Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đường Về Nhà
Unknown
Chương 50: Hoả Trảo
“Hề hề, tài sản của ta sao ?” Hàn Lưu Phong cười nhẹ. “Chẳng phải các ngươi đang giữ đó sao ? Một cặp Sáo Thủ của ma tộc, các ngươi còn muốn gì nữa ?” Hắn nhìn lần lượt cả hai tên ngoại giới.
“Mẹ nó ! Nhìn ăn mặc cũng bảnh bao, thế mà trên người đ·é·o có gì à ? Tiền bạc đâu ? Nói sao nhỉ ? Ngân lượng đâu ? Trang sức ? Đưa hết ra đây !” Phan Xích lên giọng.
“Nào, ngân lượng à, ta chỉ có mỗi một nắm xu này thôi.” Phan Xích mở tay của tên quỷ ra, cầm lấy chỗ xu bạc của hắn. Tiếp đó, Hàn Lưu Phong lại nói. “Vũ khí của ta hai món đều bị các ngươi phá hết rồi, còn trang sức ấy à, mang theo chỉ tổ vướng víu. Các ngươi cũng biết rõ ta không mang vàng trong người rồi còn gì.” Hắn lại cười đểu. “Tiếc thật, sau một trận chiến căng thẳng như thế mà kẻ thắng lại chẳng lấy được gì từ kẻ thua, các ngươi thực là tội nghiệp.” Hắn tặc lưỡi. “Có lẽ đủ bạc để mua vài bát canh, nếu các ngươi tìm được chỗ bán. Hề hề.”
“Đ·ị·t con mẹ mày !” Phan Xích điên tiết, liền rút s·ú·n·g ra chĩa thẳng vào đầu Hàn Lưu Phong. “Nghe cho kỹ đây ! Ta có thể không c·ướp tài sản của ngươi được, nhưng ít nhất cái mạng c·hết tiệt của ngươi cũng sẽ cút đi với cái điệu cười hề hề đó. Đừng nghĩ ra khoan nhượng, một phát s·ú·n·g này sẽ không g·iết ngươi, nhưng nó sẽ đục lỗ trên bộ giáp vàng đó và giúp ánh nắng rán giòn hệ thần kinh của ngươi trong vài giờ. Trong lúc đó, ta sẽ ăn một bát canh và thưởng thức tiếng gào thét đau đớn của ngươi như nghe bản nhạc “Happy Day in Paris” vào buổi sáng ở một quán cà phê Pháp vậy.” Hắn lên đ·ạ·n và chuẩn bị bóp cò. “Nhân, mày lấy sẵn nước cốt bò đi, *la soupe à l'oignon est sur le point d'être servie* !”
“Khoan đã !” Một giọng nữ vang lên từ phía rừng cây, sau đó một viên đá bay đến hất văng khẩu s·ú·n·g ra khỏi tay Phan Xích.
“Con bà nó cái gì nữa đây ?” Hắn khó chịu quay đầu lại, Đỗ Nhân cũng nhìn sang phía rừng.
“Ngươi là ai ?” Đỗ Nhân cất tiếng nói, một tay cầm đao chĩa thẳng về người đang bước đến. Kẻ đó mặc một bộ giáp hư hại nặng nề, mất cả một bên tay, chỉ còn lại một nửa giáp ngực, duy nhất phần giáp chân là còn nguyên vẹn. Đầu trùm kín mít bởi một chiếc khăn choàng màu đen phủ đến qua đầu gối. Ánh mặt trời chiếu từ sau lưng khiến toàn thân ả được bóng của chính mình che khuất, khó mà nhận ra được là nam hay nữ tử nếu không cất tiếng, khuôn mặt như hoàn toàn bị bóng nuốt chửng, đằng sau mũ trùm kia chỉ thấy một màu đen kịt.
“Ta vô cùng cảm kích việc các ngươi đã khống chế được Hàn Lưu Phong, nhưng ta không thể để các ngươi g·iết hắn được.” Người áo đen cất tiếng. “Giao hắn cho ta, lệnh của Liên Bang chính là phải bắt sống tên này. Nếu chịu hợp tác, các ngươi sẽ được thưởng hậu hĩnh.”
