Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 416: Đắt muốn c·h·ế·t
"Cha, người khách sáo quá rồi, đây là tôn nữ nhà mình mà." Tống Kim Sơn vội vàng lên tiếng.
* Bột mì có hàm lượng gluten cao (11,5 - 13%) là Bread Flour (bột mì số 11), thường được dùng để làm các loại bánh có kết cấu chắc - dai - giòn như bánh mì. Bột mì có hàm lượng gluten thấp (7,5 - 8,5%) thường được dùng để làm các loại bánh có kết cấu bông xốp, mềm nhẹ như bánh bông lan. Bột mì đa dụng (bột mì số 8) có hàm lượng gluten 9,5 – 11,5%.
Trong số những thân thích xa cùng quê với hầu phủ, nhà ông chính là chi gần nhất với bọn họ. Tuy chỉ có xíu xiu quan hệ huyết thống nhưng dù nói rách trời thì ông vẫn được xem như trưởng bối của Hầu gia hiện tại ở hầu phủ...
Chương 416: Đắt muốn c·h·ế·t
Tiêu thị cũng "không phải" loại người tham lam.
Giữa trưởng bối và vãn bối của gia đình bình thường còn xảy ra mâu thuẫn, cãi vã, nàng không phải tôn nữ ruột, có thể lăn lộn đến nước này đã xem như không tệ rồi.
Ba người đồng loạt gật đầu.
"Đúng vậy, thứ giặt ra chính là mì căn, phần nước còn lại thì để lắng."
Tay của Tam thẩm...
Thô ráp như nam nhân, bên trên có dấu vết màu đen do hàng ngày chẻ củi, nhóm lửa, làm việc nhà mà ra.
Không bao lâu sau, ba trục lí của Tống gia đi theo Tống Anh làm việc.
Tệ nhất chính là móng tay, đen thui đến mức đáng sợ.
Còn có chuyện ép gả đi nữa... (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiêu thị cũng không ngốc, nếu dạy cho người khác thì mình còn kiếm tiền thế nào nữa.
Bất kể là nguyên chủ hay là nàng thì đều chưa từng trách Tống gia.
Nhưng giặt bột mì là việc rất tốn sức, Tiêu thị ban đầu còn tràn đầy hứng thú, hận không thể một ngày làm ra hơn một trăm cân, nhưng sau khi nhìn thấy Tống Anh làm mẫu thì không còn giữ ý nghĩ này nữa.
"Phải, phải! Là tôn nữ nhà mình!" Lão gia tử lập tức vui vẻ hơn, "Ăn đi, ăn xong thì bảo Nhị Nha dạy các ngươi làm mì lạnh. Chỉ ba người các ngươi học thôi, không được dạy cho người khác. Nếu thật sự muốn dạy thì phải hỏi xem Nhị Nha có đồng ý hay không đã." (đọc tại Qidian-VP.com)
Bị Tống Anh nhìn chằm chằm, mặt Tiêu thị đỏ bừng, bà ta vội vàng giấu tay ra sau lưng: "Rửa, ta về nhà tìm... cục xà phòng đắt muốn c·h·ế·t mà ngươi đưa để rửa thật sạch!"
Cả ngày làm luôn tay luôn chân thì có thể làm được nhiều một chút nhưng cổ tay sẽ không chịu nổi, không thể làm lâu dài.
"Hôm nay a gia ở trước mặt các thúc bá ngươi cam đoan với ngươi, nếu sau này thật sự còn có dây dưa gì với nhà bên kia, a gia dù có đánh cược cái mạng này cũng sẽ đấu với bọn họ một phen, tuyệt đối sẽ không... đưa ngươi đi giống như lần trước." Lão gia tử nói tiếp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời đại này vẫn chưa phân biệt bột mì có hàm lượng gluten cao, thấp khác nhau*, tất cả bột mì làm ra đều giống nhau, xem như là bột mì đa dụng, chuyện này không ảnh hưởng gì đến việc sử dụng.
Còn cười như không cười, đảo mắt qua móng tay của Tam thẩm.
"Chậc, ta từng giặt rất nhiều quần áo nhưng chưa bao giờ giặt bột mì cả! Đều giống nhau đúng không? Chỉ cần rửa sạch là được à?" Tiêu thị rất hưng phấn, ngay cả Tiểu Diêu thị cũng tò mò.
Vì vậy vội vàng đáp lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
"A gia phải cảm tạ ngươi!" Tuy rằng lão gia tử cũng cảm thấy khó mở miệng, nhưng nghĩ đến tình hình nhà mình bây giờ, cuối cùng ông vẫn phải nói: "Ban đầu nhà ta có ơn với ngươi, nhưng mấy ngày nay, ơn đã trả hết. Sau này trong nhà ta, không ai được phép dùng những chuyện trước đây để ép buộc ngươi. Có ngươi làm con cháu trong nhà chính là phúc của tổ tông Tống gia ta..."
"Có chuyện này các bá nương, thẩm thẩm phải nhớ kỹ, mì lạnh làm ra phải trắng tinh, phải nhìn sạch sẽ mới được. Vậy nên... lúc các ngươi làm thứ này, nhất định phải rửa sạch tay, mặt trong của thau không được dính bẩn, nếu không khi hấp thành mì lạnh sẽ bị lẫn tạp chất." Tống Anh cố ý nhắc nhở một câu.
"Mì căn này rất ngon, có thể dùng để xào rau, nhưng khi trộn mì lạnh thì phải thêm một ít tinh bột mì thì ăn mới ngon." Tống Anh nói tiếp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bây giờ lão gia tử nghĩ lại, Nhị Nha không vì vậy mà ghi hận đã là nhà bọn họ có phúc rồi.
"Người nói quá lời rồi." Tống Anh chỉ khẽ cười: "Có lẽ người nhà đó sẽ không tới đây đâu, cho dù có tới thì ta sẽ dùng gậy gộc đánh đuổi đi. Người là bảo vật trấn trạch, sao có thể dễ dàng ra mặt chứ?"
Mỗi ngày làm ba, bốn mươi cân, miễn cưỡng có thể thừa lại chút sức lực, đủ ăn đủ uống, còn có thể tích cóp không ít bạc, khá tốt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.