Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 4: “Lũ khốn kiếp, trứng của ta!”

Chương 4: “Lũ khốn kiếp, trứng của ta!”


Một buổi sáng tinh mơ, khi mặt trời vừa lên sau dãy trường sơn. Ngay sát bờ sông gần một khe núi dài, những kẻ du hành lạ mặt đã cắm trại qua một đêm sau gần sáu ngày đường bộ. Phan Xích ngồi sửa lại bộ trang phục cổ đại hắn lấy từ xác c·hết của môn đồ Viêm Thủ, để thoải mái hơn khi một người ngoại giới như hắn mặc vào. Cái nắng của bình minh soi vào mặt nước sông trong vắt, khiến cả những hòn đá cuội của thượng nguồn sáng bóng lên như những viên linh thạch quý hiếm. Đôi mắt nâu của Phan Xích bị mê hoặc bởi những vật lấp lánh ấy, khiến hắn dừng tay lại để nhìn đắm đuối vào chúng. Hắn cũng chẳng phải suy nghĩ nhiều để nhận ra thiên nhiên ở cái thế giới ấu trĩ này thực tế đẹp đến nhường nào, thực sự khác xa với phong cảnh bị lấp đầy bởi cao ốc hiện đại nơi giới diện của hắn. Nhưng Phan Xích không dừng lại quá lâu, hắn khâu thêm một vài mũi, chỉnh sửa hoàn tất bộ trang phục cổ trước khi thay nó vào và chuẩn bị bữa sáng.

Hắn bắt đầu cho dầu vào chảo gang, để đống lửa hun nóng nó lên trước khi đập trứng vào chiên. Đến khi chỗ trứng ấy chỉ hơi chín đều, hắn đã lấy nắp đậy lên chảo rồi tiếp tục ngồi im, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào những hòn đá bóng loáng kia. Kể cả một con người ưa thích sự sống động và b·ạo l·ực như kẻ ngoại giới này cũng chẳng thể nào bỏ qua một vài giây phút thư

giãn, lần này hắn không còn việc dang dở, dường như chìm vào mộng giới đến mức những tiếng chim hót hay côn trùng kêu xung quanh cũng chẳng thể khiến hắn thức dậy.

Nhưng Phan Xích thật chẳng phải là kẻ may mắn. Côn trùng ngưng hát, chim ca dứt lời, một mũi tên bằng hợp kim đồng đã bay sượt qua mặt hắn. Bản thân hắn đã nhìn rõ mũi tên, đã biết được chất liệu của nó dù chỉ ngắm qua được một lượt, nhưng hắn đã không biết được rằng mũi tên ấy đã bắn trúng vào chiếc chảo của hắn, đánh đổ cả trứng ra ngoài. Đến khi Phan Xích nhận ra thì cũng đã quá muộn, toàn bộ điểm tâm của hắn giờ đã hoà làm một với thiên nhiên tươi đẹp vùng thượng nguồn con sông này. Tất nhiên hắn cực kì cáu gắt, tròng mắt chuyển thành màu xanh lam, liếc nhìn khắp cùng hòng tìm ra được kẻ phóng tiễn. Tức thì, hàng chục kẻ lạ mặt, cưỡi trên những con chiến mã cao to phóng từ xa tới, trên tay lăm lăm binh khí đủ loại, có cả cung nỏ.

“Lũ khốn kiếp, trứng của ta!”. Phan Xích nghiến răng thật chặt, rít lên như một con hổ mang mất mồi.

“Chà, hôm nay lại có du khách bước qua độc đạo này. Tên tiểu tử kia, hôm nay nhà ngươi không để lại tài sản thì đừng trách tại sao trời cao không có mắt.” Bọn lạ mặt nhanh chóng bao vây Phan Xích, đồng thời phong toả cả khu trại. Chúng, hàng chục tên, đa số là những kẻ đã dày dặn kinh nghiệm trong ngành c·ướp cạn. Chúng, vô số v·ũ k·hí trong tay, ắt không thể tự nhiên mà đối phó. Chúng, chắc chắn chính lũ đạo tặc tại dãy trường sơn mà Hắc Lâm đã nhắc đến. Đương nhiên, Phan Xích sẽ chẳng bao giờ đối đầu chúng mà không có kế hoạch.

