Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 885: Làm việc
Bị hắn hỏi như vậy, Tống Anh chợt nhớ ra.
Lỡ như Tống Tuân biết nàng cũng là yêu quái thì hắn thật sự không thể nào sống nổi nữa.
Chương 885: Làm việc
Hoắc Triệu Uyên hơi bất đắc dĩ: "Ta cũng không nghi ngờ các ngươi g·i·ế·t lương dân mà." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chẳng lẽ ta phải nói cho hắn biết muội muội hắn là yêu quái, người trong lòng của hắn là yêu quái, thư đồng cũng là yêu quái sao? Chuyện này thật sự quá tàn nhẫn!" Tống Anh không chút do dự trả lời.
Ta cũng đã trách mắng nàng ấy về chuyện này rồi.
Thậm chí, hắn còn tin tưởng từ tận đáy lòng rằng mặc dù Tống Anh là yêu quái nhưng nàng chính là yêu quái tùy ý nhất, lại hiểu đạo lý nhất.
Nếu hắn giống ngươi, sau khi c·h·ế·t còn có thể làm thần tiên thì ta cũng không cần tốn công tốn sức như vậy Nhưng hắn chỉ là một nhân vật nhỏ hết sức bình thường không đáng nhắc tới, đương nhiên phải sống cuộc sống của người bình thường cả đời.
Hay là ngày mai ta xin lỗi hắn?"
Mấy chuyện như ăn thịt người, nếu nàng không thấy chướng mắt thì cũng thấy ghê tởm.
Ngươi không biết bọn buôn người kia xấu xa bao nhiêu đâu, định bán cô nương kia vào hoa lâu cũng thôi đi, còn muốn đánh c·h·ế·t Tống Tuân trước mặt cô nương kia nên yêu quái này mới nhất thời tức giận, nuốt bọn chúng vào bụng."
"Cũng không hẳn là vậy.
"Sao thế? Ngươi lại nhìn thấy thần tiên à?" Tống Anh hỏi.
"Đúng vậy." Hoắc Triệu Uyên thành thật gật đầu, "Hắn nói yêu quái là "thứ đó" nên ta cho rằng hắn có thành kiến với ngươi."
"Đương nhiên rồi.
Hoá ra vẫn là nàng sai?
"Có phải ngươi cố ý không?" Tống Anh trừng mắt với Hoắc Triệu Uyên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm qua hắn nhìn thấy cô nương kia biến thành dáng vẻ yêu quái rồi ăn thịt người nên mới sợ tới mức hồn vía lên mây. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Yêu quái ăn thịt người?" Hoắc Triệu Uyên hỏi tiếp.
"Nhưng ngươi định giấu giếm hắn cả đời sao?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.
Vì vậy, Tống Anh phá lệ giải thích: "Hôm qua Tống Tuân gặp nguy hiểm, cô nương đi chơi với hắn bị bọn buôn người bắt đi.
"Người trong lòng?" Hoắc Triệu Uyên ngạc nhiên nhìn nàng.
"Đúng rồi, còn chưa hỏi ngươi về hai vị thần tiên trước đây... Ngươi làm cách nào mà khiến bọn họ biến mất không thấy đâu nữa, lại không bị người trên trời phát hiện ra vậy?" Hoắc Triệu Uyên hỏi một câu.
"Đó là chuyện hiển nhiên." Tống Anh lập tức đáp.
Nàng cũng không muốn khiêu chiến nguyên tắc của Hoắc Triệu Uyên, dù sao thì với quan hệ hữu nghị giữa bọn họ thì quả thực cũng nên tôn trọng lẫn nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta đoán bây giờ trong lòng hắn vẫn còn đang run rẩy, không dám suy nghĩ đến chuyện yêu đương gì nữa." Tống Anh thở dài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vị này chính là một thánh nhân mang tấm lòng lương thiện, nhân từ, không chấp nhận được loại chuyện này nhất.
Hoắc Triệu Uyên gật đầu.
Nhưng nếu thật sự bay ra thì cũng không được.
Hơn nữa, cũng không biết vì sao mà gần đây hắn nhìn Tống Anh cực kỳ thuận mắt, còn cảm thấy thân thiết hơn trước mấy phần.
"Ngươi làm như vậy là không đúng." Tống Anh bất đắc dĩ lắc đầu, "Ngươi đường đường là Hoắc Vương gia hung thần ác sát, ngươi so đo với ca ca ta làm gì chứ? Lá gan của hắn chỉ lớn bằng hạt mè! Bây giờ còn bị ngươi dọa sợ như vậy thì hay rồi, hạt mè kia cũng sắp không còn nữa!"
Ngươi đừng tra hỏi chuyện này tới cùng có được không?" Tống Anh hỏi.
Giờ phút này, Tống Anh rất muốn ra khỏi thành, nhưng trời đã tối, hôm nay còn là ngày cấm đi lại ban đêm, trừ phi nàng mọc cánh bay ra, nếu không thì không thể.
Thành Dung là khu vực chịu sự quản lý của hắn, hắn cũng có trách nhiệm bảo vệ bá tánh bình an, cho nên mới xử sự hơi nghiêm khắc một chút.
Hai mắt Tống Anh sáng ngời: "Cho ta đi! Ta nhốt bọn họ lại, để bọn họ làm việc cho ta!"
Huống hồ, hắn cũng không muốn làm chúa cứu thế, nơi này là kinh thành, không giống thành Dung.
Hoắc Triệu Uyên gật đầu: "Thật sự là ta không đúng.
Nhưng bây giờ đã tới kinh thành, ngay cả hắn cũng phải cẩn thận dè dặt mà sống, nào có tâm tư dư thừa đi quản người khác chứ?
"..." Tống Anh nheo mắt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.