Đừng Làm Phiền Tôi Kiếm Tiền
Tiếu Giai Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36
Quả nhiên không nên ôm chờ mong với hắn!
.
Lâm Táo nhỏ giọng nói với Tần Lộ: “Buổi tối, hắn nói sẽ đến nhà chúng ta.”
Lâm Táo đưa Mạnh Hoài An đến cửa, thấy trong tay Hàn Luật cái gì cũng không có.
Hàn Luật vẻ mặt bình tĩnh: “Ném, Lâm tiểu thư có việc sao?”
Đáy mắt Hàn Luật hiện lên một tia chột dạ.
Chương 36
Cô cũng không cần Mạnh Hoài An bồi thường a, trực tiếp tìm cái cớ cự tuyệt là được, vì cái gì phải làm đề lựa chọn này? (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô vẫn đói a!
Lâm Táo không còn gì để nói, cô còn có thể không biết đó là bữa tối sao?
Mạnh Hoài An nhìn nhìn vành tai trắng nõn của cô: “Cho dù là miệng, mặt, lỗ tai, hay là bất kì chỗ nào khác, phàm là nam diễn viên muốn chạm vào, đều phải dùng thế thân.”.
Trở lại cao ốc Hoàn Vũ, Mạnh Hoài An bảo Hàn Luật đến một nhà hàng Tây đặt cơm cho hắn.
Nhưng thật ra hắn cũng không có thay đổi, bởi vì chính mình không thích ăn pizza bình dân, nhìn liền không nhìn đã ném đi.
“Có thể.”
Đem cơm chiều đặt trên bàn, Hàn Luật thành công lui thân.
Mạnh Hoài An lại đột nhiên cũng muốn ăn pizza… (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô không muốn cùng Hàn Luật nói chuyện, trực tiếp về phòng, đóng cửa.
Tần Lộ: …..
Lâm Táo đương nhiên là lựa chọn chung cư, so với đi Hoàn Vũ thì nguy hiểm ít hơn nhiều.
Lâm Táo nhìn đến tin nhắn, lúc này mới hết tức giận, trả lời: Cảm ơn.
Lâm Táo không phải ý tứ này, nhưng, Mạnh Hoài An muốn tới, chị họ cũng không có biện pháp giúp cô.
Hơn nữa, tối nay Mạnh Hoài An khẩng định sẽ làm chút gì đó, cùng với không cẩn thận để chị họ nghe được, Lâm Táo thà rằng tự mình đối mặt với Mạnh Hoài An còn hơn.
Buông dao ăn, Lâm Táo nhỏ giọng nói: “Nếu, nếu anh nhớ tôi, vẫn là nhắn tin qua wechat đi, ở phim trường nhiều người, tôi sợ có người sẽ nhận ra anh.”
Chọn xong, Lâm Táo bỗng nhiển sửng sốt.
Lúc ông chủ nhắn tin cho hắn, Hàn Luật đã ăn hết rồi, mười một miếng pizza, cũng không nhiều lắm.
Lâm Táo liếc ngón tay thon dài hữu lực của hắn, gật gật đầu.
Nội tâm Lâm Táo vui vẻ.
Lông mi Lâm Táo giật giật.
Đặt xong rồi, Hàn Luật lại gọi điện cho Lâm Táo. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hôm nay quay cái gì?” ăn hai miếng, Mạnh Hoài An hỏi.
Ôm một tia chờ mong, Lâm Táo mở nắp đóng gói, thấy bên trong bày gọn gàng ngăn nắp 2 phần cơm tây.
Mạnh Hoài An gật gật đầu: “Gần nhất tương đối bận, có rảnh tôi sẽ đến thăm em.”
Trên đường nhận được tin nhắn của Mạnh Hoài An: Cơm chiều anh sẽ chuẩn bị, em cứ nghỉ ngơi tốt đi.
Lâm Táo ngồi ở đối diện hắn, chờ Mạnh Hoài An cầm lấy dĩa, cô mới động đũa.
Hàn Luật còn nhơ rõ nhãn hiệu pizza, cầm lấy di động, ở cùng một cửa hàng giúp Lâm Táo đặt một phần nữa.
“Vậy em tự mình trở về đi, buổi tối chị ở lại khách sạn.” Tần Lộ hiểu chuyện mà nói.
Người này đúng là không có nhẫn nại!
Hàn Luật đành phải đổi sang nhắn tin: Mạnh tiên sinh vì Lâm tiểu thư đặt một phần pizza, địa chỉ viết nhà tôi, tầm khoảng 30 phút nữa sẽ đến.
