Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 43: Diệt cỏ tận gốc

Chương 43: Diệt cỏ tận gốc


“Tên kia ! Ngươi có vẻ mạnh đấy, lại đây chiến với ta một hiệp nào !” Hàn Lưu Phong gào lên, lao nhanh về phía Tam Quân.

“Các sư đệ mau tránh ra ! Tên này nguy hiểm lắm !” Tam Quân nói.

“Không cần phải cảnh báo đâu, để ta tự làm chúng tránh ra.” Tên Hoàng Tử Quỷ sau khi dứt lời liền phóng Huyết Luyện Xích vào một trong năm đồ đệ của bang Địa Long, kéo hắn lại gần và vung đao chặt phăng đầu. Bốn tên còn lại thấy thế liền lùi lại, vận nội công chuẩn bị tung chiêu. Hàn Lưu Phong vẫn tiếp tục lao đến, dùng Huyết Luyện Xích hút cạn máu của cái xác không đầu rồi truyền vào thanh đao, sau đó chém một nhát về phía trước, phóng ra kiếm khí đỏ rực chẻ đôi người một tên môn đồ.

Tam Quân nhanh chóng dựng Thạch Thuẫn bảo vệ ba môn đồ còn lại cùng với bản thân, tuy nhiên nó chẳng thể chống cự được với uy lực của Hoàng Tử Quỷ được lâu. Tên này chỉ cần một lần vung đao đã có thể cắt đứt Thạch Thuẫn một cách dễ dàng, đồng thời dùng Huyết Luyện Xích như một sợi dây trói chặt tên môn đồ Địa Long thứ ba, sau đó giật thật mạnh. Cơ thể của tên này bị xích quấn chặt vào như món mồi của một con trăn khổng lồ, dần dần nghiền nát xương và n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của hắn khi những mắc xích của Hàn Lưu Phong siết vào, đến khi chỉ còn lại một đống thịt nhão. Hai tên cuối cùng thì may mắn hơn thế, chúng kịp rút kiếm ra đỡ được nhiều đòn từ kẻ địch, kéo dài mạng sống của bản thân thêm chút ít đến khi tên Dạ Nguyệt Ma kia vung sống đao quật vào chúng. Một tên ở gần hơn bị cắt đứt hai chân đến tận đầu gối, liền ngã úp xuống đất và bị Hàn Lưu Phong dẫm nát sọ, tên ở xa thì chịu một nhát chém xéo trên ngực khiến hắn cũng phải quỳ xuống ôm lấy v·ết t·hương. Lấy hết chút tàn hơi cuối cùng, tên môn đồ này phun ra cả một bãi máu lớn, rồi la lên:

“Hệ thống ! Đổi hết điểm cho t-…”

Chưa kịp dứt lời, hắn liền bị Huyết Luyện Xích đâm thẳng vào miệng, xuyên qua đến gáy. Hàn Lưu Phong dùng hết sức kéo mạnh, giật đứt đầu hắn ra khỏi cơ thể đang quỳ, tác động một lực khiến nó phải ngã hẳn xuống tư thế nằm úp.

“Nào, huynh đệ của ngươi tránh ra hết rồi đấy ! Có muốn đấu với ta không ?” Tên Dạ Nguyệt Ma nói, đồng thời dùng tay nghiền cái đầu găm vào v·ũ k·hí của hắn ra thành máu rồi hút vào.

Tam Quân tức điên lên, liền dâng gai đá t·ấn c·ông đối thủ, đâm liên tục từ mọi phía và buộc Hàn Lưu Phong phải né tránh. Tiếp đó, hắn lại phóng ra một cơn sóng chấn động, ép mặt đất cuồn cuộn lên như đại hồng thuỷ và hất đối phương vào một bức tường đá dựng sẵn từ trước. Cuối cùng, hắn dùng đất đẩy bản thân bay lên không trung rồi tung một quyền khi đáp xuống, tạo ra một cơn địa chấn đánh thẳng vào tên Hoàng Tử Quỷ.

Hàn Lưu Phong đứng dậy, hắn tuy không hề hấn gì từ hàng loạt đòn t·ấn c·ông của Tam Quân, nhưng vẫn vô cùng khó chịu.

“Hừ, đánh khá lắm ! Xem ra ta không thể đùa với ngươi được rồi.” Nói xong, hắn giơ một nắm tay ta phía trước, rồi xoè ra. Tức thì, xác c·hết của tất cả những quân lính đã ngã xuống bắt đầu tan rã thành một chất lỏng như máu tươi, dâng cao lên và khiến cả một khu vực rộng lớn bị nhấn chìm như đại dương.

“Huyết Hải !”

