Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 641: Hắn ta sai rồi
Mỗi tháng ta có thể cho ngươi 70 đến 80 lượng tiền công.
Mà lúc này, ở nhà Tống Anh, đám người Tiết Nhị công tử đã kiệt sức từ lâu rồi.
Nếu là ở kinh thành, chỉ cần hắn ta không về nhà một buổi tối thôi thì trong nhà đã lật tung cả trời lên để tìm rồi!
Bởi vì nơi đây không phải là kinh thành, không có đủ người.
Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy ít thì vẫn có thể trả thêm..." Tiết Nhị công tử cảm thấy tiểu cô nương này có thể cứu vớt hắn ta một phen.
Lừa đã thành tinh có thể chạy mãi không ngừng mà vẫn ổn định, cũng không cần Tống Anh cầm roi nhỏ chỉ huy, càng bớt lo hơn trước đây.
Ngưu Đại Lực cũng mặc kệ hắn ta.
Chương 641: Hắn ta sai rồi
Nó cảm thấy bản thân không giống người bình thường, nếu nhường cơ hội kéo xe cho con lừa khác thì chẳng khác nào dâng thân phận vật cưỡi của mình ra ngoài, đương nhiên là không vui. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhà ta có quyền có thế, cho dù Hoắc Tống thị kia không muốn bán thì cũng phải bán!" Tiết Nhị công tử nói tiếp.
Ngoại trừ ngày đầu tiên được ăn no thì những ngày sau đó đều không được ăn cơm.
Nàng ấy chỉ muốn kiếm chút tiền riêng mà thôi, con người này lại cho rằng nàng ấy sẽ phản bội Đại tỷ ư?!
Ngưu Đại Lực nghĩ nghĩ: "Chẳng phải là quan lớn sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước đó, Tiết Nhị công tử vẫn luôn nghĩ rằng cho dù bản thân bị nhốt ở đây thì gia nhân nhà này có to gan tày trời cũng không dám ngược đãi hắn ta.
Hắn ta chỉ đưa chút tiền, vậy mà lại mua được một bữa no nê, ngon miệng.
Chẳng qua không cần phải gấp gáp.
Người trong nhà có chừng mực, không đến mức khiến người ta c·h·ế·t đói.
Buổi tối, Tống Anh đã nhận được tin, cũng biết người này bị nhốt ở nhà mình, không đi được.
Tiết Nhị công tử chỉ thấy trước mắt tối đen ngay lập tức, bị cái vỗ này làm cho hôn mê bất tỉnh.
*Thuốc cao bôi trên da c·h·ó: dùng để chỉ những thứ, những người hoặc những hành động dai dẳng, khó chịu, bám dính không chịu buông
Điều này khiến hắn ta không nhịn được mà nảy sinh ý đồ không tốt.
Đại Bạch đã hóa hình, theo ý của Tống Anh thì nó không cần phải kéo xe nữa, nhưng tính tình của Đại Bạch khá bướng bỉnh.
Lúc này, bọn họ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Thật ra trong lòng Tiết Nhị công tử vẫn còn rất thấp thỏm, sợ người này đang trêu đùa hắn ta, nhưng sau khi ăn uống no say thì hắn ta mới phát hiện, đồ ăn khá ngon miệng đấy chứ? Còn làm ngon hơn cả tửu lầu?! (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô nương này nấu cơm khá ngon, dung mạo cũng không tệ, đưa về nhà làm đầu bếp nữ hoặc làm hộ vệ, thậm chí làm ấm giường cũng được.
Thật sự phải gặp.
Đương nhiên, để tránh bọn họ chạy trốn, các yêu quái phải thay nhau trông chừng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi muốn ta đi theo ngươi sao?" Sắc mặt của Ngưu Đại Lực tối sầm lại.
"Ngươi không có cơm ăn nữa!" Hừ.
Tống Anh ở lại trên trấn sáu, bảy ngày rồi mới đánh xe lừa chậm chạp quay về.
Do đó, chỉ cần Tống Anh ra ngoài, lúc cần đến nó thì nó sẽ biến về nguyên hình.
"Phải... Ta cảm thấy ngươi đi theo một thôn phụ thì rất đáng tiếc.
"Đúng, đúng, đúng! Cha ta là quan lớn, nếu ngươi thả ta đi thì sau này ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền, nhiều không đếm xuể! Thậm chí, nếu ngươi đồng ý, ngươi có thể làm hộ vệ cho ta.
Tuy nhiên, trải qua nhiều ngày như vậy, hắn ta mới biết mình đã sai rồi.
Những người còn lại trong nhà đều là kẻ không có chủ kiến, cho dù không tìm thấy hắn ta thì cũng chỉ nghĩ rằng hắn ta ra ngoài du sơn ngoạn thủy gặp phải chuyện gì đó nên bị chưa quay về.
Những người này chen chúc ngủ trong sân, dù sao cũng không mưa, không gió, ngủ mấy ngày cũng không c·h·ế·t được.
Còn mấy nha hoàn kia thì càng không có chuyện lo lắng người khác đang ở đâu! Cho dù có lo lắng thì cũng không thể đi ra ngoài tìm!
Còn về Tiết nhị công tử này...
Vì vậy, nàng không hề nóng nảy chút nào.
Thuốc cao bôi trên da c·h·ó* này quá dính người, với gương mặt và thủ đoạn bạo lực của nàng thì chỉ cần một mình nàng đã đủ để khiến người này lập tức cút đi rồi.
Chỉ có hai ngày, gia nhân nhà này thấy bọn họ đói đến mức không chịu được nữa mới cho mấy cái bánh bột ngô và mấy ngụm nước lạnh, sau đó thì mặc kệ.
Ngươi yên tâm, nếu ngươi đã ký khế ước bán mình thì cũng không sợ, ta có thể bỏ tiền để chuộc thân cho ngươi.
Ngưu Đại Lực bận rộn một phen, túi tiền nhỏ hơi đầy lên một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngưu Đại Lực vỗ một cái "bốp" lên đầu Tiết công tử.
"Cô nương... ta là Nhị công tử của phủ công tước.
Hắn ta có ý gì?! Nàng ấy là loại yêu quái sẽ bỏ trốn sao?
Ngươi, ngươi có hiểu công tước là gì không?" Tiết Nhị công tử hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.