Lúc quay pphim, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, bất tri bất giác hôm nay lại kết thúc công việc.
Cô bắt xe trở về chung cư.
Mạnh Hoài An một lần liền đáp ứng.
Lâm Táo nghi hoặc ngẩng đầu.
Chai nước rất bình dân, đặt bên cạnh cơm Tây cao cấp, rất là không xứng.
Cho nên, hôm nay hắn tới thăm cô, hơn phân nửa là do hormone quấy phá đi.
Lâm Táo vội vàng thay quần áo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng khóe miệng còn chưa kịp cong lên, liền nghe Mạnh Hoài An nói: “Nhưng em cũng phải đáp ứng tôi một điều kiên.”
Mạnh Hoài An nhíu mày: “Tôi sẽ đổi quần áo.”
Lâm Táo lập tức dời tầm mắt, đi đến tủ lạnh lấy cho hắn một chai nước khoáng.
Mạnh Hoài An suy đoán Lâm Táo khẳng định cũng ăn không được mì mình nấu, ừ một tiếng.
ở trước mặt Mạnh Hoài An, hắn đối với Lâm Táo trước nay vẫn vô cùng khách khí.
truyện đam mỹ
Mạnh Hoài An kịp thời phản ứng lại, mắt đen hiện lên tinh quang: “Vừa mới, em là khen tôi?”
Hàn Luật đem lời cảm ơn của cô nói cho ông chủ.
Ăn xong bữa trưa, Mạnh Hoài An tiếp tục hẹn Lâm Táo: giữa trưa thất hẹn, buổi tối bồi thường cho em, tới Hoàn Vũ hay vẫn đi chung cư?
Lâm Táo không nhận.
Đi theo ông chủ vào thang máy, Hàn Luật xin chỉ thị hỏi: “ông chủ, Lâm tiểu thư tựa hồ rất muốn ăn pizza, tôi có cần đặt một phần nữa cho cô ấy hay không?”
Nhìn phần thêm ghi chú, Hàn Luật săn sóc mà ghi “Mạnh tiên sinh đặt.”
Mạnh Hoài An một bên cởi tây trang, nhàn nhạt nói: “Cơm tối, mở ra đi.”
Mạnh Hoài An ngồi vào ghế đối diện cô, một tay cởi nút trên cùng của áo sơ mi, một bên hỏi.
Lâm Táo không nhận điện thoại, đi dép lên lạch cạch chạy tới cửa: “Tới tới!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Táo nhìn khuôn mặt tuấn mĩ cao lãnh của hắn, bất đắc dĩ mà nhắc nhở: “Cái nhan sắc cao này của anh, mặc cái gì cũng trở thành tiêu điểm đi?”
Mạnh Hoài An thật đúng là tinh lực dư thừa a!
Buổi sáng 6 giờ ăn bữa sáng, vội một buổi sáng đã sớm đói bụng, dù sao ông chủ của bọn họ cũng không ăn phần pizza kia, cũng không thể lãng phí đồ ăn, Hàn Luật đành phải ăn vậy.
Lâm Táo rất tức giận, hắn có biết phần pizza hải sản kia đắt lắm không?
“Có nước sao?”
Cửa phòng mở ra, nghênh diện chính là Mạnh Hoài An, bên cạnh là Hàn Luật ôm hộp cơm.
Lâm Táo hỏi Mạnh Hoài An: “Đây là?”
Mạnh Hoài An mím môi.
Lâm Táo tùy tiện nói vài câu.
Từ biểu hiện hôm nay của Mạnh Hoài An, cô tựa hồ cảm nhận được người này có chút khác thường, tự nhiên đến phim trường thăm cô, lại còn đổi kiểu quần áo khác –từ quần âu áo sơ mi sang trọng thành trang phục bình dân.
Mùa hè dễ nóng, trở lại chung cư, Lâm Táo trước tắm rửa một lần, mới sấy tốc xong liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Nói xong, cô liền cúi đầu, tiếp tục chầm rì rì ăn ăn.
Hắn nói cái gì thì chính là cái đó đi, không dỗ hắn cao hứng, hắn có thể sẽ không đáp ứng cô.
“pizza đâu?” Lâm Táo nhìn chằm chằm Hàn Luật hỏi.
Quá mức ảo não, Lâm Táo nhịn không được ăn một miếng pizza.
Lâm Táo bĩu môi, hắn nhất định còn ghét bỏ pizza với cơm hộp của cô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.