Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 593: Đồng đội heo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 593: Đồng đội heo


Còn về Hoắc Nhung, người đã sống lại cũng không thể nhét vào quan tài một lần nữa được, đúng không? Sau này, nếu Nhị Nha không chịu nổi cuộc sống của quả phụ thì chúng ta vẫn có thể ly hôn mà!" Đại Diêu thị vội vàng nói.

Tống Anh nháy mắt đã hiểu.

Chuẩn bị thức ăn, đồ uống ngon lành để tiếp đãi, cực kỳ nhiệt tình.

"Suy nhược?" Nguyễn thị sửng sốt, sau đó sắc mặt đại biến, "Ý của con là, hắn, hắn... không được!?"

Đáng tiếc, trên đời này không có "nếu như".

Bà ta nhất thời kích động nên nói lớn tiếng, cũng không có tiếng động gì át đi.

Có phu quân đương nhiên là tốt hơn không có.

Chương 593: Đồng đội heo (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Anh mím môi gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu hắn không phải thần tiên chuyển thế thì không chừng Tống Anh đã chấp nhận hắn rồi.

Tống Anh sẽ không lấy khát vọng ở tương lai của mình ra để đánh cược.

Hóa ra vấn đề nằm ở đây!

"Chuyện này... Không phải bọn ta cố ý nghe lén đâu." Tiêu thị chà xát tay, "Nhị tẩu, ngươi đừng trách bọn ta nhé?"

Tuy không được nhưng vẫn còn sức lực lớn, sau này cũng không đến mức khiến con ta phải vất vả một mình..."

"Có gì to tát đâu! Nhị Nha bây giờ đâu phải không có nhi tử.

Hắn còn có thể co, có thể duỗi.

Nguyễn thị lập tức kéo Tống Anh vào phòng: "Nha đầu, sau khi hắn trở về, các con... các con có..."

Khó trách không được! Người khác đều nói đứa nhỏ này trở về để tĩnh dưỡng nhưng nhìn hắn không giống như có bệnh tật gì mà? Chỉ có một mình mà còn có thể bắt được một con lợn rừng lớn đấy, có chỗ nào trông giống như sức khỏe không tốt chứ!

Nhưng dù Tống Anh không thích hắn thì vẫn có rất nhiều người thích.

Nguyễn thị ấm ức.

"Nương, có thể người không biết, nhưng sức khỏe của hắn hơi suy nhược." Tống Anh nghiêm túc nói.

May mà nàng ta thông minh, không tùy tiện mở miệng.

Cho dù nàng từng quỳ xuống gọi thúc phụ nhưng trong xương cốt không biết từ khi nào đã có một cỗ ngạo khí, tin chắc rằng kết thúc của nàng tuyệt đối sẽ không phụ thuộc vào ngạo khí của người khác!

Tống Anh thật sự không có ý nói Hoắc Nhung không được nhưng Nguyễn thị nghĩ nhiều thì nàng cũng không còn cách nào cả! (đọc tại Qidian-VP.com)

Trách bản thân bà ấy không nên nói những lời này, cho dù có nói cũng phải kiểm tra xem có ai đứng ở góc tường nghe lén hay không trước!

Đại Diêu thị nói xong cũng nhận ra có điều không ổn nên vội vàng bụm miệng.

Sau khi đối diện với ánh mắt của Nguyễn thị thì ai nấy đều ngượng ngùng cười, sau đó đẩy cửa bước vào.

Tôn nữ tế này tới nhà, lúc các nam nhân nói chuyện vốn đã hơi ngượng ngùng nên cũng yên tĩnh, vì thế, giọng của Đại Diêu thị mới có thể lớn một cách bất ngờ như thế.

Bán nàng đi quá nhanh, vô cùng đột ngột, hoàn toàn không kịp đề phòng!

Tiểu Diêu thị nhìn tất cả mọi người trong phòng bằng ánh mắt đồng tình.

Tuy rằng trên mặt hắn có sẹo nhưng tính tình của hắn rất tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngươi nhìn Lâm ca nhi hiểu chuyện biết bao, sau này nhất định sẽ phụng dưỡng nàng thật tốt.

Chỉ đành ai oán thở dài: "Có thể sống sót đã là không tệ rồi, còn chuyện có phải nam nhân hay không cũng không sao cả, đúng không nương?"

"..." Tống Anh nhìn bọn họ mấy lần, sâu sắc ý thức được cái gì là đồng đội heo.

Chẳng hạn như tất cả những người của Tống gia, nhìn thấy Hoắc Nhung như nhìn thấy bánh bao thơm ngon vậy.

Hơn nữa, đây chính là người tốt đấy.

Hơn nữa, gương mặt của Tống Anh cũng từng mang sẹo nên bọn họ không có tư cách ghét bỏ Hoắc Nhung.

Đúng lúc này, mấy trục lí Đại Diêu thị cũng muốn tới tâm sự nên đều đứng cạnh cửa sổ, trùng hợp nghe thấy hết.

"Ta... Trời ạ! Chỉ biết ăn! Tát cái mặt già này của ta! Chỉ biết nói hươu nói vượn!" Đại Diêu thị lập tức tự tát mình một cái.

Từng có thể giận dữ mắng Lục gia, bây giờ cũng có thể cúi đầu, làm công việc của nông phu bình thường.

Nhưng đối với Tống Anh không tim không phổi thì đó chẳng khác nào một cốc nước ấm hắt lên tảng đá khổng lồ, chỉ nóng lên bên ngoài còn bên trong không hề có một chút xíu thay đổi nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vì vậy, bên nhà chính đột nhiên yên tĩnh.

Hoắc Nhung làm xác c·h·ế·t vùng dậy trở về, đương nhiên là có tâm tư riêng.

Hai mắt Nguyễn thị đỏ lên, liên tục than thở "Con ta mệnh khổ", thấy nàng thẳng thắn lại hiểu chuyện như vậy thì chỉ biết nói: "Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 593: Đồng đội heo