Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đường Về Nhà
Unknown
Chương 22: Ký ức về tên tri kỷ khát máu 3
Tất nhiên, nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở việc hai tên tri kỷ cùng nhau thư giãn hết cả buổi chiều thì chắn chắn sẽ không thực tế một chút nào. Với cả theo Đỗ Nhân, đó không phải là kết cục thực sự cho vấn đề xảy ra vào trưa hôm ấy, mà phải là một buổi nói chuyện vào sáng hôm sau.
Tất cả bắt đầu khi chúng đang ngồi trong văn phòng hiệu trưởng, một tiếng gõ cửa vang lên và thư ký của thầy hiệu trưởng bước vào.
“Thưa thầy hiệu trưởng, có đại tá Heisenberg của Cục Tình báo Trung ương.” Thư ký nói.
Hiệu trưởng nghe thấy, mặt bỗng biến sắc. Ông ta không biết người của Cục Tình báo lại đến đây, và càng lo ngại thanh danh của trường và bản thân sẽ tổn hại nếu có phần tử phiến loạn bị phát hiện trong trường. Nhưng tất nhiên, mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, thế nên ông ta định sẽ lấy lòng đại tá kia, hi vọng sẽ được chiếu cố nếu tình hình chuyển biến xấu.
“Mờ-mời anh ta vào.” Hiệu trưởng nói.
Thư ký gật đầu rồi bước ra. Ngay sau đó, một người đàn ông gần trung niên tiến vào, đôi mắt anh ta sắc sảo lạnh lùng, khuôn mặt góc cạnh cùng gò má cao. Anh ta mặc áo thun trắng với quần tây màu đen, cùng một chiếc thắt lưng tối màu với huy hiệu chữ thập đính ở mặt trước. Trông người này chẳng khác nào một thường dân, nhưng chỉ nhìn vào chiếc thắt lưng anh ta đang mang cũng có thể nhận ra được đây là một mảnh trong bộ quân phục của sĩ quan đặc nhiệm, và khuôn mặt của anh cũng đủ để hiệu trưởng biết được đích danh.
“Francisco.” Anh ta chào Phan Xích.
“Chào chú Johann.” Phan Xích đáp lại.
“Nhân.” Anh ta chào Đỗ Nhân.
“Chào chú Johann.” Đỗ Nhân cũng đáp lại.
“Chào thầy hiệu trưởng.” Anh ta bước đến phía trước bàn làm việc của thầy hiệu trưởng, và đưa tay ra. Ông ta cũng lập tức bắt tay người này và mời anh ngồi.
“Thầy gọi tôi đến đây, có vẻ Francisco vừa gây chuyện chăng ?” Anh bắt đầu hỏi.
“Gọi anh… Đại tá Johann von Heisenberg, anh là phụ huynh của trò Francisco Millenia à ?” Hiệu trưởng trả lời, ông ta càng ngạc nhiên khi nghe người kia nói.
“Đúng vậy, có lẽ tôi chưa đến đây nhiều nên thầy cũng không biết. Mà thôi, vào thẳng vấn đề đi, hôm nay tôi được thăng lên thiếu tướng nên một tiếng nữa phải đi rồi.” Johann nói, nhìn vào đồng hồ treo tường phía sau hiệu trưởng.
“À, vâng. Cậu Millenia đây vừa hôm qua đã có xô xát với một học sinh khác, và theo lời kể của những nhân chứng đã có mặt tại hiện trường vào thời điểm đó, cậu ta đã sử dụng v·ũ k·hí g·ây t·hương t·ích nặng cho học sinh kia. Tôi gọi anh đến đây để cùng xử lý vấn đề này, đồng thời đưa ra phương án xử phạt hợp lý.” Hiệu trưởng nói, đồng thời thở phào nhẹ nhõm khi biết được Johann không đến để điều tra trường của ông ta.
“Francis, tại sao hôm qua lại đánh nhau ?” Vị đại tá quay sang hỏi Phan Xích.
