Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đường Về Nhà
Unknown
Chương 20: Ký ức về tên tri kỷ khát máu
Việc Đỗ Nhân biết trước chuyện gì sẽ xảy ra để đưa ra lời khuyên cho tên tri kỉ của hắn trước khi vào võ đài cũng không phải tự nhiên, vì nếu ai là người hiểu Phan Xích nhất thì chắc chắn chỉ có hắn. Cả hai đã trở thành anh em kết nghĩa từ nhiều năm về trước, một khoảng thời gian đủ lâu để tìm hiểu tất cả mọi thứ từ tính cách cho đến sở thích. Hắn biết được Phan Xích là một người luôn tìm thấy niềm vui trong cả những điều nhỏ nhặt nhất, chú ý đến những tiểu tiết để luôn làm bản thân thoải mái, và vô cùng cầu toàn trong những việc đó. Hắn học rất nhiều môn ngoại khoá, từ âm nhạc, thiết kế nội thất cho đến nấu ăn,… tất cả chỉ để phục vụ cho sự thoải mái của bản thân, và mặc dù trình độ của hắn, đặc biệt với việc bếp núc, cũng đủ để mở một nhà hàng và sống sung sướng đến già, nhưng hắn lại chẳng bao giờ làm như thế. Bên cạnh những môn ngoại khoá, Phan Xích luôn chuyên tâm vào nghề nghiệp chính của bản thân là cơ khí và hoá học, nhưng hắn lại dùng những kiến thức học được để chế tạo v·ũ k·hí. Tuy nhiên tài năng của hắn trong việc này là không thể phủ nhận, ngay khi tốt nghiệp cấp ba vào đại học, danh tiếng về sự nguy hiểm của những tác phẩm mà hắn tạo ra đã lan đến tai nhiều lãnh đạo cấp cao trong q·uân đ·ội, và với sự hỗ trợ của chính sách tận dụng nhân tài cùng một số quan hệ của người cha nuôi, hắn đã được nhận vào bộ phận sáng tạo và phát triển v·ũ k·hí, trở thành thực tập sinh của giáo sư Peter Michaelson, một chuyên gia phát triển v·ũ k·hí cho bộ binh đặc nhiệm. Chỉ những thành tựu đó cũng cho thấy được bên trong con người hoà đồng ấy thực ra mang một tính cách b·ạo l·ực vô cùng, hắn luôn chế tạo những thứ v·ũ k·hí mang đến nhiều nỗi đau nhất có thể, và một số chúng có thể bị cấm sử dụng vì quá vô nhân đạo. Chính bản thân Phan Xích cũng đã giải thích cho Đỗ Nhân lý do mà hắn tạo ra những thứ kinh tởm ấy, chính là vì hắn muốn chúng được dùng lên đám phiến quân của Đảng Xã Hội, những kẻ đã g·iết toàn bộ gia đình của hắn khi trước. Việc hắn sống với mục đích trả thù mỗi ngày càng làm xu hướng b·ạo l·ực dễ bộc phát ra bên ngoài, và chỉ một cuộc ẩ·u đ·ả cũng có thể làm hắn mất kiểm soát. Điều này cực kỳ nguy hiểm vì với tính cẩn thận của mình, Phan Xích luôn nhét đầy túi những thứ v·ũ k·hí tự chế kể cả từ hồi cấp hai cho đến hiện tại, và không ai biết được hắn sẽ lấy ra thứ gì khi đã bắt đầu nổi điên lên.
Đỗ Nhân đã nhìn thấy tên tri kỉ của mình như vậy nhiều lần, nhưng với việc hắn dễ dàng kìm chế được Phan Xích thì những lần ấy cũng không gây quá nhiều thiệt hại. Duy chỉ có một lần, có lẽ là lần đầu tiên Phan Xích bộc phát tính b·ạo l·ực trước mặt Đỗ Nhân mới làm hắn thực sự ấn tượng vì độ khát máu của tên này.
Hắn chỉ nhớ phần nào về ngày hôm ấy, năm đầu tiên của cấp ba, vào một giờ nghỉ trưa, và nó bắt đầu bằng một câu chửi.
-Trường trung học phổ thông, một ngày nào đó mà Đỗ Nhân không nhớ rõ-
“Con mẹ nó, hôm qua đám phiến loạn vừa t·ấn c·ông ở quận dân cư cấp 2 gần nhà tao.” Giọng nói của Phan Xích vang lên, kèm theo đó là hình ảnh của hắn vào năm cấp ba hiện ra trong đầu Đỗ Nhân. Hắn vẫn có mái tóc màu xám tự nhiên đặc trưng của mình, với một khuôn mặt hơi trẻ hơn một chút và đôi mắt cũng mang màu xám nhưng thiếu đi cái vẻ khắc khổ, lãnh đạm mà hắn có được sau sự kiện lớn đã mang cả hai đến giới diện khác. Từ đó, các mảnh ghép ký ức lại bắt đầu hiện ra, xâu chuỗi lại thành một cảnh hoàn chỉnh trong tâm trí Đỗ Nhân.
