Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đường Về Nhà
Unknown
Chương 6: Cổ thụ ẩn lý 2
Đứng trước tình thế tưởng như ngàn cân treo sợi tóc, Phan Xích liền rút ra khẩu s·ú·n·g trường tự động mà hắn đã nhét vào túi đồ cá nhân, lên đ·ạ·n để chuẩn bị sấy bọn nhẫn giả phiền phức kia thành phô mai Thuỵ Sĩ. Cái thứ phô mai béo ngậy có vị mặn pha chút đắng mà hắn rất thích ấy, ngon đến mức hắn đã bỏ qua cả chứng sợ lỗ của bản thân để ăn nó.
“Khoan đã !” Đỗ Nhân nói lớn, một tay chặn Phan Xích lại. “Mày điên rồi, mày định x·ả s·úng đấy à ?!”
“Tất nhiên, chờ bọn nó t·ấn c·ông là tao xả nguyên ổ đ·ạ·n liền.”
“Không được, đám này là người của Cổ Thụ Ẩn Lý, hãy khống chế rồi tạo ấn tượng tốt với chúng, rồi chúng sẽ mời ta vào làng nghỉ ngơi thôi.”
“Nghe vô lý vậy ?”
“Cứ làm theo tao, phần này để tao diễn cho.”
Đỗ Nhân vừa dứt lời, đám khói độc đã hạ xuống dưới mức đầu, đủ để cả hai thoáng nhìn thấy vài tên nhẫn giả bí ẩn kia. Chúng nấp trên cây, gắn đầy lá lên người để nguỵ trang và mặc đồ màu tối, gần như hoà làm một vào cây. Những tên nhẫn giả này có vẻ như không phải chiến đấu ở bất kì nơi nào khác ngoài rừng trà Shan tuyết này, nên trang phục và chiến thuật của chúng như để được sử dụng cho riêng nơi đây. Khác với những nhẫn giả trong lịch sử và phim ảnh, lũ này đều có những chiếc gai nhọn trên cánh tay và thiết b·ị b·ắn móc để di chuyển giữa các tán cây rộng lớn dễ dàng hơn. Và đó là tất cả những gì mà hai kẻ du hành quan sát được nhờ ánh trăng soi sáng, toàn bộ phần còn lại vẫn còn là bí ẩn. Bởi vì chỉ sau vài giây khi màn sương SO2 rơi xuống dưới mức đầu, những tên chiến binh của rừng sâu kia đã ném thêm nhiều bom khói thường để tiếp tục che mắt những kẻ x·âm p·hạm lãnh địa.
“Bom khói thường, che mắt để dễ bề đột kích. Nếu không dùng s·ú·n·g thì lần này hơi khó đây.”
Đỗ Nhân nói.
“Không sao, nhờ quan sát được một tí mà tao nghĩ ra cách khống chế bọn nó dễ dàng rồi. Bọn này dùng thiết bị phóng dây móc để di chuyển, và những dây này phải chắc chắn như cước kim loại mới có thể giữ được trọng lượng của một người trưởng thành trên không cho dù có luyện tập đi nữa, vì thế tao sẽ trói bọn nó bằng chính thứ ấy rồi sốc điện để bọn nó hoàn toàn bất động.”
“Mày không thấy được chúng nó mà ?”
“Găng tay của tao có cảm biến từ, hoạt động như SONAR tàu ngầm nhưng nó phát và tiếp nhận sóng từ trường, nếu có nguồn điện hay kim loại có từ tính xung quanh thì tao sẽ nhận được vị trí. Thiết kế này không có điểm mù đâu.”
“Mày mới chế ra à ?”
“Không, mày nghĩ tao đỡ mấy mũi tên với phi tiêu bằng cách nào ? Dù có phản xạ nhanh cỡ nào thì cũng phải biết vị trí để đỡ chứ đúng không ?”
“Nghe hợp lý, mà khói độc sắp xuống dưới đầu gối rồi kìa.”
“Khói thường cũng bay đầy đầu ra đây.”
Phan Xích bỗng ngắt lời, lập tức dùng pháp thủ khiển từ trường quanh bản thân, sau đó hắn lại vung tay mấy cái. Liền tức thì, khoảng mười tên nhẫn giả từ phía trên rơi xuống đất, bị trói chặt bởi các sợi dây kim loại từ chính thiết b·ị b·ắn dây móc của chúng. Phan Xích liền phóng một luồng điện nhỏ vào các sợi dây, cùng lúc làm t·ê l·iệt cả mười tên rồi gắn chúng chặt vào các thân cây trà cổ thụ bằng chính những gai nhọn leo cây trên tay chúng.
“Các người là ai ?” Đỗ Nhân bước đến gần chúng và nói.
“Hừ, nếu ta dễ dàng nói ra như thế thì đã chẳng cần cái mặt nạ này rồi.” Một tên nhẫn giả nói.
Đỗ Nhân không nhiều lời, liền đưa tay lột mặt nạ của hắn ra.
“À, nữ nhân. Kunoichi à.”
“Ngươi-“
“Nào trả lời ta, cô nương. Tại sao lại t·ấn c·ông bọn ta ?”
“Chậc, ngươi cũng thấy mặt ta rồi, vậy ta cũng nói. Các ngươi chính là những kẻ địch đang xâm chiếm lãnh địa của bọn ta.”
“Khoan đã, chắc có hiểu lầm gì ở đây.” Đỗ Nhân lấy tấm bản đồ ra nhìn và nói. “Sự thật thì bọn ta cũng chỉ là những kẻ du hành, đang đi theo hướng dẫn của một bằng hữu để tìm một ngôi làng trong rừng mà thôi.”