“Hỡi vị đại nhân. À-xin cho tại hạ hỏi rằng-ừm-các vị là ai vậy ?” Hắn giả vờ nói lắp bắp, vừa cố gắng sao chép lại cách hành văn của Đỗ Nhân và những tên cổ đại trước kia, nhằm câu giờ để suy nghĩ. Hắn biết chắc rằng, đối mặt với một tên ranh con trong tay chẳng một tất sắt, những kẻ đạo tặc với chiến mã và binh khí kia sẽ không ngần ngại mà ra oai một chút.

“Hừ ! Bọn ta là đạo tặc vùng này. Biết rồi thì mau đưa toàn bộ tài sản quý giá rồi biến đi.” Một tên nói, nhìn dung mạo và trang phục thì có vẻ là thủ lĩnh của cả băng nhóm, trông hắn giống như một Khan của người Mông Cổ dựa theo hiểu biết của Phan Xích.

“Đỗ Nhân !” Phan Xích gọi lớn “ Vị bằng hữu của ta, các đại nhân đây muốn xem một số tài sản quý giá. Hãy lấy chiếc hộp màu đen ra đây.”

“Tiểu tử, đừng có mà giở trò.” Tên thủ lĩnh đám đạo tặc nói, tức thì toàn bộ cung nỏ của chúng đều hướng về Phan Xích. Nhưng tên thanh niên ngoại giới này không hề nao núng, ngược lại, hắn còn cố gắng diễn đạt hơn khi giả vờ lùi lại, hơi khom lưng và giơ tay lên trời.

“Xin các đại nhân hãy đợi một chốc, bằng hữu của tại hạ sẽ mang báu vật ra ngay.” Nói đoạn, đồng tử của hắn lại chuyển về màu nâu, nhằm tránh gây sự chú ý.

Lúc này Đỗ Nhân cũng từ phía sau khu trại bước ra, trên tay mang theo chiếc vali đen mà Phan Xích nhắc đến. Hắn không rời mắt khỏi những kỵ sĩ có vũ trang kia, dường như biết được sự đe doạ của chúng. Đỗ Nhân ngay từ đầu đã cảm nhận được mối nguy hiểm này khi bằng hữu gọi tên hắn bằng giọng điệu cổ trang, một việc mà hắn sẽ không bao giờ làm trừ khi có người xung quanh. Hắn cũng biết rằng bản thân sẽ phải nương theo vở kịch mà Phan Xích đã dựng nên, cho rằng tên này chắc chắn sẽ giở một trò gì đó để tạo cơ hội tàn sát lũ đạo tặc trước mặt. Và suy luận của hắn đã được củng cố khi nhìn thấy chiếc chảo gang nằm úp dưới mặt đất cùng chỗ trứng rán dang dở bên cạnh.

“Chẳng giấu gì các vị đại nhân.” Phan Xích hạ giọng, nói một cách khiêm tốn.”Tại hạ cùng vị bằng hữu đây là đang giao một pháp bảo hùng mạnh đến cho Địa Long Võ Phái. Đây là-“ Hắn ngập ngừng, quay sang Đỗ Nhân. Tên này cũng hiểu ý, liền nói chen vào ngay. “-Thiết Lôi Pháp Thủ. Là Thiết Lôi Pháp Thủ, một binh khí của thần tiên mang đến cho chủ nhân của nó sức mạnh như Lôi thần.”

“Không cần giải thích, thứ này chắc chắn có giá trị cao ở chợ đen, đưa đây.”

“Nhưng thưa đại nhân.” Phan Xích nói. “Ngài có chắc là muốn bán nó không ? Hãy nghĩ xem, ngài có thể sẽ bỏ qua cơ hội làm chủ được sức mạnh của Lôi Pháp. Với sức mạnh sáng ngang với một tu chân giả cao cấp như vậy, chẳng phải ngài sẽ bành trướng thế lực dễ dàng hơn và kiếm được nhiều tài sản hơn sao ?”