“Này cô nương khoác hắc bào, ta nói cho ngươi biết, tên này bọn ta đã đổ máu để bắt được, nay ngươi đến đòi là ta sẽ giao à ? Ngươi nghĩ mình là ai cơ chứ ?” Đỗ Nhân bước lên, nói lớn. “Hắn và chúng ta coi như có tư thù cá nhân, không đội trời chung, nay ta g·iết hắn ngay tại đây coi như chấm dứt tất cả, quay về an cư lập nghiệp, ngươi bắt hắn đi mất, cả đời ta sẽ không yên ổn !”
“Ta chính là chiến tướng của Liên Bang, trực thuộc vùng Đồng bằng Lam Thuỷ này, nhiệm vụ của ta chính là tuân lệnh Liên Bang, bắt sống tên này về chịu tội với pháp luật.” Nữ nhân cất tiếng. “Tư thù cá nhân kia của ngươi, chúng ta không thể để dây vào việc thực thi công lý được. Tuy nhiên ta có thể xin cho ngươi một ghế tốt tại buổi hành quyết nếu tên này phạm tội c·hết. Và đừng quên phần thù lao hậu hĩnh.”
“Liên Bang Xô Viết hay Chính phủ Liên Bang Hoa Kỳ ? Cả hai đều đã bại dưới tay Quốc Xã rồi, vì thế đừng mong ta nghe lệnh của Liên Bang nào hết. Lời nói của ngươi cũng chẳng có gì đáng tin, và trông ngươi cũng đ·é·o đáng tin nốt.” Phan Xích cất lời. “Thôi thì thế này, ta sẽ g·iết tên này thật nhân đạo cho ngươi xem, rồi ngươi về báo với bọn lãnh đạo cấp trên là chúng ta đã giúp hành quyết Hàn Lưu Phong rồi, các ngươi khỏi cần bẩn tay. Được chứ ?” Nói rồi, hắn nhặt khẩu s·ú·n·g lên và chĩa vào đầu Hàn Lưu Phong.
Tức thì, nữ nhân kia lao đến với một tốc độ kinh hoàng, c·ướp lấy khẩu s·ú·n·g trên tay hắn và kéo Hàn Lưu Phong đi theo ả, cách xa khỏi Phan Xích và Đỗ Nhân. Chỉ thấy một đoạn cỏ cháy được để lại trên quãng đường mà ả vừa đi qua. “Có vẻ các ngươi không hiểu được ta đang nghiêm túc thế nào rồi. Tránh ra đi, ta sẽ không ngần ngại sử dụng b·ạo l·ực để trấn áp những kẻ chống đối luật pháp đâu.”
“Thôi được. Ta có thể tránh ra. Nhưng mà thứ ngươi đang cầm trên tay đó là một món quà từ cha nuôi của ta, và có vẻ như ngươi vừa làm hỏng nó rồi. Vậy nên ta sẽ phải g·iết tên này để bù lại vậy, có thể cả ngươi nữa nếu cần thiết.” Phan Xích trả lời. Xong, hắn nắm chặt hai bàn tay, Thiết Lôi Pháp Thủ biến chuyển từ hai chiếc vòng trên cổ tay hắn, bao bọc lên đến khuỷu tay.
“Không phải chuyện cá nhân gì đâu nhé, chỉ là bằng hữu của ta đây khá ghét việc bị kẻ khác làm hỏng đồ dùng của hắn.” Đỗ Nhân cười nhẹ, nắm chắc đao bằng hai tay trong thế thủ.
“ y dà, Hoạ Tâm Phượng à, thật tội nghiệp cho ngươi, vừa chiến đấu với đám lâu la của ta xong lại gặp hai tên này. Trông ngươi mệt mỏi thế này liệu có bảo vệ được bổn đại hiệp hay không đây ?” Hàn Lưu Phong nhếch mép cười.
“Im mồm đi, nếu như không phải vì mệnh lệnh của cấp trên, ta đã để ngươi c·hết quách đi cho xong. Còn không biết ơn mà cư xử cho phải đạo chút.” Nữ nhân kia nói, tay đồng thời rút ra một cây thương dài, cầm chắc bằng cả hai tay, hướng mũi thương về phía hai tên ngoại giới. “Nếu đã muốn dùng b·ạo l·ực để giải quyết vấn đề, thì ta cũng không khách sáo đâu.” Ả cất cao giọng, xong liền phóng nhanh, bỏ lại Hàn Lưu Phong phía sau để tiếp cận mà t·ấn c·ông kẻ địch.
