Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 882: Yêu quái được vẽ trong tranh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 882: Yêu quái được vẽ trong tranh


Một đống nhện, sâu lông, bươm bướm, rắn trắng lớn, thậm chí còn có sóc, hoẵng...

Ban ngày ban mặt lấy đâu ra yêu quái." Tống Tuân bắt đầu thề thốt phủ nhận. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vương gia, ngươi vẫn chưa trải qua nhiều việc đời, con hồ ly tinh kia cũng lương thiện nên ngươi mới cảm thấy tất cả yêu quái trên đời này đều như vậy.

Chắc hẳn là do hắn đã tu luyện nhỉ? Cho nên mới có thể nhìn thấy thần tiên và yêu quái.

Sắc mặt của Tống Tuân cứng đờ, cây bút trong tay nhỏ một giọt mực xuống giấy, hắn lập tức cảm thấy tiếc tiền, vội vàng đổi sang tờ giấy khác: "Sao có thể chứ? Ngươi nhìn xem, đều là người, người sống sờ sờ.

Hoắc Triệu Uyên liếc mắt nhìn qua một cái, ấn đường giật giật.

Nhưng trên thực tế..."

Tống Tuân không hiểu gì, một lát sau mới lên tiếng: "Thôi, không nhắc tới mấy chuyện này nữa.

Hoắc Triệu Uyên cảm thấy mình đã hoa mắt nên đưa tay dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa, vẫn y hệt như vậy, đều là... yêu quái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vương gia, ngươi cũng tới giải sầu đúng không? Nhìn thôn trang này của muội muội ta đi, đúng là không ngừng phát triển. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 882: Yêu quái được vẽ trong tranh

Tuy rằng thích tiền nhưng mấy năm nay ta chưa từng thấy nàng làm chuyện gì xấu, thậm chí còn rất có nguyên tắc.

Không biết muội muội tìm người ở đâu đưa tới mà người nào người nấy đều vô cùng hoạt bát." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nhìn thấy nhiều người làm việc chăm chỉ như vậy, sao lại nghĩ đến những chuyện lung tung đó được chứ?" Tống Tuân cười cười, thậm chí hắn còn muốn làm một bài thơ!

Nếu Tống Tuân biết những gì hắn đang định vẽ giờ phút này là yêu quái thì sẽ thế nào?

"Không có.

Cảnh đẹp...

Bị một nhóm oanh oanh yến yến vây quanh, Tống Tuân cũng rất ngượng ngùng, may mà ánh mắt của những người này vô cùng thuần khiết, trông thật sự hoạt bát, đơn thuần.

Bởi vì từ khi hắn đọc sách tới nay đã học thuộc làu luật pháp đương triều nên trong suy nghĩ của hắn, cách xử lý người xấu không phải là nuốt vào bụng...

Tống Tuân nghe vậy thì cũng cảm thấy có lý, sau đó gọi những người đó lại đây. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng ăn thịt người xấu luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn việc ăn thịt người tốt hoặc người vô tội.

Hoắc Triệu Uyên thở hắt ra: "Không phải lúc nãy ngươi còn đang suy nghĩ về chuyện yêu quái sao? Cảm xúc chuyển biến nhanh thật đấy."

Trên thực tế, yêu quái trông rất đáng sợ.

"?" Tống Tuân sửng sốt.

Hắn đang nói tới ai? Là hồ ly tinh kia sao? Không thể đang nói tới Cố Minh Bảo đúng không?!

Ngươi chớ có làm nàng tổn thương." Hoắc Triệu Uyên bất chợt nói một câu.

Nhưng có phải là số lượng yêu quái hơi nhiều quá rồi không? Đây chỉ mới là nhóm ở kinh thành thôi đấy, bên thành Dung có bao nhiêu nữa?!

Hồ ly tinh thì tính là gì? So sánh với con rắn tinh khổng lồ kia quả thực chỉ là món khai vị.

Hoắc Vương gia có ý gì?

"Trên thực tế?" Hoắc Triệu Uyên cau mày.

"Ta cảm thấy... nếu ngươi muốn vẽ bọn họ thì chi bằng để bọn họ góp ý một chút." Qua khoảng nửa canh giờ, Hoắc Triệu Uyên nhìn thoáng qua bức tranh kia, nghiêm trang nói.

"Cảnh đẹp như thế mà không vẽ lại thì thật sự đáng tiếc." Tống Tuân còn mỉm cười nói.

"Sao không nói nữa?" Hoắc Triệu Uyên cau mày, "Ngươi gặp yêu quái ở đâu? Là yêu quái gì?"

Hoắc Triệu Uyên không nói gì, còn Tống Tuân lại đột nhiên nổi lên hứng thú mãnh liệt, chạy vào phòng lấy giấy, bút và mực ra, nhìn cảnh tượng lao động nơi xa, chuẩn bị vẽ một bức tranh xinh đẹp.

Những người mà Tống Anh mua về, có người đang làm việc, một vài người thì đang cãi nhau ầm ĩ, trông rất náo nhiệt.

Giờ phút này, Tống Tuân chỉ có thể dùng chuyện này để an ủi bản thân mình.

Thái độ của hắn như vậy càng khiến Hoắc Triệu Uyên tin rằng yêu quái mà Tống Tuân nói tới là Tống Anh.

Hắn... nhìn thấy cái gì?

"Vậy lỡ như trước mắt ngươi đều là yêu quái thì sao?" Hoắc Triệu Uyên đột nhiên cười lạnh một tiếng.

Hoắc Triệu Uyên nở nụ cười đầy ẩn ý.

Nếu là người khác, sao Tống Tuân lại phải che che giấu giấu như thế?

Thế nên, những người này không phải nô bộc Tống Anh mua về mà là tiểu yêu quái nàng nuôi...

Tống Tuân cười gượng một tiếng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 882: Yêu quái được vẽ trong tranh