Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 412: Nam nhân vô dụng
Đột nhiên phát hiện ra mình thật sự đã gả cho một nam nhân vô dụng.
Bản thân Tống Hiển cũng rối như tơ vò, làm gì còn hơi sức quan tâm đến suy nghĩ của Bùi thị? (đọc tại Qidian-VP.com)
Bùi lão Nhị nhìn khuê nữ và nữ tế, vô cùng phiền lòng.
Trên khuôn mặt Tống Hiển hiện lên vẻ căm phẫn.
Nói xong lại nói thêm: "Mau cởi bộ quần áo xui xẻo trên người ngươi ra đi! Đi nấu cơm!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Quay đầu nhìn thấy trong phòng còn ít bánh ngọt thì trong lòng càng tức giận hơn.
Tống Hiển ngẩn người.
Trước khi Đại lang đi lao dịch, bà bà cũng chưa từng quản nàng ta, hơn nữa mỗi tháng đều trợ cấp ít nhất 1 lượng bạc...
Nhưng dù thu phục được Bùi thị thì trong nhà vẫn còn một lão bà tử.
Khuôn mặt của Bùi thị trắng bệch.
Đang nói hắn ta xui xẻo sao? Bảo hắn ta nấu cơm hay là bảo... Bùi thị nấu cơm? (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn ta vừa sợ vừa tức, nhạc phụ không những không an ủi hắn ta được câu nào mà còn chà đạp hắn ta như vậy sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Bùi thị vô cùng hiểu rõ tình huống nhà mình. Người ngoài cảm thấy Bùi gia rất vẻ vang, tốt xấu gì cũng có một cửa hàng, nhưng trên thực tế, Nhị phòng bọn họ thật sự kém xa, toàn dựa vào trợ cấp của tổ mẫu nhà nàng ta, số tiền thật sự kiếm được hoàn toàn không thể so sánh với Đại phòng Bùi gia.
Tống Hiển không nghề nghiệp, không tài sản, người lớn như vậy mà đi ở rể, tính cả đứa bé trong bụng Bùi thị thì trong nhà có thêm ba miệng ăn, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ gian nan hơn rất nhiều...
"Gọi cái gì? Ta không sai bảo được ngươi có phải không?" Bùi lão Nhị không nhịn được, nhổ toẹt một bãi nước bọt rồi đạp cửa bỏ đi.
Trên dưới Tống gia đều biết nàng ta là cô nương trên trấn nên từ trước đến nay chưa bao giờ bắt nàng ta tuân theo nếp sống dưới quê. Nàng ta chưa từng làm việc đồng áng, thậm chí còn không về quê được mấy lần!
"Sau này chúng ta lấy cái gì để nuôi con đây? Làm việc ở cửa hàng chắc chắn không được bao nhiêu tiền công, chàng lại bị phường nhuộm từ chối. Cho dù bây giờ chàng có đi tìm việc thì e rằng một tháng cũng chỉ kiếm được khoảng 1 lượng bạc. Như vậy sao có thể sống nổi?!" Bùi thị cảm thấy bầu trời sắp sụp xuống.
Nàng ta kén rể thì không thể dựa vào phu gia, ngược lại còn phải nhìn chằm chằm vào cửa hàng nhỏ như vậy của nương gia, phải tranh giành với đường ca ca bên trên, còn phải chừa phần cho đệ đệ bên dưới, sau này phải sống thế nào đây?
Bây giờ không còn nữa, cái gì cũng không còn nữa.
"Lúc trước chuyện này do nàng xúi giục ta làm, bây giờ ta bị lão gia tử tính kế thì cha nàng lại xem thường ta sao? Cha nàng trở mặt nhanh quá rồi đó!" Tống Hiển tức giận nói.
"Đã như vậy rồi thì còn có thể thế nào?! Nếu đã gả vào cửa Bùi gia ta thì sau này yên phận sống ở Bùi gia đi! Tống gia đã làm ra loại chuyện này, sau này tuyệt đối không cho phép các ngươi xuất hiện trước mặt lão già Tống gia kia, để ông ta cả đời này không được gặp tôn tử và tằng tôn!" Bùi lão Nhị nghiến răng.
Sau khi lão thái thái Bùi gia nghe tin này cũng suýt nữa ngất xỉu, nhìn Tống Hiển như nhìn kẻ thù.
"Đại lang, con của chúng ta phải làm sao đây?" Bùi thị càng khóc lóc thảm thiết hơn.
Thế nhưng bọn trẻ nhà lão Đại Bùi gia lại thở phào nhẹ nhõm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi Tống Hiển hứa hẹn một phen, trong lòng Bùi thị đã thoải mái hơn nhiều.
Hắn ta hơi sửng sốt, nhìn Bùi lão Nhị: "Nhạc phụ?"
Ngoại trừ cái danh trưởng tử trưởng tôn thì cái gì cũng không có, bây giờ ngay cả cái danh kia cũng không còn!
Tống Hiển trợn mắt, sắc mặt đỏ bừng: "Ta có tay có chân, còn từng đi học, có việc gì mà không làm được!? Hơn nữa, a gia ta cũng chỉ nhất thời tức giận, cho, cho dù bây giờ có đuổi ta ra khỏi nhà thì ta vẫn không tin sau này ông ấy có thể mặc kệ ta. Còn có cha ta nữa, ta chính là nhi tử ruột của ông ấy, chờ, chờ bọn họ nguôi giận, ta sẽ đến phường nhuộm tìm cha ta giúp đỡ, ta sẽ không để nàng và con c·h·ế·t đói đâu!"
Bùi thị tuyệt vọng: "Đại lang, sau này chúng ta tiêu đời rồi..."
Nghĩ tới cuộc sống trong hai năm qua sau khi gả đến Tống gia.
Chương 412: Nam nhân vô dụng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.