Cả Phan Xích cùng Đỗ Nhân đều không thể theo kịp tốc độ của ả, có thể nói nữ nhân này nhanh hơn cả Hàn Lưu Phong lúc hắn đang trong trạng thái Huyết Nguyệt. Ả t·ấn c·ông vào Phan Xích trước, lợi dụng v·ũ k·hí dài của mình để thực hiện một đòn quét thương ở tầm trung, khiến hắn không thể phản công được. Bị ép lui về phía sau, Phan Xích chỉ đành đưa hai tay, dùng Pháp thủ chặn đòn quét.
Hắn nhìn xuống cặp găng tay quý giá, cả hai chịu những vết cắt lớn nóng rực, tuy chưa đủ sâu để tổn hại, nhưng cũng đủ để khiến Phan Xích nhận ra độ nguy hiểm của kẻ đang t·ấn c·ông mình.
“Cái quái gì thế này ?” Hắn nhìn lên đối phương khi cô ta đã lùi ra xa, thấy ngọn thương của ả b·ốc c·háy như một ngọn đuốc. “Mẹ, cô ta không thể nào đốt thương của mình trong thời gian ngắn như vậy được, và một ngọn lửa bình thường cũng chẳng thể nào khắc lên găng tay như một v·ũ k·hí plasma thế này. Đây lẽ nào là ma pháp sao ?” Phan Xích tự hỏi. Hắn bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, một nhà khoa học vô thần như hắn chưa bao giờ mê tín dị đoan, hay tin vào pháp thuật, thần tiên, giờ đây lại đối mặt với những thứ mà hắn không thể giải thích nổi bằng cách nào khác ngoài hai chữ “ma pháp” việc này khiến hắn không khỏi kinh hãi. Đây có lẽ là một đối thủ vô cùng khó để đối phó. “Nhân ! Cẩn thận con này ! Nó không phải tầm thường đâu !”. Hắn gọi với Đỗ Nhân, mong cảnh cáo tên bằng hữu về độ nguy hiểm của đối thủ trước mặt. Hắn còn giơ găng tay lên để tên kia có thể nhìn thấy hậu quả mà đòn t·ấn c·ông của cô ta để lại.
Đỗ Nhân nhạy bén lập tức nhận ra vấn đề, một đòn t·ấn c·ông có thể sát thương v·ũ k·hí của Phan Xích chắc chắn đến từ một kẻ không hề tầm thường, và có lẽ v·ũ k·hí của ả cũng vậy. Đỗ Nhân cũng đồng thời nhận ra cách mà người này chọn mục tiêu, ưu tiên kẻ có tầm đánh ngắn hơn và có v·ũ k·hí cùn, là Phan Xích, nhằm tối ưu hoá lợi thế từ v·ũ k·hí thương của bản thân và giảm thiểu khả năng bị phá huỷ v·ũ k·hí nếu kẻ địch có nhắm vào phần cán thương. Có thể nói, cô ta xem Phá Giới Đao là một v·ũ k·hí nguy hiểm hơn Thiết Lôi Pháp Thủ, và sẽ thận trọng hơn khi phải đối đầu với nó. Điều này khiến hắn nảy ra ý tưởng.
Nữ nhân thấy hai tên kia dường như đang bàn bạc chiến thuật, không do dự mà lập tức quay lại t·ấn c·ông Phan Xích nhằm p·há h·oại mạch giao tiếp của chúng. Với một cú bật nhảy, cô ta lao đến, ngọn thương chĩa về trước, hướng đến Phan Xích mà đâm liên tiếp. Với mỗi nhát đâm thương, ả lại tiến lên dần, ép Phan Xích lùi về sau. Không những thế, ngọn lửa trên thương cũng bùng lên với mỗi lần t·ấn c·ông, gây loá mắt Phan Xích, khiến hắn khó lòng mà phản công. Ngay lúc này, Đỗ Nhân liền tiếp cận cả hai, Phá Giới Đao lăm lăm trong tay nhắm đến nữ nhân kia mà chém xuống. Chỉ thấy ả dễ dàng lách sang một bên để né, đồng thời còn ném ra một mảnh kim loại nhỏ vào đường chém của đao. Sau khi Đỗ Nhân hoàn thành nhát chém, mảnh kim loại đứt làm hai, dễ dàng như dao cắt bơ chảy, sắc mặt của nữ nhân cũng biến đổi nhanh chóng.
