Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đường Về Nhà
Unknown
Chương 47: Thời khắc theo đuổi định mệnh
“Một khi chiếc khăn lụa này nhuộm đỏ, thì kẻ địch chính là người đó.” -
Hoạ Tâm Phượng cắn chặt răng, bàn tay phải tụ nhiệt đốt cháy v·ết t·hương trên vai trái, ngăn dòng máu đang chảy ra như suối, rồi lấy thuốc viên trong túi mà nuốt. Cơ thể cô dần hồi phục lại, từ vết đốt trên vai, cho đến những phần n·ộ·i· ·t·ạ·n·g bị hư hại và vài chiếc xương sườn vụn vỡ. Tuy vậy, tác dụng của thuốc vẫn sẽ cần thời gian để hoàn toàn phục hồi mọi tổn thương, và cô cũng đã thấm mệt sau trận chiến, vì thế việc duy nhất có thể làm hiện tại chính là gọi ngựa để có thể di chuyển tiếp. Hoạ Tâm Phượng huýt sáo một lần, nhìn xung quanh chẳng thấy động tĩnh gì, lại thử thêm hai lần nữa, thế nhưng con chiến mã vẫn chẳng thấy đâu. Cô quyết định đứng lên, dùng thương chống xuống đất và tựa vào nó để có thể chậm rãi di chuyển đến vị trí con ngựa.
Dưới ánh trăng sáng, vị nữ tướng chỉ có thể im lặng đứng nhìn xác c·hết của con thú cưỡi bên cạnh một dòng suối, khô héo như thể đã được phơi vài ngày. Có lẽ bọn ma tộc kia đã xử nó trong khi cô đang đấu với Dạ Nguyệt Ảnh, nhằm cắt đứt đường thoát thân nếu cô định bỏ chạy. Mất đi phương tiện duy nhất để di chuyển ngay lúc toàn thân mệt nhoài, cô chỉ đành đảo mắt một vòng rồi thở dài.
“Ồ ! Tất nhiên rồi…sao lại không nhỉ…”
Hoạ Tâm Phượng dùng hết sức lết đến bên bờ suối, ngồi sụp xuống và bắt đầu uống nước. Sau vài ngụm nước suối trong lành, cô bất giác nhìn vào bàn tay phải của mình, lại nhận ra chiếc khăn lụa trắng quấn quanh nó. Tuy chính bàn tay đó đã bùng lửa lên để đốt v·ết t·hương, cũng chính nó đã vớt nước suối, v·a c·hạm với đám ma tộc trong trận chiến, nhưng chiếc khăn vẫn không bị hề hấn gì, cũng chẳng hề bám bụi, hay ngấm một ít nước nào. Nó vẫn trắng tinh như tuyết, vẫn mượt như một dải lụa vừa được dệt xong.
“Sao lại nhìn vào nó nhỉ ? Bọn ác quỷ kia chắc chắn chẳng thể nào là người đó được.” Cô lại chạm vào dải lụa, trầm ngâm một lúc. Đã rất lâu từ khi cô để tâm đến nó, và việc quấn nó quanh bàn tay phải mỗi khi ra chiến trận đã trở thành một thói quen mà cô thường làm trong vô thức. Chỉ đến vài năm gần đây, sau khi chuyển công tác về Đồng bằng Lam Thuỷ để săn đuổi tên Hàn Lưu Phong, cô mới bắt đầu nhớ ra ý nghĩa của việc luôn mang nó. Từ hàng trăm năm trước, khi Hoạ Tâm Phượng mới chỉ là một thiếu nữ tiên tộc bắt đầu rời khỏi Tuyết Liên Sơn để bước vào con đường tạo dựng tên tuổi cho bản thân, cô đã luôn mang nó bên mình, hay nói cách khác, chính vì dải lụa này mà Hoạ Tâm Phượng trẻ tuổi đã rời khỏi quê nhà. Mục đích của cô chính là tìm một nhân tộc đặc biệt, kẻ có thể nhuốm đỏ dải lụa trong một trận đối đầu với cô, vì thế cô đã gia nhập Liên Bang, một liên minh lâu đời giữa các bang phái được thành lập nên từ tro tàn của một đế chế cổ đại, nhằm giữ gìn một chút hoà bình và trật tự còn sót lại sau khi đế chế này tan rã từ hàng triệu năm trước. Các bang phái lớn nhỏ đều ít nhiều chịu sự ảnh hưởng của Liên Bang, vì thế liên minh này trải rộng khắp lục địa phía Đông, nơi ánh mặt trời chiếu tới. Cũng vì thế mà nhiều trận chiến liên tục xảy ra trong lục địa này đều sẽ có lính Liên Bang tham chiến. Với việc trở thành một nhân vật có uy quyền trong Liên Bang, Hoạ Tâm Phượng sẽ có thể dễ dàng có mặt ở nhiều trận chiến để tìm kiếm tên nhân tộc kia. Chỉ có điều, cô đã thực hiện điều này hơn trăm năm, đến mức bản thân dường như đưa nó vào dĩ vãng, và chỉ tập trung cho các trận chiến, cũng như trách nhiệm của một chiến tướng đối với người sống trên lãnh thổ Liên Bang.