Tên bạn thân của hắn đang cắn một cái sandwich làm từ bánh mỳ trắng, nhưng lại có vẻ không hề vui, hắn như cực kỳ khó chịu về một điều gì đó vừa xảy ra hôm trước.
“Đám phiến loạn ? Chuyện thường ngày thôi mà.” Trong ký ức của hắn, Đỗ Nhân đã trả lời.
“Đúng rồi, nhưng chúng nó gây ra thiệt hại lớn cho nhiều cửa hàng và nhà dân gần đó, kể cả chỗ L’amourdillo. Nhờ thế mà tao đã không mua được baguette để làm bữa trưa hôm nay đấy, và phải ăn cái thứ bánh trắng c·hết tiệt này.” Phan Xích đảo mắt một vòng. “Mẹ nó. Tao đã mua được salami, black forest ham, cái loại bơ mà 10$ một hộp, pâte gan ngỗng, và xà lách hữu cơ. Thế mà bọn nó đánh vào tiệm bán bánh mỳ, ôi lạy chúa, lạy Phật, lạy thánh Alah c·o·n· ·c·ặ·c gì đó cho chúng nó c·hết sạch cả đi. À mà nhân tiện hôm qua tao bắt được một thằng lên đồn, có khi nó lại khai ra mấy đứa còn sống để tóm gọn một dây, ít nhất thì cũng được như vậy.”
“Rồi mày đem mấy cái salami với nguyên liệu gì đó của mày kẹp vào bánh này à ?” Đỗ Nhân thắc mắc.
“Tất nhiên là không rồi, tao đâu có ngu. Tao vẫn giữ mấy món đó lại, tối nay tao lại tìm chỗ khác để mua baguette thôi.” Phan Xích nói. “Còn cái bánh này chỉ có cà chua, rau diếp, mozarella cùng với một đống parmegiano nướng chảy và thịt gà thôi.”
“Nghe cũng phức tạp phết, mày có chắc là nó không đủ ngon với mày không ?.” Đỗ Nhân tò mò hỏi, trong hắn còn chẳng nhớ nổi tên của một số nguyên liệu mà Phan Xích vừa kể ra trong món ăn trưa nhìn có vẻ đơn giản kia.
“Chậc, tất nhiên là nó vẫn ngon hơn đồ ăn của khối đứa trong cái phòng này. Để xem nào, chúng nó dùng parmesan thay vì parmegiano, thứ pizza đông lạnh mà cha mẹ lười biếng của chúng nó mua trong cửa hàng với giá 3$ một cái, còn bọn con gái thích làm đẹp thì chỉ ăn lá và hạt trên cây. Đúng là chẳng quan tâm đến bữa ăn gì cả. À mà tao không nói mày đâu nhé, ẩm thực Đông Á thì chất lượng rồi.” Phan Xích nói, đồng thời nhìn xung quanh. “Mày hỏi được công thức của món nước dùng hôm trước chưa ?”. Hắn nói nhỏ.
“Phở ấy à, tao mới chép lại rồi, để dịch ra cái đã rồi đưa mày luôn. Mà nguyên liệu này chắc hơi khó tìm à.” Đỗ Nhân nói, nhìn vào màn hình điện thoại đang có công thức bằng tiếng Việt.
“Tuyệt ! Để xem Johann nghĩ gì về món này, ổng cứ không tin là có một món nước súp ngon đến vậy. Đến lúc đó tao gọi mày qua nữa.” Phan Xích nói, hắn vô cùng phấn khích.
“Được quá đi chứ- “. Đỗ Nhân chưa kịp kết câu, một giọng nói đã cắt ngang hắn:
“Francisco, mày bước ra đây xem nào !”
Hắn vẫn nhớ rõ nhất phần này trong ký ức, một đám gồm ba tên học sinh năm hai tiến vào căn tin, gào mồm lên gọi tên của Phan Xích. Và hắn cũng chẳng hề quên rằng tên tri kỉ đã nhắc nhở hắn không cần nhúng tay vào chuyện này.
“Câm mồm vào coi. Tao không thích bữa ăn của mình nhiễm tạp âm đâu.” Phan Xích đứng dậy, tiếp cận đám học sinh kia và nói.
“Mày hơi to gan đấy Francisco, ăn nói hổ báo với bọn tao à ?” Một tên cao lớn, tóc vàng, mặt lốm đốm tàng nhan nói.
“Francisco ? Ở đây đ·é·o có, cút đi chỗ khác mà tìm.” Phan Xích gằn giọng xuống, tay phải ra hiệu cho bọn chúng biến đi.
“Thằng ranh con, cả cái trường này đều biết chỉ một mình mày có tóc màu xám, bọn tao đ·é·o có nhầm đâu.” Tên kia đứng sát vào Phan Xích. “Hôm qua mày bắt bố tao vào đồn cảnh sát chứ gì ?”
Phan Xích nghe thấy, sắc mặt thay đổi, liền lập tức cười nhạt một cái. Dường như hắn cảm thấy điều bất ổn sắp xảy ra lại trở thành một liều thuốc để chữa sự bứt rứt trong người, để đánh bay sự khó chịu khi không có được bữa ăn như mong muốn.