“Chất lượng v·ũ k·hí này…!? Không thể nào !” Nữ nhân thầm nghĩ trong đầu, sau đó liền tính đường lùi lại giữ khoảng cách, nhưng Phan Xích đã chớp lấy thời cơ nắm lấy tay ả và tung một đấm vào mặt. Đỗ Nhân sau đó cũng liền đâm một nhát kiếm về phía ả. Nữ nhân trúng đòn, trở nên choáng váng, buộc phải tạm thời rút lui. Cô ta lột áo choàng ném về phía Đỗ Nhân, khiến hắn không thể đâm trúng, rồi giật phăng cánh tay khỏi Phan Xích để nhảy ra xa, nhưng cũng đồng thời kéo hắn về phía cô một đoạn ngắn.
“Amilia…?!” Phan Xích lặng người khi nhìn thấy khuôn mặt của nữ nhân kia, dường như cô ta trông rất giống một người mà hắn từng biết. “Cậu c·hết rồi mà…! Không thể nào…!”
“Ngươi nói kẻ nào ? Ta tên là Hoạ Tâm Phượng, và ta chưa hề c·hết !” Cô nắm chắc thương bằng hai tay rồi đâm về phía Phan Xích. Tên này lập tức nhận ra nguy hiểm, nhảy ngược lại và tránh được đòn kịp lúc.
“Mẹ nó ! Mày làm cái đ·é·o gì đấy ? Tập trung lại coi nào !” Đỗ Nhân vứt chiếc áo choàng ra khỏi mặt hắn, đồng thời tiếp cận Phan Xích.
“C·hết tiệt…! Amilia…! Sao lại giống như vậy được chứ…?” Phan Xích nhìn Hoạ Tâm Phượng một cách khó hiểu. Cũng chính là gương mặt này, người đã luôn cùng hắn đến trường mỗi buổi sáng, chính là màu tóc hạt dẻ ấy, cô bạn cùng bàn ngay từ những năm cấp một, và cũng chính đôi môi kia, đã dành cho hắn những lời động viên khi thất bại. Tất cả đều gợi cho hắn những kỉ niệm về một người bạn, một tình yêu của tuổi học trò, một n·ạn n·hân của chính đôi tay s·át n·hân mà hắn luôn phải mang đến suốt đời. Amilia Levitsky, đó là tên của cô ấy, hắn cuối cùng cũng đã nhớ ra khi nhìn vào khuôn mặt của Hoạ Tâm Phượng, hay nói đúng hơn, hắn chỉ dám nhớ ra khi nhận ra rằng trong cuộc đời này có thể nhìn thấy được cô ấy lần nữa, rằng tội ác của hắn thực ra cũng không quá nặng nề. Có lẽ tất cả đều là do hắn tự lừa dối bản thân… Hoạ Tâm Phượng, kể cả ngũ quan trên gương mặt đều giống với Amilia hoàn toàn, nhưng duy chỉ có đôi mắt, cửa sổ tâm hồn, là khác đi. Thay vì là màu nâu nhẹ nhàng như màu gỗ hương, như đôi mắt dịu dàng, hiền hoà của Amilia, Hoạ Tâm Phượng lại mang một màu mắt cam sáng ngời, bùng cháy như ngọn lửa, nóng rực như nhiệt huyết của một chiến binh dũng mãnh. Vết sẹo dài trên mắt trái của cô cũng là minh chứng cho kinh nghiệm chiến trường dày dặn, hoàn toàn khác biệt với Amilia hoà nhã, hiền diệu. Cũng chính điều này đã làm Phan Xích tỉnh ra, hắn nhận biết được rằng dù hai thể xác có giống nhau, thì thần thái và linh hồn của Hoạ Tâm Phượng cũng không thể là của Amilia được, và điều đó được thể hiện rõ qua đôi mắt.
“Ê ! Đang đánh nhau mà mày còn thời gian để nói nhảm à ? Tập trung đi !” Đỗ Nhân nói.
