Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Nơi thành bang khởi đầu

Chương 16: Nơi thành bang khởi đầu


Khối lập phương màu trắng biến thành một chiếc túi lớn, và từ bên trong thò ra một chiếc đầu. Đó chính là Đỗ Nhân, hắn quan sát xung quanh một lúc rồi bắt đầu chui hẳn ra ngoài chiếc túi.

“An toàn, ra đi.” Đỗ Nhân nói khẽ.

Từ trong chiếc túi, Phan Xích cũng chui ra. Cả hai tên này cứ như được biến ra từ một chiều không gian khác tồn tại bên trong cái túi lớn kia.

“Bây giờ làm sao đây ?” Phan Xích hỏi, tay cầm vào chiếc túi, khiến nó biến lại thành khối lập phương trắng rồi đính vào thắt lưng, trước khi thay thế bằng một khối lập phương khác trông giống hệt.

“Cứ như kế hoạch mà làm.” Đỗ Nhân trả lời. “Bọn người nhặt được hộp hành lý của chúng ta nghĩ đây là một thứ pháp bảo kỳ lạ, chắc chắn không lâu nữa chúng sẽ mang nó ra ngoài, đến lúc đó thì chúng ta sẽ g·iết chúng, thiêu huỷ xác và giả dạng để thoát ra trót lọt, nhân tiện làm một chuyến khám phá luôn. Nhưng mà đưa tao cái đèn pin đã, chỗ này tối như tỉnh 36 ở nước tao vậy.”

Phan Xích đưa cho Đỗ Nhân một chiếc đèn pin, sau đó cũng đi quan sát xung quanh với chiếc đèn gắn trên s·ú·n·g trường của hắn. Nơi mà cả hai đang ở bên trong chính là một kho chứa khổng lồ với tường lát đá hoa cương, trên có khắc một số ký tự cổ. Ngoài gian phòng lớn có chứa rất nhiều món đồ cổ quái, kho chứa này còn dẫn đến nhiều mật thất nhỏ hơn, phía trong cũng trưng bày vài thứ khác mà Đỗ Nhân gọi chúng là “pháp bảo”. Tất nhiên, cả hai chẳng hề biết những thứ đó làm được gì, chỉ có điều Đỗ Nhân thì hiểu được khái niệm của những món đồ kỳ lạ được cất giữ bởi một bang phái nhờ những gì hắn đọc được qua truyện tiên hiệp.

“Lấy cắp mấy món không ?” Đỗ Nhân hỏi. “Không dùng được mà bán đi cũng nhiều tiền đấy.”

“Mày điên à ?” Phan Xích nói. “Nếu bọn nó vào mà phát hiện ra thì chúng ta có khi lại bị truy lùng. Cứ bình tĩnh đi, vị trí kho này ta nhớ kỹ rồi khi khác quay lại vẫn được mà. Chỉ cần biết cách đóng mở cửa thôi.” Hắn lấy ra một vật trông như giấy note dán lên tường, sau đó lôi ra một cái màn hình nhỏ, nhấn vài lần lên nó. Miếng giấy note kia tự động dính khít vào tường và chuyển màu trong suốt, tiếp đó lại phát sáng xanh lam và kêu “bíp” một cái, đồng thời với một chấm xanh nhỏ xuất hiện trên màn hình của Phan Xích.

“Mày coi có món nào vừa mắt thì ngắm trước đi, định vị lắp sẵn rồi, lúc nào sắp rời thành thì tới cuỗm.” Hắn nói một cách đắc ý, lại đút màn hình vào trong túi và tiếp tục đi xung quanh.

Sau hơn chục phút lần mò quanh những gian phòng khổng lồ, cả hai cũng đã tìm được thứ mà theo chúng là cửa chính của kho. Chúng quyết định ngồi đợi gần đó, chờ những kẻ lạ mặt phía ngoài đến lấy đồ để mượn tay chúng thoát khỏi đây.

Vài tiếng sau đó, cửa chính bỗng từ từ mở ra, chỉ thấy hai tên lính gác mặc đồng phục màu xám viền vàng với mặt nạ rồng đi vào trong, hướng đến vị trí khối lập phương màu trắng. Phan Xích cùng Đỗ Nhân lập tức tắt đèn, bá·m s·át theo hai tên lính và theo dõi chúng qua ánh sáng của chiếc đèn lồng mà một tên mang theo. Sau chốc lát, cả hai tên lính rời khỏi kho pháp bảo, trên tay một tên cầm chiếc khay với khối lập phương kỳ dị kia đặt trên nó. Chúng liền cẩn thận đóng cửa kho, theo hướng dẫn của các lính canh khác đi về phía một toà nhà lớn bọc đá hoa cương đen bóng loáng.