“Cháu đang ăn thì thằng đó tới gây chuyện, cháu chỉ tự vệ thôi.” Phan Xích cười nhẹ rồi nói.
“Có bằng chứng không ?” Johann tiếp tục hỏi.
“Cháu biết thế nào cũng có lúc này, ghi âm lại hết cả rồi đây.” Phan Xích lấy điện thoại từ trong túi, bật lên một đoạn ghi âm mà cậu ta đã khéo léo ghi lại những câu nói đầu tiên của cuộc xô xát, nhằm chứng minh bản thân chỉ đang tự vệ.
Johann nghe xong liền gật đầu, quay lại thầy hiệu trưởng và nói:
“Như thầy thấy đấy, có vẻ Francisco có đủ chứng cứ về lý do nó phải đánh nhau rồi. Theo luật thì mọi người đều có thể dùng biện pháp b·ạo l·ực để tự vệ bản thân, thầy cũng không trách nó được.” Johann nói. “Còn việc sử dụng v·ũ k·hí thì sao đây ?” Anh ta tiếp tục hỏi Phan Xích.
“Nếu thầy hiệu trưởng cung cấp các bằng chứng video, chú có thể thấy rằng nó rút dao ra trước để t·ấn c·ông, và như đã nói thì cháu cũng chỉ dùng v·ũ k·hí để khống chế nó thôi.” Phan Xích lại cười nhạt và nói.
“Vâng, đúng là Francisco đang tự vệ, nhưng xét theo thứ v·ũ k·hí cậu ta dùng thì có lẽ đã vi phạm một số nội quy trường rồi.” Hiệu trưởng chen vào. “Và có lẽ cậu ta đã lấy dao của anh để đem đến trường học.”
“Vô lý, toàn bộ v·ũ k·hí của tôi đều không để cho nó tiếp xúc. Đưa chú xem dao nào, .” Johann nói và đưa tay ra. Phan Xích rút con dao từ trong túi và đặt vào tay anh ta.
“Hừm, nhìn là biết không phải rồi. Lưỡi dao có độ dài vượt tiêu chuẩn, thiếu phần cưa trên sống mà thay vào đó là các rãnh được thiết kế để bẻ dao, lưỡi cũng hơi to hơn bình thường một chút nữa. Mà khoan đã.” Johann nhìn kĩ vào lưỡi dao. “Có rãnh thoát máu ở đây nữa. Còn phần cán, khá giống với cán quân dụng, có chuôi phá kính, phần bảo vệ tay lại thiết kế như gươm hải quân, và có mấy cái nút. Còn chất liệu này…” Anh ta nhìn kỹ hơn, đồng thời đưa tay vuốt sống dao. “Vibro-blade ? Làm sao cháu mua được cái này ? Một loại dao không thuộc quân dụng mà lại là vibro-blade sao ?” Johann ngạc nhiên hỏi.