“Tên tiểu tử tinh tướng này. Quả là không sai, nhưng ta lại nghĩ rằng thứ pháp bảo này có tác dụng phụ, và ngươi đang cố gắng dụ dỗ chúng ta sử dụng nó để nguyền rủa chính bản thân chúng ta bằng tác dụng phụ của nó. Đừng nghĩ bọn ta không có tu vi thì lại cho rằng chúng ta là lũ nhi đồng não tàn, ta đã học thuộc nhiều chương binh pháp từ lúc ngươi vẫn còn là bào thai đấy. Đừng nhiều lời nữa, mau đưa chiếc hộp đó đây, và toàn bộ ngân lượng, linh thạch và trang sức các ngươi đang có.”

Phan Xích và Đỗ Nhân cũng nghe theo, liền mang những tài sản quý giá lấy từ các môn đồ bang Viêm Thủ đưa cho lũ đạo tặc. Nhưng chẳng phải chúng cứ phục tùng mà lại không nói thêm vài câu.

“Đây là tất cả tài sản, nhưng các vị đại nhân đây nên xem qua trong chiếc hộp đen này có thực sự là Thiết Lôi Pháp Thủ không. Chúng tiểu nhân chỉ là kẻ hầu người hạ, khi giao pháp bảo thực chất cũng chưa được tận mắt nhìn thấy thứ binh khí hùng mạnh này. Ngộ nhỡ kẻ mà tại hạ gọi là chủ chắc cũng đang cố gắng lừa cả bang Địa Long, hoặc là đa nghi mà giao nhiều kiện khác nhau nhằm đánh lạc hướng lũ thợ săn pháp bảo.”

“Mở ra !” Tên thủ lĩnh đạo tặc ra lệnh, và chúng bắt đầu mở vali ra, để lộ bên trong một cặp găng tay đen tuyền, được làm từ một thứ chất liệu mà từ trước đến nay chúng chưa thấy bao giờ. “Hảo ! Pháp Thủ rất đẹp, khá khen cho nghệ nhân làm ra được thứ pháp bảo này. Tiểu tử, các ngươi có thể cút đi rồi.” Hắn cười lớn.

“Đa tạ đại nhân tha mạng, nhưng còn trứng của tại hạ thì sao ạ ?” Phan Xích hỏi

“Hả trứng g-“. Tên đạo tặc chưa kịp dứt câu, thứ pháp bảo kia liền bộc phát, hất văng tất cả lâu la của hắn ra xa. Kể cả bản thân tên thủ lĩnh cũng va vào một thân cây dẫn đến c·hấn t·hương nhẹ.

“Các ngươi phóng tiễn vài phút trước mà mau quên quá nhỉ ? Điểm tâm của ta mà dám x·âm p·hạm thì quả thực chẳng thể tha thứ.” Phan Xích gầm lên, đồng thời đưa tay ra thu hồi Thiết Lôi Pháp Thủ. Cặp binh khí kia lập tức bay về phía hắn, tự động bao bọc lấy hai bàn tay, kéo dài đến khuỷu tay Phan Xích.

“Lấy kiếm nhanh lên !” Hắn nói lớn, ra hiệu cho Đỗ Nhân cầm v·ũ k·hí.

Những tên đạo tặc sống sót sau cú hất liền đứng dậy, kẻ phi lao, người phóng tiễn, hòng biến hai tên tiểu tử gian trá kia thành bọt biển. Nhưng bất thành, dưới tác động của từ trường tạo ra bởi Thiết Lôi Pháp Thủ, tất cả đ·ạ·n đạo của chúng đều dừng lại giữa không trung.

“Không thể nào, đây không chỉ là Lôi Pháp-“

Một tên đạo tặc la lên, nhưng hắn ngay lập tức bị vồ bởi Eski, con c·h·ó trắng của hai kẻ ngoại giới. Không đợi bị t·ấn c·ông thêm, lũ đạo tặc còn lại tiếp tục phóng tiễn, lần này nhắm đến cả ba mục tiêu, nhưng Phan Xích đưa tay lên phía trước, tiếp tục chặn đứng toàn bộ mũi tên của chúng bằng Pháp Thủ. Hắn sau đó lật bàn tay, những đ·ạ·n đạo kim loại đang lơ lửng từ từ chuyển hướng, phóng về phía chủ nhân và g·iết c·hết đa số chúng. Những tên đạo tặc dại dột t·ấn c·ông từ phía sau cũng chẳng thoát khỏi số mệnh khi bị lưỡi kiếm của Đỗ Nhân tàn sát từng tên một. Chúng không thể nào g·iết hắn ta, khi cứ mỗi v·ết t·hương chúng gây ra thì hắn lại phục hồi như cũ.

