Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Dưới Mái Hiên

Tiểu Hòa Miêu

Chương 97: 97: Hồi Ức

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: 97: Hồi Ức


Gậy th1t đầy nước liên tục đâm vào trong, ra vào liên tục làm huyệt nhỏ của cô liên tục phun trào, hệt như đập nước bị vỡ, điên cuồng ch ảy nước ra ngoài…

Anh kéo lấy chân cô để trên lưng mình, thân thể anh kề sát lại gần cô, gậy th1t thô to mang theo chút nước lướt qua giữa hai ch@n, nghiền ép cánh hoa nhỏ đang xung huyết đưa vào rút ra, cô gái thì làm ổ trong lòng anh, cái miệng nhỏ nhắn liên tục th ở dốc.

Mặt cô bơ phờ, trước kia khi yêu nhau vẫn luôn dùng tư thế bảo thủ này, lại dùng sức nhấp thêm mấy chục cái, hai tay nắm chặt ga trải giường bỗng nhiên buông ra, tiếng khóc nức nở vang lên giữa không trung, thân thể bắt đầu điên cuồng run rẩy…

Khi đến cao trào, toàn bộ xu@n tình nóng bỏng đều phun hết ra, lối đi nhỏ hẹp cũng đã tràn đầy.

Anh dùng một tay nắm lấy mắt cá chân cô nâng lên, nâng m ông cô lên, dùng tư thế quỳ tiêu chuẩn nhấn mạnh mẽ c ắm vào mật huyệt.

Cô gái nhỏ từ bên ngoài đầy anh ấy ra chạy vào phòng, vội vàng chạy đến chỗ của cô bạn thân đang mê man, mấy người cứu viện phía sau cầm cáng theo vào…

Kết quả vừa mới mở cửa ra, ngoài cửa phòng ngoại trừ Trình Tiêu và Chu Thanh Dao, còn có mấy người mặc đồng phục màu vàng, là gương mặt mấy nhân viên cứu viện.

“--- Cốc cốc.”

Cô mềm yếu, vô lực đánh anh một cái, tức giận mắng: “Đồ lưu manh… hu hu… cứ khi dễ người khác!”

“Dương Khả… anh… anh đi vào đi… được không?”

Tóc Trắng cong môi cười sung sướng, “Trách tớ, khó kìm lòng nổi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc đầu, vì để cô thích ứng với kích thước đáng tự hào này của anh mà hai người đã lặp đi lặp lại vô số lần.

“Có.”

Trước kia cô cũng rất sợ tư thế này, dần dần không lên tiếng, tóc dài xõa tung trên giường, rầm rì lên tiếng.

Ăn uống no say, đời người viên mãn.

Anh ấy tủm tỉm cười, bị mắng thế cũng chẳng tức giận.

Cô bị đau nên nằm úp sấp xuống, giọng rơi rớt trên môi, “A!...!có… có!”

Giọng anh khàn khàn trả lời, vừa muốn đứng dậy thì ánh mắt nhìn thấy cô gái tr@n truồng đang nằm trong lòng mình, da đầu anh bỗng nhiên nổ tung.

Quả nhiên, đầu lưỡi chỉ cần trêu ghẹo vài cái, hơi thở của anh cũng dần nặng nề hơn, mắt cũng thành màu đỏ tươi, xoay cô lại tư thế quỳ như chú ếch nhỏ, hai tay tách mở hai bờ m ông thịt của cô, cúi đầu tiến sâu cây gậy th1t khiến người khác sợ hãi vào trong, cho đến khi hoàn toàn biến mất trong hang động đỏ thẫm.

“Đầu lưỡi… li3m đến rồi… a!...!a ưm!”

“Dương Khả, cậu có bên trong không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong không khí chứa đầy những tiếng kêu r3n vui thích, cô dần dần đón nhận cơ thể to lớn này của anh, đường đi cũng nhanh chóng được lấp kín.

Nụ hôn ngày càng mạnh bạo, bỗng nhiên anh kéo cô vào ngực mình, nằm sang phía đối diện…

Đóa hoa nhỏ bị gậy th1t đè ép đến chẳng còn hình dạng gì, anh kiên nhẫn dùng ngón tay mở rộng ra, phối hợp thẳng lưng tiến sát vào một chút, từ từ thong thả tiến vào, đợi đến khi tiếng rên đau đớn của cô dần tan đi, phát ra từng tiếng vui thích…

Gậy th1t nóng như lửa đặt trên bờ m ông trắng nõn, đầy đặn của cô, vừa mới được cô m*t lấy, ánh nước lấp lánh, lỗ sáo trên đầu nấm vui vẻ tiết ra dòng dịch trắng, chất nhầy trong suốt điên cuồng tràn ra.

