Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đường Về Nhà
Unknown
Chương 9: Thù này ta sẽ tự trả
Tưởng chừng như đã bất động từ đòn t·ấn c·ông, nhưng Phan Xích vẫn đứng dậy một cách bình thường, toàn bộ cơ quan bị tổn thương hay xương gãy đều hồi phục lại trong chớp mắt. Hắn lại nhìn về phía có tiếng nói kia. Trước mắt Phan Xích hiện tại chính là lão già hắn gặp đêm qua, nhưng hôm nay lão có vẻ khác hẳn, xung quanh toả ra luồng khí tức khổng lồ, cảm giác như một vị cường giả ẩn cư lâu năm vừa xuất đầu lộ diện.
“Ngươi là- ?” Phan Xích nói, chính hắn còn chẳng thể tin được một con người có thể tạo nên cảm giác như chấn động cả địa hình xung quanh như vậy.
“Không nhớ ta sao ?” Lão già nói lớn . “Chỉ vừa gặp hôm qua mà ngươi đã quên rồi à ?”
“Lão thầy thuốc sao ?” Phan Xích bỗng nhớ ra.
“Quý danh của ta là Thái Thượng Tiên Sinh, hỡi tên tiểu tử kia. Đó sẽ là cái tên cuối cùng mà ngươi được nghe, bởi vì chính ngươi và tên bằng hữu c·hết tiệt kia sẽ phải đền mạng cho những dân làng các ngươi đã s·át h·ại.” Lão già lại lên giọng, như muốn đe doạ cả Phan Xích và Đỗ Nhân.
“Hừ ! Người anh em, gọi tên tao đi.” Phan Xích quay sang Đỗ Nhân nói
“Phan Xích !” Tên kia từ đằng xa hét to lên.
Hắn lại nhìn Thái Thượng Tiên Sinh mà nói. “Ngươi thấy đấy lão già, ngươi nên suy nghĩ cho đàng hoàng đi. Chính là dân làng ngươi t·ấn c·ông bọn ta trước, nên ta chỉ là đang tự vệ mà thôi.”
“Tự vệ à !? Đúng là các ngươi tự vệ, nhưng dân làng của ta đây chính là đang muốn báo thù cho Hắc Lâm mà các ngươi đã g·iết, mà có vẻ như chúng không làm được rồi.” Hắn cười lớn. “Thật đáng tiếc, dân làng chẳng chống lại các ngươi chỉ vì Hắc Lâm đâu, mà là dưới mệnh lệnh của ta, chính ta đã nhìn ra việc ác của các ngươi với Hồi Thiên Nhãn, cũng chính ta đã điều khiển dân làng bằng cách gieo trồng mầm mống hận thù vào suy nghĩ của chúng. Bình thường thì tất cả vẫn sẽ chống lại ngươi nếu chúng biết sự thật, nhưng việc tất cả chúng nghe theo ta sẽ tạo nên một đội quân có quy củ hơn.”
“Ngươi vừa nói ra một đống thứ mà ta chẳng hiểu gì cả, nhưng chẳng phải ngươi điều khiển dân làng vào chỗ c·hết chỉ để báo thù cho thằng nhóc con sao ?” Phan Xích hỏi, nhếch mép cười.
“Ngươi thật là chằng biết gì. Đây chính là báo thù của ta, thông qua dân làng ta sẽ báo thù cho Hắc Lâm. Bởi vì hắn chính là cháu đức tôn của sư phụ ta, cựu chưởng môn bang Lục Mộc, mối thù này lớn hơn ngươi nghĩ đấy.” Thái Thượng Tiên Sinh gầm lên. Nhưng hắn vừa dứt câu, Đỗ Nhân ở phía sau đã cầm kiếm chuẩn b·ị đ·âm c·hết hắn. Chỉ có điều thanh kiếm lại không thể xuyên qua được một thứ trông như lá chắn không khí bao quanh lão thầy thuốc kia.
“Ngươi không làm gì được ta đâu. Hồi Thiên Nhãn kết nối ta với toàn bộ dân làng này, và chúng được giấu kỹ xung quanh đây để hoạt động như nhãn quan bao quát của ta rồi, tất cả mọi hành động của các ngươi ta đều thấy rõ từ mọi phía.” Hắn nói, chẳng hề quay đầu lại. “Ngươi cũng quá yếu để gây tổn thương lên ta, cầm một Hoả Trường Kiếm của Viêm Thủ trên tay mà không có ngọn lửa thì chẳng phải tu vi của ngươi chỉ như phàm nhân sao ?” Thái Thượng Tiên Sinh vung tay, mặt đất dưới chân Đỗ Nhân nứt ra, từ đó mọc lên một cây dây leo khổng lồ cuốn chặt và ném hắn ra xa. Nói đoạn, lão già kia ngồi xuống xếp bằng, đất đá xung quanh lão tự động xếp thành một tấm phản tròn và được nâng lên bởi một thân cây khổng lồ mọc ra từ thinh không.