“Không có gì…! Chắc chắn đây không phải Amilia, không cần phải nhẹ tay.” Phan Xích lẩm bẩm. Hắn nhận ra rằng Hoạ Tâm Phượng chỉ là người lạ, vì thế dù cho ả có là nam hay nữ, trẻ hay già đều sẽ không thể khiến hắn nương tay. “Nhưng mà… đây là một kẻ mạnh, chúng ta không thể dễ dàng dùng sức để chiến thắng được. Nếu có một cách nào đó đánh vào tâm lý của nó…”
“Có chứ, đó là…” Đỗ Nhân định cất tiếng bàn kế hoạch, nhưng Phan Xích liền bị Hoạ Tâm Phượng t·ấn c·ông. Điều này khiến hắn buộc phải tránh sang một bên để tên bằng hữu có không gian mà xử lý.
Hoạ Tâm Phượng cũng nhân cơ hội này, tận dụng lợi thế v·ũ k·hí dài của bản thân để chủ động đổi hướng di chuyển của Phan Xích, ép hắn phải tách xa khỏi Đỗ Nhân, sau đó liên tục t·ấn c·ông để khiến hắn không ngừng di chuyển, giữ vững một khoảng cách khiến Đỗ Nhân không thể cùng lúc t·ấn c·ông cô từ phía sau.
Phan Xích liên tục lùi lại, cố gắng tránh né những đòn t·ấn c·ông liên tiếp từ cây thương của Hoạ Tâm Phượng mà không thể tìm được cơ hội phản công. Tuy nhiên, kỹ năng chiến đấu của hắn không thể so sánh được với cô ta, vì thế đã trúng một đòn đâm vào vai. Ngọn lửa từ mũi thương bắt đầu lan ra cơ thể hắn, nhưng có vẻ như Phan Xích không hề để tâm đến điều này.
Hoạ Tâm Phượng ngừng lại, tay vẫn nắm chắc thương, cất giọng đanh thép mà nói. “Ta khuyên ngươi nên đầu hàng đi, nếu không muốn mất một tay vĩnh viễn.”
Phan Xích im lặng, hắn đưa mắt nhìn về phía Đỗ Nhân. Tên này lại ra hiệu, chỉ tay về phía Hàn Lưu Phong. Phan Xích như hiểu ra được điều gì đó, liền trả lời.
“Đầu hàng ư ? Không ! Ta không thích đấy !”
“Được.” Hoạ Tâm Phượng chỉ cất lên một tiếng, sau đó đâm mạnh thương về phía trước, xuyên qua vai Phan Xích, trước khi rút mạnh về, cắt lìa cánh tay của hắn, đồng thời chuyển về thế thủ. Tuy nhiên, Phan Xích nhanh chóng nắm lấy cán thương của ả khi mũi thương vừa đâm xuyên qua vai hắn, khiến Hoạ Tâm Phượng không thể rút thương về đủ tầm để tạo thành thế phòng thủ. Ngay lập tức, Đỗ Nhân từ phía sau liền vung đao t·ấn c·ông, nhắm vào cổ của ả. Chỉ với một đòn duy nhất từ Phá Giới Đao, tất cả mọi vật chất đều sẽ bị cắt lìa kể cả là thứ cứng hơn kim cương, Hoạ Tâm Phượng chắc chắn không thể sống sót nếu trúng đòn từ Đỗ Nhân.
“Hừ, hi sinh cả một cánh tay chỉ để thực hiện trò tiểu xảo này sao ? Phải nói là ta thực sự ngưỡng mộ ngươi đấy ! Hoả Ảnh !” Với một câu chú thuật được cất lên, đòn đánh của Đỗ Nhân lập tức bị ngăn chặn bởi một cây thương khác. Hắn liền ngạc nhiên nhận ra một phân thân như được tạo nên từ lửa đã dễ dàng đỡ được Phá Giới Đao từ phía sau cho Hoạ Tâm Phượng mà không cần cô ta phải hành động.