Tam Quân lập tức dâng cao đất xung quanh bản thân lên thành một hòn đảo giữa biển máu, tránh khỏi lãnh hải của Hàn Lưu Phong. Nhưng vấn đề của hắn chỉ vừa mới bắt đầu, với một biển chất lỏng xung quanh, cảm quan của hắn không thể nhận biết được đối phương hay những đòn t·ấn c·ông từ tên này, vì thế hắn chỉ còn cách dùng đến Ngự Sa Thuật kết hợp với cảm biến nhiệt. Tuy cảm biến nhiệt sẽ làm giảm tầm quan sát của Tam Quân, nhưng đối với hắn, nó vẫn sẽ tốt hơn việc chỉ thấy được trong khu vực hòn đảo nhỏ. Đồng thời, hắn cũng dựng một mái vòm đất bao quanh toàn bộ chỗ đất nhô, bảo vệ bản thân khỏi những đòn t·ấn c·ông từ ngoài khu vực mà hắn có thể quan sát và buộc Hàn Lưu Phong phải đến gần hơn.

Không ngoài dự đoán, gã Hoàng Tử Quỷ lập tức tiếp cận, vượt qua mái vòm với một cơn sóng đỏ rực và vung đao t·ấn c·ông. Chất lỏng xung quanh hắn cuồn cuộn lên như vòi rồng, rồi lao v·út về phía Tam Quân như những mũi khoan c·hết chóc. Tên bán long nhân né tránh chúng dễ dàng, rồi đáp trả lại bằng những Phi Thạch xoáy của riêng hắn để làm chậm tốc độ lao đến của Hàn Lưu Phong, nhưng tên này sau đó đã dựng thêm một cơn sóng lớn chặn phía trước bản thân để có thể an toàn tiếp cận hòn đảo.

Tên Hoàng Tử Quỷ đáp xuống hòn đảo đất, đứng đối diện với Tam Quân, đồng thời cất đao vào sau lưng và thu Huyết Luyện Xích lại. Cả hai tên cứ thế di chuyển dọc theo mép hòn đảo, không ngừng quan sát nhau.

“Tên Địa Long kia ! Ngươi có biết…một khi hai kẻ mạnh gặp nhau thì điều gì sẽ xảy ra không ?” Hàn Lưu Phong nói.

“Hừ ! Tất cả kẻ yếu xung quanh đều sẽ c·hết một khi chúng bắt đầu đánh nhau à ?!” Tam Quân trả lời, đồng thời nhếch mép cười.

“Trả lời hay lắm ! Nhưng ý ta muốn nói ở đây là một thứ gì đó…Truyền Thống… hơn cơ.” Tên Hoàng Tử Quỷ lập tức đáp lại. “Ngươi thấy đấy, hai chúng ta đang ở trên một hòn đảo tròn biệt lập giữa biển nước, không có bất kỳ kẻ nào xung quanh, và hai tay của ta cũng không cầm v·ũ k·hí.”

“Song Vũ, ngươi muốn một trận Song Vũ chứ gì ?” Tam Quân nói. “Được thôi ! Võ Thuật ? Binh Khí ? Hay Ngự Thuật ?”

“Tam Hồi Song Vũ, cả ba !” Hàn Lưu Phong giơ tay về phía trước khiêu khích, sau đó vào thế thủ.

Tam Quân giũ bỏ hết lớp đá bọc xung quanh tay hắn, rồi cũng vào thế thủ.

Hai gã đấu sĩ lao vào nhau, liên tục ra sức tung quyền cước hòng tiêu diệt đối phương. Hàn Lưu Phong là Dạ Nguyệt Ma, bẩm sinh đã có sức khoẻ gấp nhiều lần so với Nhân tộc, nhưng khi đối đầu với Tam Quân, kẻ mang một nửa dòng máu của Long tộc, hắn vẫn vô cùng khó khăn mới có thể chống cự. Từng quyền của tên Bán long nhân đều mang uy lực đáng gờm, khiến tay của Hàn Lưu Phong luôn có cảm giác như bị nghiền ra mỗi khi đỡ đòn của hắn. Cả hai sau khi trao đổi với nhau khoảng vài chục đòn thì lập tức chuyển sang đấu binh khí.

Hàn Lưu Phong rút ra thanh đao của hắn cùng Huyết Luyện Xích, trong khi Tam Quân bọc đá xung quanh tay để làm v·ũ k·hí.

Tam Quân nhảy lên trời và nhắm vào Hàn Lưu Phong mà đáp xuống, nhằm tung một quyền mạnh từ phía trên, nhưng tên ác quỷ lại né đi, khiến đòn đánh trúng vào đất. Hàn Lưu Phong lập tức trả đòn, phóng lưỡi đao trói chặt Tam Quân và kéo hắn về, đồng thời tung Huyết Luyện Xích đâm hắn. Tên bán Long Nhân lại dùng sức giật phăng đối thủ trước khi v·ũ k·hí của hắn bay đến, rồi tự nới lỏng lưỡi đao ra để đào thoát. Hàn Lưu Phong bị kéo bay đi, trở nên vô cùng tức giận, hắn quay người lại phóng hai v·ũ k·hí liên tiếp t·ấn c·ông Tam Quân và ép đối thủ phải lùi về sau.