“Một khi chiếc khăn này nhuộm đỏ, thì kẻ địch chính là người đó.” Nhà tiên tri đó, bà ta đã nói với cô như thế. “Đấng Cứu Thế, một kẻ ngoan cường và bất khuất. Hắn ta lúc đó sẽ chỉ là một nhân tộc với một mục đích đơn giản, nhưng hắn rồi sẽ trở nên mạnh mẽ, đủ để giải cứu cả tộc của chúng ta và thế giới này khỏi diệt vong.”
“Một nhân tộc đơn thuần, liệu người không nghĩ đến việc con sẽ vô tình g·iết c·hết hắn hay sao ?”
“Ồ không ! Cả hai sẽ không ai t·hiệt m·ạng hết, nhưng đây sẽ là một trận chiến mà con không thể thắng. Chưa kể, con sẽ chịu mất mát lớn.”
“Mất mát lớn ? Nếu để đánh đổi cho sự tồn tại của thế giới, thì con sẽ gánh chịu tất cả. Nhưng làm sao một tên nhân tộc bình thường lại có thể đánh bại được con ? Chẳng lẽ hắn có bảo vật hiếm, hay linh căn thượng cấp, hay hắn đã tu luyện đến một cấp độ cao hơn chăng ?” Hoạ Tâm Phượng nhớ lại bản thân đã từng cảm thấy khó hiểu thế nào.
“Không. Hắn chỉ là một nhân tộc bình thường, không có linh căn, và cũng chẳng tu luyện. Về cách mà hắn sẽ dùng để đánh bại con, ta cũng không thể biết được. Chỉ có điều, một khi con đã gặp hắn, nhất định phải chỉ dạy cho hắn và đồng minh con đường tu luyện.”
“Một kẻ đánh bại được con, làm sao con có thể chỉ dạy cho hắn được chứ ?”
“Tâm Phượng nhỏ, con vẫn còn chưa suy nghĩ thấu đáo. Rồi con sẽ hiểu khi con gặp được hắn thôi, tất cả lời tiên tri đều có lý do, và ta không nghĩ rằng việc con phải dạy bảo hắn lại là ngoại lệ.”
“Vâng. Con hiểu rồi ạ.” Tất nhiên lúc đó cô ta vẫn chẳng hiểu gì, nhưng không thể hỏi một thứ mà đối phương không thể trả lời được, vì thế cô đành cho qua.
“Khoan đã, cầm lấy thứ này. Nó sẽ giúp con rất nhiều, nhất là việc giữ mạng khi đối đầu với người đó.” Hoạ Tâm Phượng bất giác chạm vào mũi giáo giắt bên thắt lưng. Đó là một v·ũ k·hí kỳ lạ, cán của nó chỉ ngắn như dao găm, nhưng phần lưỡi lại là của một cây giáo. Tuy nhiên, một khi xoay phần cán với hai tay, nó sẽ dài ra thành một cây giáo hoàn chỉnh. Mũi giáo khắc hình một con bò sát bốn chân có vảy, có vẻ là một con thằn lằn lớn. Bên góc trái phía dưới con bò sát là một chữ D, bên góc phải phía dưới là một chữ E, góc trên bên phải của nó khắc một chữ K, và góc trên bên trái của nó là một chữ R. Ngay phía trên hình khắc bò sát, gần mũi giáo là một chữ A được khắc gần với hình mũi giáo. Mỗi khi Hoạ Tâm Phượng nắm chặt v·ũ k·hí này với ý định chiến đấu, toàn bộ ký tự và con bò sát, cũng như rìa giáo liền sáng lên. Nó không đơn thuần chỉ là ánh sáng trang trí, mỗi khi thanh giáo được kích hoạt, nó mang khả năng cắt đứt mọi thứ như bơ chảy, và tích tụ một nguồn nhiệt khổng lồ như một ngôi sao đang cháy. Thứ này đã trở thành một v·ũ k·hí phụ đáng tin cậy của vị nữ tướng, nhất là khi cô dùng nó cùng với đoản kiếm như dao găm, hay nối dài nó ra và dùng thương thuật để chiến đấu. Theo lời của nhà tiên tri, bằng một cách nào đó, thứ này sẽ bảo vệ cô không bị kẻ được chọn g·iết c·hết, có lẽ cô sẽ đưa nó cho hắn xem, hay dùng nó đỡ đòn, hay đâm nó vào hắn,… tất nhiên đến hiện tại thì cô cũng đã chẳng quan tâm là nên làm cách nào nữa.