“Đây rồi !” Tam Quân đứng bên trong đại sảnh của toà nhà, ra hiệu cho đám lâu la vào vị trí khi thấy hai tên lính canh mang khối lập phương trắng đến.

“Cứ để lên kia xong ra khỏi đây đi.” Hắn nói, chỉ tay về phía một cái bàn lớn ngay giữa đại sảnh. Hai tên lính kia lập tức làm theo, đặt khối lập phương lên đó và nhanh chóng di chuyển khỏi toà nhà.

“Bắt đầu đi.” Tên bán long nhân nói, lập tức những cánh cửa lớn bằng đá đóng kín lại, những ngọn đèn linh khí bên trong bật lên, toả ánh sáng xanh lam ra khắp đại sảnh. Các học giả của bang Địa Long bắt đầu lại gần khối lập phương, trên người mặc đầy đủ giáp trụ, chuẩn bị nghiên cứu tiềm năng của nó. Tam Quân chỉ đứng một bên quan sát, đối với hắn, một quy trình nghiên cứu pháp bảo đầy đủ là quá phức tạp và chán ngắt, hắn chắc chắn sẽ nhờ những kẻ có nhiều kinh nghiệm hơn làm những công việc này, và chúng sẽ chỉ dẫn cho hắn cách sử dụng thứ pháp bảo mới kia sau khi nghiên cứu hoàn tất. Với tư cách là đại sư huynh của cả môn phái, không thể nào sư phụ lại không để hắn cầm thứ này vào chiến trường được. Tam Quân trong bụng thầm nghĩ, nếu vật này có sức mạnh bằng với kỳ vọng của hắn khi nghe thấy v·ụ n·ổ linh lực mà nó gây ra, thì không chỉ Tịch Đế, mà cả bang Viêm Thủ cũng không thể là đối thủ của hắn. Chỉ có điều Tam Quân không thể ngờ được sự việc tiếp theo xảy ra. Khối lập phương phát ra ánh sáng nhiều màu khi một học giả trực tiếp chạm tay vào nó, đồng thời kêu lên inh ỏi và nhả đầy khói trắng xung quanh. Tiếp đó, nó lập tức phóng ra một lực cực mạnh với t·iếng n·ổ trầm, đánh văng tất cả học giả, lính gác và cả Tam Quân vào tường. Tên bán long nhân từ từ đứng dậy, đầu hắn vẫn còn choáng váng sau v·ụ n·ổ, thính giác cũng chỉ đón nhận được những tiếng vang vọng cao v·út như đâm vào màng nhĩ. Hắn dựa vào cảm quan địa chấn quan sát xung quanh, chỉ biết được toàn bộ lính canh cùng học giả đều c·hết sạch một cách bí ẩn. N·ộ·i· ·t·ạ·n·g của chúng, dưới góc nhìn của Tam Quân, dường như đã bị đảo lộn lên, máu chảy ra từ tai và mũi của tất cả những tên lính đ·ã c·hết. Tam Quân chạm vào một cái xác, cảm quan địa chấn có thể không phân biệt được chất lỏng, nhưng từ những giác quan khác, hắn cũng đã nhận biết được độ đặc này, mùi hương này chắc chắn phải là máu hoà với một số dịch từ trong cơ thể. Hắn kết luận được rằng, thứ pháp bảo kia đã phát ra một năng lượng kì bí nào đó, có vẻ là một luồng âm thanh lớn, đủ mạnh để hất văng người trưởng thành, đồng thời khiến đảo lộn các n·ộ·i· ·t·ạ·n·g bên trong n·ạn n·hân. Còn về máu chảy ra từ những xác c·hết, hắn cũng phán đoán dựa trên kinh nghiệm để biết rằng não bộ của chúng đều bị phá huỷ hoàn toàn vì nó được nối trực tiếp với tai, nơi tiếp nhận nhiều rung động từ âm thanh nhất.

Tam Quân cũng không hề r·ối l·oạn khi chứng kiến trực tiếp sức mạnh của pháp bảo này, hắn liền đem nó trở về kho, đóng kín trong một mật thất và khoá nó lại bằng niêm phong mà chỉ bản thân mở được. Thứ v·ũ k·hí mạnh thế này, hắn sẽ phải cẩn trọng hơn trong những nghiên cứu sắp tới, nhưng hắn cũng đinh ninh rằng, một khi đã khám phá hết tiềm năng của nó thì phần thắng trong cuộc chiến sắp tới sẽ nằm trong tay.

Về phần hai tên lính gác kia, chúng sau khi nghe t·iếng n·ổ từ toà nhà liền bắt đầu di chuyển thật nhanh ra khỏi phần thành trì phía trong. Vừa đến một nơi vắng vẻ, cả hai liền cởi bỏ mặt nạ, để lộ bản thân là Đỗ Nhân và Phan Xích.

