Đường Đến Vinh Quang
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42: Mũi tên vàng
“Hay lắm Moren, cho bọn nó biết tay đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhất là thời gian của trận đấu chỉ còn lại chừng hai mươi phút.
“Kèm chặt vào!”
“Quan trọng nhất, em phải phối hợp thật tốt với Phong. Khi Phong leo biên, em hãy tự do di chuyển vào nách giữa hai trung vệ hoặc chạy chỗ để nhận đường căng ngang. Ngược lại, nếu bị kèm chặt, hãy lùi sâu kéo hậu vệ theo, mở ra khoảng trống cho Phong băng lên. Valenciennes chắc chắn sẽ chơi thô bạo, hãy dụ chúng phạm lỗi ở vị trí có lợi. Một quả đá phạt tốt có thể tạo ra bàn thắng quyết định.”
“Chủ động lên, các ngươi làm gì đó? Hết sức rồi sao?” huấn luyện viên John nhìn thấy các học trò của mình dần dần có dấu hiệu liên tục bị mất bóng ở trung tâm, nhịn không được đứng dậy quát mắng.
Moren mở miệng cười khà khà, gật đầu chắc nịch. Dường như cậu đã tìm ra cách thi đấu thích hợp nhất cho mình trong trận đấu này vậy.
Đây là chiêu cổ truyền mà bọn hắn chuyên dùng đối phó những hạng tiền vệ khoái biểu diễn kỹ thuật, dựa vào ‘làm màu’ mà sống như Moren.
“Nó điên rồi sao!”
Dưới sân Alain chạy vào lưới ôm lấy quả bóng, chạy về phía các đồng đội đang giang rộng vòng tay, ăn mừng cùng nhau.
Chú ba hồi hộp ôm lấy bàn tay thô to, cả người như cứng lại theo dõi pha bứt tốc thoát xuống của Phong.
Bác sĩ Sophie của U17 Boulogne ngay lập tức mang theo túi y tế chạy vào sân chăm sóc cho cậu.
Chỉ thấy Phong kéo bóng xuống, liền đã thấy thủ môn của Valenciennes nhanh như chớp khép góc, thu hẹp hướng sút của cậu.
Huấn luyện viên John càng lúc càng nóng ruột chỉ đạo. Mặc dù bọn hắn đang dẫn trước một trái, nhưng khoảng cách này cực kỳ mong manh.
Phút thứ bảy mươi lăm, tỉ số được cân bằng 1-1 bằng pha lập công của tiền đạo đội trưởng Alain, người kiến tạo là cầu thủ vừa vào sân thay người, Nguyễn Trung Phong.
Chú ba nhảy cẫng lên, ôm lấy thím ba hôn mạnh một cái, hôn Anna một cái, sau đó điên cuồng ăn mừng.
Tất cả cầu thủ Boulogne giờ phút này đều cảm thấy bước chạy của mình nhẹ nhõm, tựa như vừa được cởi bỏ một sợi dây xích nặng nề trên người.
Nghe chỉ đạo, tập trung hiểu và thực hiện đúng ý đồ chiến thuật của huấn luyện viên trưởng đề ra. Đó là những gì cậu đang muốn tập trung vào.
“Moren, đối phương không đủ nhanh và khéo như em. Thầy muốn em tận dụng kỹ thuật cá nhân để kéo giãn hàng thủ của chúng. Nhưng không được tham bóng tham biểu diễn như lúc nãy. Thầy không muốn thấy điều đó lặp lại.” huấn luyện viên Parker nghiêm giọng làm cho Moren rùng mình, gật đầu lia lịa.
Trận đấu tiếp tục rơi vào thế giằng co.
“Hặc hặc, tiếp tục, sảng khoái lắm.” Fontaine cười hềnh hệch, nhe hàm răng ra cười, bàn chân vung lên, lại muốn ‘nạp giò’ với Rémi lần nữa.
“Vàooooooooo……”
Phịch~~~
“Phong, em sẽ là người đá phạt chính thay cho David. Em làm được không?” huấn luyện viên Parker hơi bóp vai Phong, hỏi.