“Nếu định mệnh đã được an bài, thì tất nhiên sẽ xảy ra. Nếu ta không c·hết dưới tay hắn, thì không cần biết bằng cách nào, ta vẫn sẽ sống.” Nói rồi, cô liền cất mũi giáo đi. “Phải lo việc trước mắt đã.” Đồng thời lấy bản đồ cùng la bàn đặt trước mặt.
“Hàn Lưu Phong chạy về phía Thành bang Địa Long, trinh sát báo rằng hắn đang đuổi theo hai tên nào đó. Nếu là nhân tộc, với bản tính bầy đàn, chúng sẽ tìm nơi ẩn nấp gần nơi có dân cư. Bản thân tên quỷ cũng sẽ bị hấp dẫn bởi những nơi này. Nếu phán đoán đúng, có lẽ hắn sẽ di chuyển lên hướng Đông Bắc chếch Đông, khu làng mỏ nằm trong vùng tự trị của Đường Gia…” Hoạ Tâm Phượng nghiến răng. “C·hết tiệt ! Nếu hắn gây hoạ lớn ở đó, chắc chắn Đường Thiết Hàm sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu ta, cùng với nhánh Liên Bang ở vùng này. Nhưng mà…giờ ngựa đ·ã c·hết mất, từ đây đến đó lại tốn tận ba ngày liền cuốc bộ… chậc ! Thây kệ, việc quan trọng nhất là bắt được hắn trước khi hắn gây ra quá nhiều thiệt hại, còn chuyện với Đường Gia thì để sau vậy.”
Ba ngày sau.
Ba ngày liên tục đi bộ không ngơi nghỉ với một thân thể đang trong thời gian hồi phục, Hoạ Tâm Phượng tưởng chừng như đã thấm mệt, nhưng cô cũng đã đến làng mỏ đó. Lê từng bước đến bên gốc một cây sồi lớn, cô ngồi sụp xuống và thở, đồng thời mở túi ra và nhìn. “Chậc ! Thảo dược lại sắp hết nữa rồi. Liều hai viên hôm nay chắc là đủ.” Nghĩ xong, cô liền bốc lấy hai viên và cho vào miệng nhai. Thứ thảo dược này chính là một loại cỏ lá mọc gần vùng núi cao, xung quanh trụ sở Liên Bang, gần đất của Đường Gia, Bang Sơn Thần, hay kể cả ở Tuyết Liên Sơn quê hương của cô cũng có rất nhiều. Nó sẽ giúp cơ thể cùng trí óc trở nên sảng khoái và thoải mái đến kỳ lạ, giảm đau cũng như giảm căng thẳng. Đây là một món vô cùng khoái khẩu của Hoạ Tâm Phượng, nhất là khi cô phải liên tục thực hiện nhiều nhiệm vụ lớn cho Liên Bang. Chỉ một viên sẽ khiến đầu óc lâng lâng như đang trôi giữa những đám mây, lênh đênh như sóng biển, và êm dịu như những cơn gió mùa thu. Những cảm giác ấy được nhân lên gấp bội với liều lượng lớn mà vị nữ tướng vừa nạp vào, giúp cô dễ dàng ngủ th·iếp đi bên gốc cây.
Một khoảng thời gian dài trôi qua. Nhiều t·iếng n·ổ lớn kèm những âm thanh la hét từ đằng xa đã đánh thức Hoạ Tâm Phượng. Cô bước ra khỏi bóng râm của cây, đưa mắt nhìn về phía đồng lúa. Ngay đó chính là Hàn Lưu Phong, đặc điểm nhận dạng của hắn không thể nào rõ hơn nữa. Tuy nhiên, hắn lại đang bị trói chặt bằng một thứ gì đó, trước mặt là hai tên nhân tộc đang đứng.
“Bắt được mày rồi nhé thằng khốn nạn.” Tên nhân tộc cao hơn, với mái tóc màu xám, cất tiếng.
“Giờ thì nộp hết tài sản đây trước khi về với cụ mày nào.” Tên nhân tộc thấp hơn, với mái tóc màu đen, cũng lên tiếng.
Bất ngờ vô cùng, Hoạ Tâm Phượng liền từ từ tiếp cận chúng, cô không hề nghĩ Hàn Lưu Phong lại có thể bị nhân tộc khống chế, vì thế hai tên kia cũng có thể là mối hiểm hoạ lớn. Nhưng nếu cô đàm phán thành công với chúng, thì Hàn Lưu Phong sẽ được đưa đến trước công lý mà không phải tốn nhiều công sức.