Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 586: Ai là tu hú chiếm tổ chim khách
Chương 586: Ai là tu hú chiếm tổ chim khách
Hắn hơi nghi ngờ, có phải bản thân mình đã làm sai rồi không.
Nếu hắn biết trước sau khi gặp mặt Tống Anh, nàng sẽ mang dáng vẻ như quỷ này thì có lẽ hắn đã đập c·h·ế·t thân phận Hoắc Nhung này một lần nữa ở giữa đường rồi.
"Ồ, đâu chỉ có mỗi khuôn mặt nhìn giống nhau đâu? Màu da, đầu tóc hoàn toàn giống y hệt.
Nàng phải bóp giọng nên cảm thấy cổ họng hơi đau.
Làm bộ làm tịch, đổi một bộ quần áo thì cho rằng nàng không nhận ra sao!?
Nói không phải cùng một người thì ai tin!? Cũng chỉ có Tống lý chính ngây thơ mới tin rằng người giống người là trùng hợp!" Tống Anh trợn to mắt, "Hoắc đại nhân, rốt cuộc ngài muốn làm gì? Nói thẳng một lời cho rõ ràng đi.
"..." Trò đùa gì vậy!? (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoắc Nhung cảm thấy hơi đau lòng.
"Cùng tộc cùng tông đương nhiên sẽ hơi giống một chút." Hoắc Nhung khẽ mỉm cười.
Bây giờ ai nấy đều biết Hoắc Triệu Uyên đã tới kinh thành.
"Nếu ngươi đã nói như vậy thì ta cũng không giấu ngươi nữa.
"Tướng công." Tống Anh ngẩng đầu, chớp chớp mắt.
Ghê tởm c·h·ế·t ngươi.
"Nếu chàng đã trở về thì hay là ngày mai cả nhà ba người chúng ta tới bái kiến thúc phụ đại nhân đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu không phải yêu quái bên cạnh nàng có thể nhìn thấy công đức của hắn thì không chừng Tống Anh sẽ thật sự nghi ngờ bọn họ không phải cùng một người!
Hoắc Nhung nghe xong, ngồi trên ghế đá bắt đầu giải thích.
Ngươi cứ yên tâm sinh sống là được rồi, ta sẽ không làm khó dễ ngươi." Hoắc Nhung tỏ ra hiền lành, nói tiếp.
Ta sống ở thôn Hạnh Hoa mười mấy năm, sau đó mới đi tòng quân rồi minh oan cho Hoắc gia, sửa tên thành Hoắc Triệu Uyên.
Ta chưa c·h·ế·t thì làm sao nắp quan tài lại không thể đóng được chứ?"
Không chỉ như thế, chẳng lẽ nàng thật sự tin tưởng hắn là Hoắc Nhung sao? Sao lại có thể không đề phòng chút nào mà nhào vào như vậy? Giọng điệu kinh khủng này, dáng vẻ thẹn thùng đáng sợ này quả thực giống như tú bà ở thanh lâu, cả người nhiệt tình một cách cực kỳ gượng gạo, cũng không biết học được từ đâu nữa.
Lại không biết xấu hổ ở chỗ nào...
Vì vậy... người mà ngươi gả cho chính là ta." Hoắc Nhung dừng lại một chút, sau đó thản nhiên nói tiếp, "Mấy năm gần đây hơi phiền lòng nên muốn quay về thôn nghỉ ngơi một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu nói tới chuyện chiếm thân phận... thì đúng ra là nương tử chiếm thân phận của nhà ta chứ không phải ta chiếm của nương tử..."
"..." Tống Anh ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, "Tướng công, chàng và thúc phụ đại nhân trông y hệt nhau.
Nàng muốn ăn thịt trước thời hạn, còn ăn hết sạch không nhả xương, lập tức mang cả người đi hầm!
Tống Anh trợn trắng mắt: "Ngài còn ở đó mà giả vờ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngài làm như vậy chẳng phải là tự đánh vào mặt mình sao?"
"Vi phu không hiểu nương tử có ý gì?" Hoắc Nhung vô tội nhìn nàng.
Nếu đã phải diễn thì đương nhiên hắn phải diễn cho tròn vai. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thúc phụ đại nhân đã khởi hành tới kinh thành rồi, e rằng không gặp được đâu." Hoắc Nhung đáp.
Tuy rằng diện mạo giống nhau nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt...
"Nhưng nếu nương tử muốn chiếm thì cứ chiếm, ta không để ý đâu.
Ta cảm thấy hai người giống như huynh đệ song sinh vậy."
Hoắc Nhung trầm mặc một chút: "Vi phu trông rất giống Hoắc đại nhân sao?"
Tống Anh nghiến răng.
Hắn rất muốn hỏi Tống Anh xem bản thân mình đã chiếm hời gì của nàng.
Chàng thấy có được không?" Tống Anh nói tiếp.
Dao phay của nàng đâu! Nàng muốn bổ vị này ra!
Vì vậy, hắn chỉ đành cắn răng nói: "Nương tử hiểu lầm rồi.
Chẳng phải mọi người hay nói nữ tử rất dễ bị lừa gạt sao?
Vốn dĩ Hoắc Nhung chính là thân phận của ta.
"Ngài làm như vậy không sợ khiến Hoắc Nhung thất vọng sao? Không phải ngài từng nói hắn vừa là chất tử, vừa là thuộc hạ của ngài sao? Nếu hắn nhìn thấy ngài đùa giỡn tức phụ nhi của hắn thì nắp quan tài cũng không thể đóng được đâu!" Tống Anh hừ một tiếng.
Nhưng giờ phút này, bảo hắn thừa nhận bản thân mình lừa gạt chất tức phụ nhi là chuyện không thể nào.
Ánh mắt của Tống Anh lạnh lùng như con dao nhỏ phóng qua: "Hoắc đại nhân công chính nghiêm minh từ trước đến nay, chứng tỏ cũng muốn bá tánh tuân thủ luật pháp.
Hoắc Nhung thở hắt ra: "Sao có thể nói thúc phụ đại nhân như thế chứ? Nương tử, chớ có bướng bỉnh."
Hoá ra nàng mới là tu hú chiếm tổ chim khách ư!?
Hừ!
Vì để đóng giả cho giống một chút mà hắn đã tốn không ít công sức.
Giờ khắc này, ta chính là Hoắc Nhung, Hoắc Nhung chính là ta.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.