Nhìn phương hướng, vậy mà lại áp sát về phía hai người đang lao tới.
Mà Phong thì lựa chọn bỏ đi cơ hội sút, trao lại cho đội trưởng Alain cơ hội ghi bàn bằng đầu tuyệt đẹp.
“Mày điên rồi hả, bộ muốn chơi thật sao?” Rémi gần như rít qua kẽ răng, nhìn Fontaine như nhìn một kẻ điên.
Quả bóng chạm vào đầu Alain, bay thẳng vào trong lưới! (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mũi tên vàng….mũi tên vàng…” Mà ở cách đó không xa, huấn luyện viên John ngồi trên ghế chỉ đạo, ánh mắt đăm chiêu, miệng lẩm bẩm, sau đó gọi lại trợ lý huấn luyện viên của mình thì thầm vào lỗ tai của y vài câu.
Cậu bình tĩnh quan sát tất cả vị trí trước mặt mình.
“Valenciennes sẽ khiêu khích các em, có thể đá xấu, thậm chí dùng tiểu xảo kéo áo, thúc cùi chỏ, khạc nhổ... Nhưng đừng mất bình tĩnh! Đối phó bằng bóng đá, không phải bằng tức giận. Đi đi, cho tôi thấy các em làm được những gì.” Huấn luyện viên Parker vỗ vai hai đứa, nói xong liền gọi trợ lý Marc làm thủ tục cho Phong thay David, đồng thời kéo đội trưởng Alain dặn dò thêm vài câu.
Hai thằng Wissé và Moren liên tục thay phiên nhau dùng tốc độ và kỹ thuật q·uấy r·ối, khiến cho bọn hắn liên tục chịu sức ép từ hai biên.
“Để đó cho tớ.” Phong nói nhẹ, sau đó buông David ra, chạy đến vị trí cánh phải.
“Nghe này, Phong. Em sẽ vào thay David, đội sẽ chuyển sang 4-1-4-1. Moren bó vào gần trung tâm, em dạt ra chạy cánh. Nhiệm vụ của em là tạo đột biến ở cánh phải, nhưng đừng chỉ chăm chăm t·ấn c·ông, phải đọc trận đấu thật nhanh. Bọn Valenciennes đá rát, không ngại phạm lỗi, và chúng sẽ không nương tay với em đâu. Hãy tận dụng tốc độ của mình, tránh v·a c·hạm không cần thiết. Nếu chúng lao vào t·ranh c·hấp, đừng đối đầu trực diện mà hãy dùng những pha đẩy bóng nhanh, thoát pressing rồi phối hợp với đồng đội phía trong hoặc nhả về. Nhớ kỹ cho tôi: KHÔNG cầm bóng quá lâu trong phạm vi t·ranh c·hấp của chúng!”
Bịch~~~
Thái độ này khiến cho huấn luyện viên Parker cảm thấy hài lòng.
Tuy nhiên, cậu lại liếm môi hưng phấn, dưới chân vê bóng chạy tới.
Trên khán đài, trong khu vực phòng Vip, có một đôi mắt đẹp đang chăm chú theo dõi trận đấu. Khi nhìn thấy trọng tài bàn đứng lên dẫn theo Phong bước ra với chiếc áo số 17, bóng lưng quen thuộc thẳng tắp, khiến cho đôi mắt đẹp sáng lên.
Liên tục hai tiếng quát lớn vang lên, Victor và Florian nhanh chóng áp sát, dùng thế bánh mì kẹp thịt đem Moren vây vào chính giữa.
Moren nhìn thấy động tác ra hiệu của huấn luyện viên Parker, lập tức chạy đến gần khu vực chỉ đạo của đội nhà.
Moren cũng chạy đến, nghe lời nói này của Alain, liền cảm thấy có chút xấu hổ. Nếu là cậu ở tình huống lúc nãy, tám phần sẽ thực hiện cú sút cầu may ngay lập tức.
Moren đón bóng, kéo đi hai nhịp, sau đó tăng tốc bất ngờ. Chỉ một pha ngoặc bóng đổi hướng, đã loại bỏ được một tiền vệ của Valenciennes tham gia phòng ngự.