Đỗ Nhân nhất thời bất ngờ, hắn đủ thông minh để biết rằng Phá Giới Đao có thể cắt qua mọi thứ với nguyên lý hoạt động của nó, dễ dàng tách rời các nguyên tử và phân tử của vật chất, kể cả đó là rắn, lỏng, khí, hay thể plasma như lửa. Vì thế nó sẽ phải chém đứt được phân thân này, trừ phi thứ này không được làm từ vật chất. Nghĩ đến đây, hắn bèn ra hiệu cho Phan Xích, dù gì đi nữa, suy nghĩ về các vấn đề này không phải là việc của hắn, mà xét cho cùng thì v·ũ k·hí hắn đang cầm cũng là do Phan Xích chế tạo ra, nên tên kia sẽ hiểu nó hơn ai hết.
“Năng lượng !” Phan Xích gào lên đáp lại, phân thân kia trông như làm bằng lửa chính là vì nó phát sáng, tuy nhiên thứ bên trong không phải là vật chất mà chính là một nguồn năng lượng thuần tuý, được tạo ra bởi chính cơ thể của Hoạ Tâm Phượng, điều này được lý giải bằng những đường nhiệt mà hắn thấy xuất hiện giữa cô ta và phân thân. Cô ta đang tách phần năng lượng mà bản thân sản sinh ra khỏi phần vật chất để đúc thành một phân thân, và sở dĩ nó đỡ được đòn của Đỗ Nhân chính là vì mỗi khi phân thân bị t·ấn c·ông, những nguồn năng lượng bên trong nó sẽ truyền vào thứ đánh vào nó, chuyển thành động năng theo hướng ngược lại để cản phá đòn đánh. Điều này có nghĩa rằng mỗi khi phân thân trúng hoặc đỡ đòn, Hoạ Tâm Phượng sẽ mất đi một phần năng lượng, và đòn đánh đủ mạnh sẽ huỷ hoại phân thân nếu nó cần phải tiêu hao toàn bộ năng lượng để tạo nên động lực đủ lớn nhằm cản đòn. Hơn thế nữa, nếu Hoạ Tâm Phượng thực sự có tài điều khiển năng lượng, ả cũng có thể chuyển năng lượng từ phân thân thành nhiệt năng hay động năng tuỳ ý, khiến khả năng t·ấn c·ông và phòng thủ của nó càng trở nên khó đoán. Đây cũng là điều mà Phan Xích lo ngại nhất, nhưng hắn không thể thông báo với Đỗ Nhân quá nhiều trước khi lọt vào tầm t·ấn c·ông của ả nữ nhân. Hoạ Tâm Phượng sau khi nghe hắn cất tiếng liền đè cán thương xuống đất, dùng lực chống tay đồng thời phóng lên cao và lộn một vòng trên không trước khi tung một cước giáng xuống đầu Phan Xích. Những tưởng đã trúng đòn, nhưng tên ngoại giới lại mọc ra cánh tay vừa bị chặt đứt và nhanh chóng đỡ lấy, đồng thời vứt cây thương sang một bên để nắm chặt lấy chân Hoạ Tâm Phượng. Cước này khiến tay đỡ của hắn rạn nứt cả xương dù đã được tăng cường bởi nanobot, điều này chứng tỏ rằng sức mạnh của ả hơn hắn rất nhiều, và việc Đỗ Nhân bị phân tán sự chú ý bởi phân thân kia sẽ khiến hắn gặp nhiều khó khăn hơn khi đối đầu với ả.
Nói đoạn, Phan Xích sau đó liền dùng hết sức kéo lấy chân Hoạ Tâm Phượng và liệng cô ta sang một bên, nhằm giữ khoảng cách để có thời gian quan sát chiến trường. Hắn nhìn thấy Đỗ Nhân đang bị phân thân kia kéo ra xa hơn trong một cuộc chiến tưởng chừng như vô tận, cây thương của kẻ địch nằm ngay dưới chân mình, và cô ta thì đang ở cách xa khoảng hai mươi mét.
“Hừ, khả năng hồi phục của ngươi đáng nể đấy ! Ta chưa thấy tên nào có khả năng này, nhất là với một kẻ không hề có linh căn như ngươi đây. Ngươi là thứ gì ? Chắc chắn không phải là Dạ Nguyệt Ma rồi, việc ngươi đánh cả Hàn Lưu Phong và đứng dưới ánh mặt trời dễ dàng như thế này đã cho thấy điều đó, và cả Long tộc lẫn Tiên tộc đều không hồi phục theo cách mà ngươi vừa làm. Ngươi trông rất giống Nhân tộc nữa…!”