Nữ nhẫn giả kia ngạc nhiên, liền nhận ra sự quen thuộc trong tấm bản đồ mà Đỗ Nhân đang cầm.
“Tấm bản đồ đó... ngươi lấy ở đâu ?” Giọng cô ta run rẩy, từng chữ nói ra như bị nghẹn lại.
“Thứ này ta được một người bằng hữu truyền lại cho, tên hắn là Hắc Lâm, cũng là người chỉ chúng ta đến đây.”
“Vậy-vậy còn Hắc Lâm đâu ?” Cô lại tiếp tục hỏi.
Nhìn vào cách mà biểu cảm trên mặt nữ nhân ấy biến đổi, Đỗ Nhân, thân từng là một sinh viên khoa tâm lý học, cũng đã hiểu ra được mối liên kết giữa Hắc Lâm và những tên nhẫn giả này. Và hắn cũng biết cách để sử dụng nó như một lợi thế cho bản thân.
“Người quen hắn sao cô nương ?” Hắn hỏi thật bình tĩnh. “Chậc, vậy thì đúng là khó xử thật.”
“Hắn đâu rồi ?”
“Hắc Lâm c·hết rồi.” Đỗ Nhân hạ giọng xuống.
“C-cái gì ?!”
“Chúng ta không thể cứu được hắn, trong lúc lâm chung hắn đã đưa cho ta tấm bản đồ này. Thật sự lấy làm tiếc nếu ngươi là người quen của hắn, nhưng hắn vì chống lại Viêm Thủ Tiên Đạo mà đã bị hạ sát một cách thương tâm. Chúng ta với tư cách là những bằng hữu lâu năm cùng với hắn đã nhận ra bộ mặt thật của bang Viêm Thủ mà nổi dậy, nhưng lão chưởng môn cáo già cùng với các đệ tử của hắn đã nhận ra được và nhanh chóng đuổi đánh chúng ta. Đáng lẽ cả ba đã có thể tới đây an toàn, nếu như không đụng phải tên đại sư huynh.”
Nhận thấy sắc mặt cô ta biến đổi theo những câu từ mà bản thân thốt ra, Đỗ Nhân biết hắn đã thành công kiểm soát được nữ nhân này.
Cô ta trầm ngâm một lúc, cố gắng nuốt lấy nước mắt một cách nghẹn ngào, rồi cuối cùng cũng cất tiếng nói.
“Hai vị, tại hạ thực sự tạ lỗi vì đã hiểu nhầm hai vị. Chúng ta đã mù quáng t·ấn c·ông vì nghĩ các vị là môn đồ của Viêm Thủ muốn t·ấn c·ông Cổ Thụ Ẩn Lý. Nếu hai vị đại hiệp thực sự là bằng hữu của Hắc Lâm, xin hãy cởi trói cho chúng ta, tại hạ sẽ cho hai vị một chỗ nghỉ chân tại Ẩn Lý đêm nay.”
“Cả hai chúng ta vô cùng cảm tạ thiện chí của cô nương.” Phan Xích nói, một tay nới lỏng dây kim loại và gỡ các nhẫn giả ra khỏi cây.
“Mời hai vị theo ta. Những người này còn đang bị t·ê l·iệt, lát nữa sẽ có y sĩ đến mang họ vào làng.”
Nói xong, cô ta dẫn Phan Xích và Đỗ Nhân vòng qua bức tường cây dày đặc đến một vị trí bị lá cây che khuất, trông chẳng giống cổng vào một chút nào cả, nhưng có vẻ nó phải đặc biệt hơn so với những vị trí khác chỉ có rêu phong bao phủ của bức tường ấy.
“Khai môn.” Nữ nhân nói, sau khi làm một vài thủ ấn trước đám lá cây. Đống lá ấy từ từ tan biến, bức tường cây bắt đầu mở ra, để lộ một lối dẫn vào bên trong ngôi làng bí mật.
“Mời các vị.”
Họ bước vào. Trước mắt tất cả mở ra một cảnh tượng huyền ảo vô cùng.Ngôi làng tuy không quá to lớn, nhưng lại tuyệt đẹp với những ngôi nhà nhỏ, một đền thờ mang phong cách kiến trúc Á Đông, điểm một chút yếu tố thiên nhiên với các hồ nước viền đá cuội, những cây bonsai nhỏ trong vườn cùng các thảm cỏ trải khắp làng. Tất cả được thắp sáng bởi ánh trăng xuyên qua tán lá cổ thụ, kết hợp với những ngọn đèn màu vàng nhỏ lơ lửng trên cây như một đàn đom đóm, cũng có những trụ đèn bằng đá ở gần các đường mòn lót sỏi, nhưng chúng có vẻ như chỉ được dùng để đánh dấu. Cảnh đẹp như tranh vẽ này thực sự Phan Xích cùng Đỗ Nhân vẫn chưa được nhìn thấy một lần trong đời, đối với chúng mà nói, đây chẳng khác nào một giấc mơ kì ảo.
“Tất cả những thứ này đều được bao phủ bởi cây sống. Thật không thể tin nổi ! Cứ như là truyện cổ tích vậy.” Phan Xích trầm trồ. “Nhưng với cường độ ánh sáng của nơi này, chẳng phải chúng ta có thể nhìn thấy nó từ ngoài rừng sao ?”
“Làng này được bảo vệ bởi một ấn chú cổ, nó khiến cho ngôi làng không hề có sự hiện diện ở không gian này. Để ngăn kẻ thù cũ tìm ra ấy mà.”
“Kẻ thù cũ ? Ý cô nương đây là sao ?”