“Thù này phải đến tay ta tự trả mà thôi.” Lão nói, đồng thời đưa hai tay lên trời niệm chú, tức thì tạo ra hàng loạt cây cối khổng lồ từ dưới đất mọc lên chia cắt vị trí của lão cùng dân làng và hai tên ngoại giới. “Tất cả hãy lùi ra sau, ta sẽ diệt hai tên tiểu tử này. Diệp Mộc Hải Lăng !” Lão tiếp tục vung tay về phía trước, phóng ra một rừng dây gai lớn, mỗi dây đường kính hơn ba trượng, cuồn cuộn như những cơn đại hồng thuỷ xâu xé cả đất đá xung quanh. Đỗ Nhân và Phan Xích đều nhảy cao lên để né con sóng dây gai ấy, nhưng Thái Thượng Tiên Sinh cũng đã tính trước điều này, lão hất tay lên, điều khiển luồng dây gai kia quay ngược lại t·ấn c·ông, trói chặt cả hai tên khi chúng vừa đáp đất.
“C·hết tiệt, cái quái gì thế này ?” Phan Xích nói, hắn dù bị gai đâm nát cả da thịt, nhưng vẫn cố gắng cắt đứt những thân cây đang cuốn xung quanh bản thân. Tuy nhiên chẳng có tác dụng gì, những thân cây bề ngoài tuy trông như cỏ tươi ấy lại có độ cứng và dẻo dai của hợp kim titan thép, một thứ mà lưỡi dao rung chấn của hắn không thể làm trầy xước. Hắn điên cuồng la hét, không ngừng t·ấn c·ông vào dây gai kia trong khi nó, như một con trăn lớn, vẫn siết chặt lấy hắn và nghiền vụn từng khúc xương. Cơn đau kinh hoàng của Phan Xích còn gia tăng thêm khi những chiếc gai nhọn đã găm sâu vào người hắn bắt đầu tiết ra một thứ c·hất đ·ộc, khuếch đại độ nhạy của các tế bào thần kinh để các cảm giác mà hắn đang chịu đựng được nhân lên nhiều lần. Đối diện với cơn đau ấy, hắn vẫn cố gắng suy nghĩ một cách để thoát ra, nhưng vô hiệu, toàn bộ hệ thần kinh của hắn đã bị ức chế tất cả các chức năng khác ngoài việc cảm nhận cơn đau, đầu hắn trống không, chẳng hề có một ý tưởng nào được tạo ra cả. Hắn chỉ biết nhìn sang Đỗ Nhân, với hi vọng rằng tên bằng hữu với cây kiếm sẽ cắt đứt được dây gai, và tất cả chỉ là hi vọng của hắn mà thôi. Cho đến tận phút cuối cùng mà não bộ hắn còn cảm nhận được môi trường xung quanh, cả hai vẫn không thể thoát ra sự trói buộc của Thái Thượng Tiên Sinh. Đối với Phan Xích, kẻ địch này quá mạnh mẽ, không phải một kẻ địch mà hắn có thể vận dụng v·ũ k·hí và trí não để đối đầu, hắn hiện tại chỉ có thể chờ c·hết mà không thể làm được gì, đối với hắn, ấy là sự tuyệt vọng hoàn toàn. Trong những nỗ lực cuối cùng để níu giữ sự sống, Phan Xích đã phóng Thiết Lôi Pháp Thủ ra ngoài, với suy nghĩ rằng nó sẽ không bị nghiền nát cùng bản thân.
“Các ngươi chẳng thể đánh bại được ta đâu, tu vi giữa chúng ta là quá khác biệt.” Thái Thượng Tiên Sinh cười lớn. Tuy nhiên kẻ thù của lão thì chẳng thể nghe được gì ngoài tiếng xương đang gãy, bởi vì các giác quan của chúng gần như đã ngưng hoạt động. Lão chỉ cần muốn là có thể diệt ngay hai tên tiểu tử này, nhưng để thoả mãn cảm giác được trả thù, Thái Thượng Tiên Sinh vẫn còn muốn chúng phải chịu đau thêm chốc nữa.
Dưới áp lực của những dây gai khổng lồ, Phan Xích cảm nhận được các cơ quan n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của hắn đang từ từ bị nghiền ra, cùng với việc máu đang chảy ra từ cả mũi, miệng, tai và mắt hắn. Bản thân cũng ý thức được tổn hại nghiêm trọng mà cơ thể đang phải chịu, khi cảm giác tê dại bắt đầu lan ra các phần cơ thể đã bị phá huỷ hoàn toàn của Phan Xích, và khi não bộ của hắn bắt đầu bị những mảnh xương sọ đâm vào. Nhưng hắn chẳng làm được gì cả. Định mệnh của hắn hiện tại đã nằm trong tay kẻ mạnh hơn.
Chỉ với một lần nắm tay, Thái Thượng Tiên Sinh đã g·iết được cả hai kẻ địch phiền nhiễu kia, biến chúng thành hai chiếc khăn bị vặn xoắn nhiều lần đến mức chẳng thể nhận ra hình dạng ban đầu. Lão sau đó đã thả hai cái xác bị biến dạng ấy xuống, khiến chúng rơi như những tấm thảm ướt.