“Ai nói ăn không vô?”

Anh liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của Dương Khả, nhịn cảm xúc muốn mắn anh ấy lại, “Giữa rừng già hẻo lánh này, cậu còn nhàn nhã, lịch sự nói chuyện tình cảm, tớ cũng cảm thấy phục rồi đấy.”

“--- Mộng Mộng!”

Dương Khả dùng sức của chín trâu hai hổ mới có thể mặc quần áo cho cô, bên ngoài lại dùng chăn bọc kín cô lại, bản thân anh lại mặc áo choàng tắm bẩn kia đi mở cửa.

Trình Tiêu thở dài, may mà chẳng xảy ra chuyện lớn gì.

Thân thể cô dần trở nên trống rỗng, người cũng mềm nhũn nằm úp sấp xuống, người đàn ông từ từ lấy v@t cứng đang cưỡi trên mặt cô ra, xoay người đặt cô ở phía dưới mình.

Trình Tiêu nghiến răng nghiến lợi, đánh một cú mạnh mẽ qua.

Anh còn cố ý chạm vào miệng huyệt của cô, vô tình kéo mở rồi lại chuyển sang nơi khác.

Hai má của cô bất giác đỏ ửng lên, anh vén mái tóc dài của cô sang một bên, say mê cắn vào đầu vai cô.

Chương 97: 97: Hồi Ức

Cô c ắn môi dưới, vô cùng tủi thân mà kêu “ừm” giống như cầu xin tha thứ, “Ăn không được…”

Dáng người cô vô cùng nóng bỏng, ngực bự mông cong eo nhỏ, trước kia giấu trong lớp quần áo đồng phục nên không nhìn ra tốt thế nào.

Dương Khả nở nụ cười, nghiêng đầu cắn lấy môi cô, đầu lưỡi mềm mịn triền miên với nhau.

“Mộng Mộng.”

Miệng huyệt đỏ tươi đang cọ sát với đôi môi của người đàn ông, đầu lưỡi mềm nóng hệt như một máy dò tìm, thăm dò vào tận nơi bí mật sâu thẳm nhất trong cô, mỗi lần vô ý vặn vẹo eo làm từng đợt k1ch thích kéo đến làm da đầu cô tê rần lên.

Từ trước đến nay mỗi khi Dương Khả làm gì đều chú ý đến cảm nhận của cô, cho dù hôn nhau trong rừng núi hoang dã, vẫn không hề quên li3m tư thế li3m huyệt này cho cô, phát huy toàn bộ sự gợi cảm trên giường của cô.

Anh vừa lòng cong moi, cúi đầu hôn l3n chóp mũi cô, giọng khàn khàn, “Anh nói rồi, anh chỉ làm bạn gái mình thôi.”

Lúc này, anh luôn dịu dàng như thế, để cô có thời gian để thích ứng mọi thứ.

Dương Khả cúi người hôn cô, li3m bờ môi mềm mại của cô: “Cục cưng ngoan, thật ngon.”

Vong eo xinh đẹp vặn vẹo, một bàn tay nắm lấy vòng eo mảnh khảnh này, bàn tay còn lại nắm lấy bầu ng ực sữa no đủ đang vểnh lên.

Hồ Mộng không chịu được sự tra tấn này, cọ cọ lấy cằm anh hệt như đang van xin, thân thể cô giống như có hàng ngàn con kiến, côn trùng bò khắp nơi ngậm cắn lấy, khiến xương cốt ngứa ngáy, cả người tê dại thật tuyệt.

Cô dùng sức bám lấy cánh tay anh, năm ngón tay nắm chặt lấy, đầu ngón tay khẽ run.

Cô bị làm có chút mê man, cô mất hồn li3m lấy yết hầu của anh.

“…Vô sỉ.” Hai mắt cô mơ màng nhìn anh, cắn môi có chút xấu hổ.

Anh nắm lấy hai cánh mông thịt của cô, hai bầu ng ực sữa cũng in đầy dấu bàn tay đỏ thẫm, yết hầu anh liên tục lăn lộn lên xuống, ánh mắt phiếm hồng, thân thể đè lên người cô, duy trì tần suất ra vào này, giọng nói thô ráp tiến vào tai cô, “Anh không ở đây, bản thân từng chơi qua chưa?”

