng không tính là nhiều.

"Xem như qua ải rồi, sau này cứ tập như vậy. Sau Tết ta phải lên trấn một chuyến để bàn chuyện làm ăn, người ở nhà đừng lười biếng nhé. Nếu người tập tốt thì khi về ta sẽ mua kim tiền tô nổi tiếng nhất thành Dung mang về cho người." Thái độ của Tống Anh giống như dỗ trẻ con.

Mấy ngày sau, Tống Anh nói được làm được, mỗi ngày đều tới, còn có hai ngày không nhịn được mà mắng lão gia tử một trận.

May mà nàng còn có một mục tiêu nhỏ.

Nghĩ như vậy, Tống Anh cong môi cười: "Tất nhiên là thiếu tiền, nhưng nếu bán đất thì chi bằng sau này mỗi tháng Đại bá đưa một nửa tiền công cho ta còn hơn." kí.ch th.ích

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 393: Dỗ trẻ con