Trước hàng loạt những nhát đâm chém từ đối thủ, Tam Quân buộc phải dùng Ngự Thuật phản công, giải thoát cho hắn khỏi tình thế nguy cấp cho dù điều đó có nghĩa là đối thủ của hắn cũng sẽ dùng Ngự Thuật đáp trả. Không nghĩ nhiều, hắn dậm mạnh chân xuống đất tạo ra địa chấn hất văng Hàn Lưu Phong lên trời, bồi thêm nhiều gai đá. Tên Hoàng Tử Quỷ trúng toàn bộ, tuy nhiên khi đáp đất, hắn lại không hề hấn gì.

“Ngự Thuật sao ? Có lẽ ngươi muốn trận đấu này kết thúc sớm rồi.” Hắn nhếch mép cười.

Tam Quân không để ý, tiếp tục điều khiển địa hình t·ấn c·ông Hàn Lưu Phong, nhưng dường như tất cả không thể chạm vào được hắn.

“Hắc Thiên Bào ! Đây là thuật phòng thủ tối thượng của tộc Dạ Nguyệt Ma, ngươi không thể đả thương ta bằng Ngự Thuật đâu.”

Cơ thể Hàn Lưu Phong như được bao bọc bởi một màn khói đen, và khi hắn chạm phải một đòn t·ấn c·ông, hắn sẽ tan ra thành khói và khiến nó xuyên qua. Tên Hoàng Tử Quỷ tiếp tục bước từ từ về phía Tam Quân, mặc kệ bao nhiêu chiêu thức hắn tung ra.

“Ngươi có biết tại sao ta muốn một trận Tam Hồi Song Vũ chưa ? Chính là để ngươi có thể có cơ hội đánh lại trước khi bị huỷ diệt hoàn toàn đấy !”

Hàn Lưu Phong nói, hắn vung tay lên trời, khiến Tam Quân như bị nâng lên bởi một bàn tay vô hình khổng lồ.

“Sự cách biệt trong Ngự Thuật của ta và ngươi vẫn còn lớn lắm, mặc dù binh khí và võ thuật thì cũng đã cân bằng rồi. Hồng Ma Ấn !”

Hắn búng tay một cái. Máu trong cơ thể Tam Quân liền bị rút ra ngoài từ miệng, mũi, tai, mắt của hắn, rồi chảy vào lòng bàn tay của Hàn Lưu Phong.

“Ta điều khiển sinh lực của mọi vật sống. Long tộc, nhân tộc, tiên tộc hay ma tộc, tất cả đều có sinh lực, vì thế sức mạnh của ta có thể coi như tuyệt đối. Kể cả thực vật và dị thú, nhựa cây và máu tươi của chúng cũng không nằm ngoài quyền hạn của ta !” tên Hoàng Tử Quỷ cười lớn.

Một dấu ấn màu đỏ rực xuất hiện trên lưng Tam Quân, khắc hoạ một hình tam giác bên trong một đường tròn bao quanh chữ “Sinh”.

“Ngươi cứ việc chạy đi. Không kẻ nào thoát khỏi Hồng Ma Ấn đâu.” Hàn Lưu Phong nói xong thì kéo mũ trùm lên đầu và bước đi.

Tam Quân bắt đầu di chuyển, cố gắng kéo lê thân xác đã mất đi một nửa sinh lực về phía thành bang Địa Long. Hắn cần phải thông báo cho Chưởng môn biết về sự tái xuất của Huyết Trích Đảng và việc chúng đang nhắm vào bang Địa Long, nhằm chuẩn bị kỹ mà thủ thành. Tuy nhiên, khi bước đi được chín bước, máu đã tiếp tục tuôn ra từ mũi, miệng, mắt và tai hắn. Chữ “Sinh” trong dấu ấn trên lưng hắn chuyển sang “Tử” và Tam Quân bị rút sạch toàn bộ huyết trong thân thể hắn đến khi biến thành một cái xác khô.

Mặt khác, Hàn Lưu Phong vẫn bước đi rất thản nhiên như trận chiến vừa rồi không hề gây trở ngại cho hắn. Hắn tập hợp Huyết Trích Đảng lại và thông báo với chúng:

“Các ngươi cứ việc thoải mái dọn dẹp chiến trường này, còn ba cánh quân vẫn đang tiến vào thành Viêm Thủ, cứ g·iết sạch chúng là được. Ta sẽ đi tìm những kẻ đang mang Ma Năng Sáo Thủ đã. Xong tất thì hẵng tập trung tại đây.”

“Rõ ! Thưa đại hiệp.” Chúng đồng thanh trả lời.

“Tốt lắm !” Nói rồi, gã ác quỷ biến mất vào màn đêm sâu thẳm.

Chương 43: Diệt cỏ tận gốc