Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 605: Sắp xếp cho các yêu quái nhỏ
Tống Anh để hắn cùng sói con phụ trách an toàn của thôn trang.
Tống Anh phát hiện, tuy phần lớn bản thể của chúng nó đối đầu với nhau nhưng sau khi biến thành yêu quái thì cũng không có thâm thù đại hận gì.
Đối với thỏ tinh và gà rừng tinh không có sức sát thương nào, Tống Anh để bọn họ phụ trách hậu cần.
Đại Hoàng người ta là một con gà nhưng lại muốn làm phượng hoàng, là có hoài bão lớn lao, đáng được khen ngợi!
Hơn nữa, chút ánh sáng màu vàng trên người chủ nhân hôm qua trông không chỉ lợi hại mà còn đáng sợ.
Đại Bạch kiêu ngạo ngẩng đầu.
Bà ấy ngồi bên cạnh hóa hình chỉ cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình sắp bay đi mất!
Còn thỏ tinh thì vẫn có năng lực tưới nước cho cây cối, hoa cỏ mỗi ngày.
Nói những cái vô dụng đó để làm gì? Tài năng thật sự mới tốt.
"..." Tống Anh ho khan hai tiếng, tuy rằng cảm thấy cái tên này rất tục nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm dội một gáo nước lạnh cho nó.
Gà rừng tinh có thể đi theo Đại Hoàng học hỏi.
Lợn rừng tinh cường tráng nhất, còn là một hán tử, tự đặt tên cho mình là Chu Đại Tráng, còn Sói con lấy tên là Ngọc Lang.
Tống Anh thật sự rất sợ thiếu niên lừa trắng này đột nhiên phá lên cười, cảnh tượng đó quá kinh khủng, vậy nên nàng lập tức gật đầu: "Tên hay!"
Con công được nuôi ở nhà Hoắc Triệu Uyên, người ta đã từng thấy việc đời, biết một chút thơ từ ca phú cũng bình thường.
"..." Không có ai nói với nàng rằng yêu quái cũng biết ngâm thơ.
Qua một hồi lâu sau, tất cả cùng xếp hàng để lần lượt báo cáo tên với Tống Anh, ngoài ra còn phải giới thiệu năng lực của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu cần ngươi giải độc thì tính sau." Tống Anh nói.
Công tử chim công tự nhận mình xinh đẹp nên xếp thứ ba, trong tay còn cầm quạt làm từ lông công, nở nụ cười tà mị với Tống Anh: "Chủ nhân, cảnh sắc hôm nay đúng là Trú cảnh uy hồng diệp, nguyệt hoa phô lục đài... Ta... lấy tên là Cảnh Tước, sau này nguyện như nguyệt hoa*, thời thời khắc khắc bên cạnh chủ nhân, ngâm thơ, vẽ tranh, vũ phong, lộng nguyệt..."
Tuy rằng bà ấy rất giảo hoạt, giỏi nịnh nọt, nhưng quả thực là người cần mẫn, cũng có mắt nhìn, biết làm việc.
Nghĩ lại thì cũng phải, đây là...
Sau đó, thỏ tinh, rắn tinh nhỏ, ếch tinh cùng gà rừng tinh, lợn rừng tinh và sói con cũng bắt đầu giới thiệu bản thân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây chắc hẳn là một yêu quái ăn không uống không rồi.
Ngoài ra... ở ngoài đồng ruộng, ta còn có thể bắt mối..."
"Ta tên Bạch Nguyệt." Đại Bạch cong môi.
Tuy hơi thèm máu nhưng bây giờ đã thành tinh, ta nhất định sẽ quản tốt cái miệng của mình, không gây thêm phiền phức cho chủ nhân! Đúng rồi, chủ nhân, ta học rất nhanh, có thể làm chân chạy vặt cho chủ nhân, người cứ việc phân phó!"
Nghe nàng nói vậy, Cảnh Tước lập tức gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng thế, đây mới là yêu quái tốt ngoan ngoãn.
Ngay sau đó, Chồn Đại thẩm tiến lên: "Ta tên Hoàng Diện, nghe được xa, có thể phóng ra mùi hôi bảo vệ chủ nhân, bắt côn trùng, bắt chuột đều không thành vấn đề.
Con công xinh đẹp này sửng sốt, sau đó đưa tay vỗ lên mặt: "Chủ nhân, ta xinh đẹp."
"Tốt lắm." Tống Anh quả thực rất hài lòng về con chồn này.
Bà ấy đã nhìn ra, đi theo chủ nhân mới có ngày lành. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đại Hoàng và Đại Bạch có quan hệ tốt, hai yêu quái này cũng xem như khiêm nhường.
* Nguyệt hoa: ánh sáng của mặt trăng
"Chủ nhân, ta muốn tên là Hoàng Phi Phượng!" Đại Hoàng lý lẽ hùng hồn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Khoan đã..." Cảnh Tước vội vàng kêu một tiếng, sau đó suy xét một chút rồi thành thật nói: "Ta... Thịt của ta có thể giải độc rắn, máu của ta có thể giải độc côn trùng, diện mạo... có chút năng lực mê hoặc.
"Được, sau này tiền công mỗi tháng của ngươi là 10 lượng, chủ yếu phụ trách diệt mối trong nhà.
Một đám yêu quái tập trung cùng một chỗ, bắt đầu bàn bạc với nhau chuyện đặt tên.
Hai người này hẳn là có thể đối phó được hầu hết dã thú trong núi.
Tống Anh thở dài.
So với mấy người đằng trước thì kém hơn một chút, nhưng dù sao thì cũng đã thành tinh, có thể từ từ trau dồi.
Nghe vậy, Tống Anh hài lòng gật đầu.
"Ngươi có bản lĩnh gì?" Tống Anh hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.