“Mua à ?” Phan Xích nói thật nhẹ, sau đó nhếch mép cười. “Chú nghĩ là cháu mua cái này à ? Cái này là cháu làm ra đấy.” Hắn lấy lại con dao và đưa lên. “Lưỡi dài hơn một chút để có lời về tầm đánh mà không quá bất tiện, to hơn đểchứa rãnh thoát máu và cả rãnh bắt dao, không cần lưỡi cưa ở sống vì nó đã là vibro-blade. Còn về phần cán, miếng bảo vệ của gươm hải quân tỏ ra hiệu quả hơn vì nó chống được những nhát chém nhắm vào tay cầm dao từ phía trước, cháu làm mỏng lại để gọn hơn, còn cái chuôi phá kính thực ra không dùng để phá kính, nó dùng để đánh vào đầu hay khớp xương, đủ lực để làm vỡ các phần xương cứng như dùng lên kính vậy.” Phan Xích quay cán dao ra cho Johann nhìn kỹ các nút. “Nút đỏ để bật tắt vibro-blade, cái này chú biết rồi. Nếu bấm nút xanh lá, nó sẽ bơm chất chống đông máu qua các rãnh thoát máu này vào v·ết t·hương.” Nói rồi hắn bấm nút, và một số chất lỏng chảy ra từ lưỡi dao. “Còn nút vàng này để mọc gai ra trên phần bảo vệ, biến nó thành tay gấu. Và nút xanh lam.” Phan Xích nói, tay nhấn nút xanh lam, lập tức lưỡi dao và chuôi phá kính rời ra khỏi cán, di chuyển như đang ở trong một từ trường và đổi vị trí cho nhau. Lập tức từ cầm dao với lưỡi hướng lên, hắn đã chuyển sang cầm dao với lưỡi hướng xuống mà không cần phải di chuyển cán dao. “Nếu nhấn giữ nút này còn vui hơn nữa.” Hắn lại nhấn nút xanh lam, giữ nửa giây thì lưỡi dao đột ngột bắn mạnh ra, cắm thẳng vào tường. Hắn lia cán dao như đang thực hiện chém, lưỡi dao cũng di chuyển theo. Hắn thả nút xanh lam ra, lưỡi dao lập tức rút về gắn vào cán. Cả thầy hiệu trưởng và đại tá Johann đều há hốc mồm với màn biểu diễn của Phan Xích.
“Và như chú thấy đấy.” Phan Xích cầm cán dao vặn nhẹ, tách ra làm hai nửa rồi lấy một ống chất lỏng nhỏ từ trong đó ra. “Ống này bơm chất lỏng cho dao, chú bỏ vào cái gì cũng được, acid, nước mắm, c·hất đ·ộc thần kinh, nọc rắn,… nhưng mà cháu bỏ chất chống đông tại vì gần nhà mình có cái ổ dơi hút máu. Nên chuẩn bị nhiều ống sẵn để thay nhanh lúc khẩn cấp thì vẫn tốt hơn.” Hắn nói xong bỏ ống chất lỏng vào một nửa cán dao và ghép hai nửa lại rồi vặn chặt.
“À, chúng ta quay lại vấn đề chính chứ ?” Sau khi im lặng một lúc, hiệu trưởng cất lời.
“Vâng, mời thầy.” Johann nói.
“Ngoài con dao này ra, cậu Francisco còn sử dụng một vật khác trong quá trình xô xát, đó là thứ này.” Hiệu trưởng nói, đồng thời lấy từ trong ngăn bàn ra vật hình trụ bán nguyệt.
“À cái này là mini claymore, đời thứ hai rồi. Hoạt động như mìn claymore thường nhưng mà không nổ phía sau, với lại nó cũng nhỏ hơn nên dễ cất hơn.” Phan Xích nói, đồng thời rút dao ra lại. “Thầy cho em xin lại, cái này mở chốt rồi, không an toàn đâu.” Hắn bấm một nút khác trên con dao, lập tức quả claymore trên tay thầy hiệu trưởng bị hút vào phần bảo vệ của cán dao, với mặt cong quay ra ngoài. Xong xuôi, hắn bước ra mở cửa sổ, giơ tay cầm dao ra ngoài và bấm kíp nổ bằng tay còn lại. Quả claymore nổ tung, phóng ra các viên bi kim loại nhỏ từ mặt cong như một khẩu shotgun nhả đ·ạ·n, g·iết c·hết một con chim bay ngang qua.
“Và như em nói, người đứng phía mặt sau của mini claymore hoàn toàn không bị ảnh hưởng như với claymore thường.” Phan Xích lại bước đến ghế và ngồi xuống.
“Chuyện này đúng là không thể chấp nhận được, một học sinh mang v·ũ k·hí quân dụng đến trường, tôi sẽ quyết định phải đuổi học trò Francisco.” Hiệu trưởng sôi máu lên khi nghe Phan Xích nói.