Phong nhìn các đồng đội bước chân thanh thoát, mỉm cười chạy tới đập tay với Moren:
Mưa đã tạnh, từng cơn gió mang theo khí lạnh thổi vào mặt khiến cho một chút áp lực ban đầu khi vào sân của Phong lắng xuống.
Fontaine muốn chuyền quả bóng, còn Rémi thì muốn trực tiếp sút, hai bàn chân với quả bóng ở giữa, v·a c·hạm liên tục hai lần. Rémi nhe răng nhếch miệng, nhìn bộ dáng Fontaine như muốn liều mạng đá tới lần thứ ba. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thầy yên tâm.” Phong gật đầu, ánh mắt chăm chú, không có nhiều lời.
“Yyyyyyyyyyessssss”
Nhìn hai miếng bánh mì to như trâu đực muốn kẹp mình vào giữa, giờ phút này Moren cho dù có chắp cánh cũng khó thoát.
Chương 42: Mũi tên vàng
Không cần nhìn, khóe mắt liếc thấy một cái bóng áo xanh trắng đang chạy xuống, Phong lập tức tung chân căng bóng vào.
“Má mày!”
Fontaine cùng với Rémi đối đầu, hai thân hình to cao dựa sát vào nhau, so chính là sức mạnh cơ thể.
Phong đứng bên cạnh trọng tài, khi nhìn thấy David khập khiễng đi theo bác sĩ Sophie rời sân, Phong liền tiến về phía trước, đưa tay đập tay ôm lấy David.
“Đồ điên!” Rémi mắng, nhìn quả bóng bị Fontaine phá lên trong bất lực. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chơi nó!” Fontaine phá bóng lên, nhìn bóng rơi vào chân Moren, liền la lớn.
“Bên phải kìa, sau lưng”
Nhưng ngay khi gần chạm vào quả bóng, nhìn thấy Fontaine không có chút ý tứ nào dừng lại, thậm chí còn nổi điên tăng lên lực chân, Rémi rốt cuộc không nhịn được co lại chân.
Trên khán đài, nhóm hơn trăm cổ động viên của Boulogne hò reo, điên cuồng la lớn.
“Phong, chuyền hay lắm.” Alain xoa đầu Phong, lớn miệng khen.
Bịch~~~ (đọc tại Qidian-VP.com)
“Là mày ép tao!” Rémi cắn chặt răng, gồng cơ đít thít cơ đùi, vung chân lên, sút mạnh về quả bóng.
Đây chính là suy nghĩ chung của Victor và Florian lúc này.
Nhưng không để bọn hắn kịp phản ứng, Moren ngoặc bóng bằng lòng bàn chân khiến cả hai người giật mình lao theo, nhưng lại thấy Moren dùng má ngoài vẩy bóng, quả bóng như cá chạch luồn qua kẽ hở của hai người, chọt thẳng vào phía sau lưng.
Không thể không lo lắng.
Boulogne được hưởng quả đá phạt từ tình huống David bị phạm lỗi, Chris thực hiện đường chuyền dài xuống cho Wissé đang chạy chỗ, nhưng không thành công.
Bốp!
Phịch!
Huấn luyện viên ôm lấy vai của Moren và Phong, nói nhanh:
Phút 65 của trận đấu, David bị trung vệ Mendo phạm lỗi gần vòng tròn giữa sân. Cậu ôm chân tỏ ra cực kỳ đau đớn.
Bóng đi hiểm hóc, hết sức vừa tầm, Alain lao tới bật cao, hai tay giang ra như đại bàng tung cánh.
“Đứng lại ku!”
“Cố lên nhé! Thay tớ giã bọn nó.”
Phút thứ bảy mươi sáu, Valenciennes có sự thay đổi người. Quentin rời sân, vào thay là số 21 Max.
Phong lao xuống như một mũi tên, không chút do dự kéo bóng xộc thẳng xuống.
Trợ lý huấn luyện viên của John là một người cao gầy, mặt thỏ mỏ dơi, mắt hí, nghe xong liền chạy đi sắp xếp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.