Hoạ Tâm Phượng từ từ rút đoản kiếm ra và bước dần đến Phan Xích, tay còn lại của ả hướng về phía cây thương như đang muốn triệu hồi nó, hệt như cách Phan Xích triệu hồi Thiết Lôi Pháp Thủ với cử chỉ được lập trình sẵn. Vì thế hắn cũng nhận ra điều này.
“Nhân tộc ? Nếu ý ngươi là một con người bình thường thì đúng rồi đấy !” Phan Xích nhếch mép cười, không phải vì hắn muốn tán gẫu, mà là vì hắn cần đánh lạc hướng. Trong khi cất tiếng nói, hắn nhanh chóng điều khiển cây thương của Hoạ Tâm Phượng phóng đi thật xa, ngược lại với hướng của ả.
“Ngươi làm như thế để làm gì ? Vô dụng thôi !”
Hoạ Tâm Phượng lập tức bứt tốc lao đến, đoản kiếm phóng thẳng về phía Phan Xích, một tay triệu hồi cây thương, hòng kéo nó về và đâm hắn một đòn từ phía sau. Đối mặt với một thanh kiếm, lưng hướng về trường thương, Phan Xích dường như nằm ở thế tiến thoái lưỡng nan, nhưng hắn không hề nao núng mà ngược lại còn hành động vô cùng dứt khoát, lao thẳng về phía đoản kiếm tung quyền hất nó sang một bên. Khi trường thương bay được nửa đường, hắn liền quay sang triệu hồi chiếc pháp thủ đang gắn vào cánh tay bị cắt rời, và dùng cả hai găng tạo lực kéo Hàn Lưu Phong đang bị phong ấn trong hợp kim sắt vàng chặn giữa cây thương và hắn, khiến tên này b·ị t·hương đâm xuyên qua.
“C·hết tiệt ! Không !” Hoạ Tâm Phượng gào lên, cả nhiệm vụ của cô hiện tại coi như đã đổ sông đổ bể chỉ vì một hành động duy nhất của Phan Xích. Hắn có thể không thắng được cô, nhưng hắn đã bảo đảm rằng cô phải thua cuộc. Hàn Lưu Phong dù có khả năng hồi phục sau khi b·ị đ·âm chém, nhưng cây thương của cô, Hoả Ngục Thương có khả năng đốt cháy mọi thứ nó chạm vào, điều này cũng chính là lý do khiến nó trở thành khắc tinh của Dạ Nguyệt Ma, vì chúng không thể chịu được nhiệt độ cao. Hàn Lưu Phong nhanh chóng bị đốt cháy toàn thân, và để khiến mọi chuyện tệ hơn, Phan Xích cũng nhanh trí rút hết các mảnh hợp kim trên người hắn ra để mặt trời cùng lúc t·hiêu r·ụi hắn. Tên ác quỷ gào lên trong đau đớn, nhưng sau đó liền chuyển sang một tràng tiếng cười ghê rợn.
“Hoạ Tâm Phượng ! Ngươi g·iết ta mất rồi, có lẽ ngươi sẽ không yên với cả Ma tộc lẫn Liên Bang mà ngươi đang phục vụ đâu ! Lần này hậu quả ngươi gây ra sẽ khôn lường biết bao !” Hắn dần dần tan biến, và trong giây phút cuối cùng, hắn cất lên một câu. “Nhưng đừng nghĩ rằng ngươi đã tiêu diệt được ta, ngươi vừa giúp ta được tái sinh đấy !” Sau cùng, hắn hoàn toàn bị thiêu ra tro bụi và hoà vào không khí.
“Chậc…! Xin lỗi nhé, nhưng có vẻ ta đã thắng rồi !”
Phan Xích nhếch mép cười nhẹ, hắn dường như rất đắc ý với kết quả của trận chiến này, trong khi Hoạ Tâm Phượng đứng lặng người, mắt trợn tròn, đôi môi khẽ run lên như thể đang cố gắng kìm nén cơn giận sắp bộc phát.
“Hừ ! Ngươi… đúng là một tên khôn lỏi…!” Sắc mặt cô tối sầm lại, răng nghiến chặt, từng câu chữ cất lên đanh thép. “C·hết đi…! Viêm Dực !”