“ y, khoan đã.” Đại tá Johann bình tĩnh cất lời. “Tôi phải nói với thầy là dù Francisco đây có mang v·ũ k·hí đến trường, nhưng có hai điều khiến thầy không thể đuổi học nó. Một, Francisco chỉ sử dụng v·ũ k·hí để tự vệ trong một tình huống bất khả kháng, nếu nó không sử dụng v·ũ k·hí thì có thể đã bị đả thương hoặc thậm chí m·ất m·ạng vì học sinh còn lại cũng có dao. Theo luật, sử dụng v·ũ k·hí tự vệ chính đáng là không hề phạm pháp, và nếu người tự vệ chịu bất kỳ h·ình p·hạt nào do nội quy của cơ quan hay đơn vị mà người đó tham gia, thì người quyết định h·ình p·hạt sẽ phạm tội tiếp tay cho kẻ t·ấn c·ông. Hai, v·ũ k·hí của Francisco tuy có chất lượng gần giống v·ũ k·hí quân dụng, nhưng vẫn không hoàn toàn đạt đủ tiêu chuẩn để trở thành v·ũ k·hí quân dụng, với lý do rõ ràng nhất chính là không được sản xuất hoặc phân phối bởi đơn vị quản lý khí tài quốc xã cùng với việc thiết kế không theo đúng chuẩn, vì thế đây chỉ là v·ũ k·hí dân dụng mà thôi. Ngoài ra, việc Francisco, người chưa đủ mười tám tuổi tự chế tạo hai món v·ũ k·hí trên càng khiến tội của nó giảm đi. Điều này ghi rất rõ trong bộ luật dành riêng cho v·ũ k·hí, ở điều thứ 55 rằng v·ũ k·hí dân dụng của trẻ vị thành niên dưới mười tám tuổi chưa đủ nhận thức sẽ chỉ được liệt vào hàng công cụ có tính sát thương. Và theo tôi biết thì trong luật chung của bộ giáo d·ụ·c cũng có nói rằng h·ình p·hạt cho việc đả thương kẻ t·ấn c·ông khi tự vệ bằng công cụ có tính sát thương sẽ chỉ nhận h·ình p·hạt tối đa là đình chỉ học một tuần.” Anh ta giơ hai tay ra rồi lắc đầu. “Tôi biết thầy muốn đuổi thằng con nuôi của tôi để giữ lấy cái danh cho trường của thầy, nhưng mà tiếc quá, nếu làm thế thì thầy sẽ phạm luật mất rồi.” Anh ta lại nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt thầy hiệu trưởng và nói nhỏ: “Và nếu thầy vẫn cố làm điều đó, thì hãy nên nhớ rằng tôi chính là tai mắt của pháp luật đấy, hỡi thầy Nicholas Jerry Bakersville, 53 tuổi, sinh ngày 14 tháng 9, đến từ Hamilton, Ontario ạ. Có phải địa chỉ nhà thầy là 97 đường số 5 ở quận dân cư cấp 3 phía Đông hay không ? Nếu đúng là thế thì thầy nên coi chừng đấy.”
Nói xong, Johann liền đứng dậy và đi về phía Phan Xích, để lại thầy hiệu trưởng với vẻ mặt sốc như vừa nhìn thấy ma. “Nào, đi thôi. Cháu bị đình chỉ một tuần rồi, về nhà đi, chú đi dự lễ thăng chức rồi cũng đi làm đây. Thằng Nhân có muốn qua chơi thì nhớ xin nghỉ trước đã nhé.”
Và ký ức của Đỗ Nhân về vụ việc đó cũng kết thúc khi bóng người đàn ông trung niên ấy rời khỏi cánh cửa phòng hiệu trưởng. Hắn cũng không nhớ nhiều lắm về những ngày sau đó, chỉ biết rằng hắn cũng đã xin nghỉ một tuần để tham gia một dự án gì đó của tên tri kỉ vừa bị đình chỉ học.