Tên thủ lĩnh cùng những lâu la còn sống bắt đầu bỏ chạy, cố gắng đuổi theo những con ngựa đang hoảng loạn nhằm trốn thoát, nhưng với giáp sắt kín thân, chúng không thể thoát khỏi từ trường của Phan Xích, và bị hắn kéo ngược lại. Sau đó hắn chỉ hai ngón tay về phía kẻ địch bị khống chế, nướng chín chúng bằng tia sét phóng ra từ Pháp Thủ.

“Ngươi-ngươi là một tu chân giả ! Làm sao một kẻ không hề toả ra linh lực như ngươi lại có thể dùng được Lôi Pháp ?!” Một tên địch hấp hối, cố gắng lết để thoái lui khi Phan Xích bước tới hắn.

“Tu chân ? Pháp bảo ? Tất cả những thứ đó chỉ là ta bịa ra mà thôi. Bản thân ta và cặp v·ũ k·hí này.” Phan Xích nhìn vào bàn tay phải.” Được liên kết với nhau bằng những thứ mà ngươi sẽ chẳng bao giờ hiểu được.” Nói rồi hắn dùng từ trường tác động vào bộ giáp của tên đạo tặc, nhấc bổng tên này lên trước mặt.

“Để ta nói nghe cho sướng nhé. Cơ bản thì… trong từng tế bào của ta hiện tại đều có vô số những cơ quan siêu vi gọi là nanobot, đúng vậy, những thứ này chính tay ta chế tạo ra. Chúng liên kết cơ thể ta với thứ gọi là Thiết Lôi Pháp Thủ này, đồng thời cường hoá mọi khả năng vật lý của ta vượt xa mọi vật sống. Chậc, nói như thế ngươi cũng chả hiểu gì đâu nhỉ ?!” Tên ngoại giới tặc lưỡi.

“Hả, ngươi nói-“

“Đơn giản thôi, ta chỉ cần một suy nghĩ, là những neuron thần kinh sẽ truyền tín hiệu thẳng đến Thiết Lôi Pháp Thủ, khiến nó làm những gì ta muốn. Mà những gì ta muốn chính là kiểm soát điện từ, vì làm gì có kẻ nào ra chiến trường mà không đem theo kim loại chứ ?” Nói xong hắn từ từ bóp nát tên đạo tặc đang bị khống chế bằng cách ép giáp trụ vào người hắn.

“Tiếc là ta không thể làm thánh thần với thứ này, nhưng khả năng điều khiển điện từ một cách tự do của nó cũng đã đủ cho một người sáng tạo như ta rồi. Nhân tiện thì cám ơn thủ lĩnh của nhà ngươi đã khen thiết kế của “pháp bảo” này, ta làm đấy. Có một chút hỗ trợ từ thầy ta.” Hắn nắm chặt tay, tên đạo tặc liền bị những mảnh giáp trên người nghiền nhuyễn ra như thịt xay. Máu của hắn văng tung toé khắp cùng, vấy lên cả trang phục của Phan Xích. Hắn cười nhẹ, cảm giác sảng khoái như vừa có thứ gì đó thay thế chỗ trứng rán bị mất cho điểm tâm.

“Bổn toạ, lần sau mà có thể hiện làm ngầu trước mặt lũ cổ đại này, mày phải xưng bổn toạ, bổn đại nhân, bổn đại năng gì gì đó… mày sẽ trông đáng sợ hơn trong mắt bọn nó. Quy luật ngôn ngữ đấy, nhớ kỹ” Đỗ Nhân nói từ phía xa, khi hắn cùng Eski đang dọn dẹp xác c·hết và chất hành lý.

“Cái gì phức tạp thế ?” Phan Xích nói.” Ngầu mấy giây mà phải học lại ngôn ngữ mới. Đúng là thế giới này chả có cái gì bình thường.”

“Không sao đâu người anh em, hồi nãy mày diễn đạt đấy, nói khá dõng dạc mà không nhờ tao giúp. Chỉ là lần sau chú ý thêm câu từ sao cho hợp lý thôi, lúc đó mày cũng chẳng thấy giới diện này quá thiểu năng đâu.”

Chương 4: “Lũ khốn kiếp, trứng của ta!”