Trên chiếc giường đơn, người phụ nữ không mặc đồ quấn chăn nằm trên người người đàn ông, khuôn mặt ửng hồng, ngẩng đầu yêu kiều r3n rỉ.

Có người gõ cửa.

Lý trí cô đã bị từng con sâu tình d*c này cắn phá thành từng mảnh nhỏ, cô hoàn toàn yên lặng trong cơn mê d*c vọng do người đàn ông này mang đến, hoàn toàn không kiềm chế được.

“Các cậu…” Vẻ mặt anh xấu hổ sờ sờ đầu.

Huyệt nhỏ rất hẹp, gậy th1t của anh lại thô to đáng kinh ngạc, cô không thể nào nuốt nổi gậy th1t của anh, đành lại một phần nhỏ bên ngoài nhưng đây đã quá sức chịu đựng đối với cô rồi, nếu tiến nhiều hơn chút nữa, thân thể sẽ như bị lưỡi dao sắc bén xé rách mất.

Gậy th1t nóng như lửa áp sát vào huyệt nhỏ ướt át, cứng rắn chọc mở huyệt thịt non mềm của cô, từng tấc từng tấc tiếng sâu vào trong, đầu nấm to lớn hệt như quả bóng, muốn đi vào cũng vô cùng khó khăn, từng đợt cảm giác xé rách dần xuất hiện trong cơ thể anh.

Gió lạnh bên ngoài thổi vào, cuốn lấy những chiếc lá rơi rụng khắp nơi, tiếng động mong manh không thể che chắn được tiếng la hét thảm thiết.

Anh như tỉnh khỏi giấc mộng, là tiếng Trình Tiêu.

Hai người mò mẫm nhau một hồi, vốn là sức cùng lực kiệt, nhưng củi khô chạm vào sẽ bốc cháy, không nhịn được muốn tiếp tục ăn thịt, lại làm nhau thêm một hồi nữa, Hồ Mộng mệt đến mức chẳng thể mở mắt nổi, ở trong lòng anh tìm vị trí thoải mái nhất, nặng nề thiếp đi…

Hơi thở của anh thoáng ổn định lại, nhịn xúc động muốn mạnh mẽ làm cô lại, cúi đầu li3m lấy cái cổ trắng nõn của cô, bàn tay to trấn an giống như xoa xoa phía sau trống rỗng của cô, lòng bàn tay lướt qua đường sống lưng, từ cổ sờ đến giữa hai ch@n cô…

Sau đó, ngoài phòng rơi vào khoảng không im lặng c·h·ế·t chóc.

Anh cười, cùi người đè lên cô, thuận tay nắm lấy hai bé thỏ trắng đang lắc lư phía trước, nắm đầy một tay cô cùng mềm mịn, “Thật mềm, mỗi ngày đều muốn xoa xoa em như thế.”

Sau khi tiến vào càng sâu, có thể hoàn toàn chôn sâu trong đó, hai tay anh nắm lấy hai cánh hoa thịt mềm mềm, thoảng thả c ắm vào rút ra, bỗng nhiên lại tăng nhanh, cô vừa khóc nhưng cũng vừa cảm thấy cô cũng vui vẻ, làm không biết mệt là gì.

Chờ khi ánh sáng mờ ảo qua đi, người cùng nhẹ nhàng dường như dần mềm xuống.

“Ừm.”

“No rồi sao?”

Khi lần đầu tiên hai người xảy ra quan hệ, anh cũng hệt như đang nhập ma, nắm lấy hai bé thỏ trắng điên cuồng m*t, ăn thế nào cũng chẳng thấy đủ.

Đó là vị trí mẫn cảm nhất của anh… (đọc tại Qidian-VP.com)

Khoảnh khắc thân mật khó kiếm được này, anh không muốn tước vũ khí quá nhanh, lăn cô qua lại vài lần, cuối cùng lại dùng tư thế anh thích nhất là con gái lên trên, hai tay xoa lấy thỏ trắng lớn của cô, nhìn cô lắc lư eo tự làm mình cao trào…

“Em không được…!!...!Em muốn…ưm… a ưm…”

Xa cách mấy năm, huyệt nhỏ cũng đã dần kín lại hệt như bông hoa vừa mới nở, anh cũng chẳng dám dùng sức, cẩn thận mà tiến vào.