“Lấy ra nhanh.” Phan Xích ra hiệu, Đỗ Nhân kích hoạt một khối lập phương nhỏ hắn đeo bên hông, biến nó thành chiếc túi lớn và lôi ra từ đó xác của hai tên lính thật sự. Cả hai dùng đèn khò plasma châm lửa thiêu đống xác thành tro bụi rồi nhanh chóng rời đi, hoà vào dòng người đông đúc đang di chuyển ra phần thành trì phía ngoài và biến mất.

“Mày để cái gì cho chúng nó mà nổ to vậy ?” Đỗ Nhân hỏi khi chúng di chuyển vào một khu chợ.

“Lựu đ·ạ·n âm thanh cô đặc. Hàng lạnh b·ất h·ợp p·háp đấy.” Phan Xích trả lời.

“Lựu đ·ạ·n c·o·n· ·c·ặ·c gì cơ ?” Đỗ Nhân không khỏi thắc mắc.

“Lựu đ·ạ·n âm thanh cô đặc. Hình dáng trông như một túi đồ, nhưng mà thực sự là v·ũ k·hí nguy hiểm. Thứ này khi bắt đầu nổ sẽ xả sương ra xung quanh để làm cô đặc không khí, làm cho âm thanh di chuyển cực nhanh trong một vùng nhất định, đồng thời kêu to như còi báo động để màng nhĩ rung lên liên tục và trở nên dễ bị công kích hơn. Sau đó nó sẽ phát ra một luồng âm thanh lớn, trầm, đủ sức để đánh bay một người trưởng thành, phá huỷ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g và màng nhĩ của kẻ trong tầm. Và sau đó âm thanh sẽ truyền từ màng nhĩ vào não bộ để biến nó thành súp. Nói chung là chắc chắn c·hết, theo một cách hơi tởm.”

“Rồi cái món như vậy mày làm hình dạng giống túi đồ để làm gì ?” Đỗ Nhân cảm thấy khó hiểu

“Ví dụ khi tao b·ị c·ướp, tao sẽ đưa cho nó cái này rồi vọt nhanh. Nó sẽ không biết đâu, tiếng còi hú với xả sương đó tao làm y như hệ thống báo động của một túi đồ bình thường. Sau khi tao biến khỏi đó rồi, nó sẽ nổ tung và g·iết thằng c·ướp, đồng thời làm cho v·ụ n·ổ trông như một vụ t·ự s·át, vì thằng c·ướp cầm quả lựu và đang kích hoạt nó mà.” Phan Xích cười nói, hắn dường như đắc ý khi kể về phát minh của mình.

“Nhưng mà hơi tiếc, tao tính làm lại một mẫu khác có hình dạng đặc trưng hơn để dùng cho q·uân đ·ội, nhưng mà mấy lão chính trị gia của Đảng Xã Hội lại cho rằng cái này quá vô nhân đạo. Làm như mấy v·ụ n·ổi loạn của lũ phiến quân Xã Hội thì nhân đạo lắm ấy, mấy lão chỉ là sợ thiệt hại cho chúng nó mà thôi.” Phan Xích nghiến răng, giọng nói của hắn như mỉa mai, mà cũng đầy cay độc.

“Rồi sao nữa. ?” Đỗ Nhân tò mò hỏi.

“À, thì chính phủ cũng không làm xấu hình ảnh trong mắt dân được, nếu Đảng Quốc Dân không chịu nhượng bộ trong chính sách này thì chắc chắn không giữ được ghế lãnh đạo cho kỳ bầu cử sau. Thế là lựu đ·ạ·n của tao không được xài. Cái này thì tao cũng hiểu, dù sao hơi tiếc khi không nhìn thấy lũ phiến quân đó bị nghiền nát từ phía trong bởi chính hàng của mình làm ra.” Phan Xích cười trừ.

“Nhưng mà không sao, bây giờ ở dị giới, đồ chơi ngon như vậy chắc chắn sẽ có đất diễn. Mấy quả bom của mày có khi sẽ giúp chúng ta nhiều lần đấy.” Đỗ Nhân nói, bản thân hắn cũng cảm thấy sự phấn khích khi biết được kho v·ũ k·hí của tên bằng hữu lại đa dạng và nguy hiểm như vậy, hắn thầm thán phục Phan Xích, đồng thời cũng mơ về một tương lại không xa khi cả hai sử dụng mớ v·ũ k·hí kia để xưng bá tại giới diện này. Kết thúc bằng một tràng cười vui vẻ khi cả hai tên ngoại giới đã thực hiện kế hoạch của chúng trót lọt.

Chương 16: Nơi thành bang khởi đầu