“Bạch bạch” vài cái không cố ý làm mạnh lên, từng đợt mạnh yếu tiến sâu vào trong lục phủ ngũ tạng của cô.

Trên giường đơn lại giống như một lò lửa ấm nóng, da thịt dán sát vào nhau, ấm như lửa.

Anh còn cười vui vẻ hơn, hôn lên khuôn mặt đỏ hồng của cô vài cái, cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt hoảng hốt, lớn gan li3m lên môi anh.

“A…a!”

“—Cút mẹ cậu đi.”

Ánh sáng trong phòng mờ tối, bên ngoài lại đang mưa gió rít gào.

Năm ngón tay bạo lực lấy lòng, cô vô cùng đau, lại rất k1ch thích, nước xu@n tình ẩn dưới chăn bông bắt đầu tuôn trào, âm thanh li3m láp tiếng nước khiến cả người nóng bức.

Toàn thân Hồ Mộng nóng hổi, hôn mê bất tỉnh.

Ăn cắn lấy môi cô, hơi mạnh bạo nói, “Lại hút nữa, hồn cũng đều bị em hút mất rồi, thật là d@m đãng mà.”

Thay đổi tư thế cũng không nỡ rút gậy th1t cứng rắn kia ra, từ đầu đến cuối vẫn giữ tư thế đi vào sâu tận rễ thế này.

Tim cô run lên, hai tròng mắt dần tan ta, vô ý vươn đầu lưỡi ra hôn anh.

“Ưm…”

Đầu óc Hồ Mộng dần choáng vàng, lại bị anh thúc vài cái cả người như mềm nhũn ra, cái miệng nhỏ yêu kiều r3n rỉ, giọng nói kẹt giữa cổ họng không thể phát ra âm thành nào.

Trong lúc cô mơ hồ không rõ còn nói cái gì đấy, phía trong huyệt nhỏ đột nhiên k1ch thích mãnh liệt phun trào, hơi thở anh cũng dần gấp gáp, nhanh chóng lật người cô lại.

Vì tìm bọn họ, thiếu chút nữa đã lật tung cả đỉnh núi một lần. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Má, trước hết đừng mở cửa!”

Không biết qua bao lâu, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân nhỏ nhặt.

Anh cắn nhẹ vành tai cô, nói những lời th ô tục mà cô thích nghe khi còn trẻ, “Nước thật ngọt, so với trước kia càng nhiều hơn…”

Dương Khả cúi đầu nhìn cô, đưa tay vén mái tóc dài của cô ra phía sau tai, hôn lên vành tai cô, trong lòng có cảm giác thỏa mãn chẳng nói nên lời.

Cô giật mình, hai tròng mắt lại chứa ánh nước, vô cùng tủi thân lại nóng ruột, cảm giác bị người khác đưa lên giữa không trung vô cùng khó chịu.

Cao trào đi qua, trên giường đơn ẩm ướt một mảng lớn, giống như… nước tiểu không thể khống chế được.

Mấy cái ngại ngùng gì đấy, đã sớm thành vật trang trí vô hình rồi.

Thời gian dài chưa làm, anh cũng đã sớm quên đi cảm giác vui sướng khi bị vách tường nóng bỏng bao chặt lấy, anh thở hổn hển, bàn tay to đè lấy eo cô, điên cuồng hôn môi cô, thẳng người nắm lấy eo cô mà ra vào.

Nụ cười anh càng thêm xấu xa hơn, híp mắt để nghiêm túc cảm nhận được cảm giác ấm áp khi bị nước ấm bao vây tâm trí.

Đủ rồi.

“Nói cho anh biết đi, Mộng Mộng.” Anh cắn lấy vành tai đỏ lên của cô.

Hô hấp Dương Khả dừng lại vài giây, nụ hôn của anh càng sâu hơn cùng với kích động chẳng thể che giấu, kịch liệt cắn lấy môi cô.

Ánh sáng trắng mãnh liệt kéo đến, cô d·â·m loạn xoa xoa hai bầu ng ực sữa, vẻ mặt sảng khoái đi đến cao trào.

Trong căn phòng nhỏ mờ tối, tiếng th ở dốc liên tiếp phát ra, hai thân thể ấm nóng như lửa điên cuồng va chạm vào nhau phát ra âm thanh giòn vang, mông thịt lắc lư, hai quả cầu nhỏ chạm vào tạo ra một vệt hồng hồng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: 97: Hồi Ức