0
Tháng 11, Nhâm Thân, Thiên Thành năm thứ năm (1) Đại Cồ Việt.
Châu Định Nguyên (2) sườn núi.
Lập đông.
Tuyết cũng bắt đầu rơi.
Phủ lên một tấm biển hiệu cũ kỹ, trên tấm biển hiệu ấy có khắc bốn chữ theo lối Triện cổ, Bùi Gia Trang.
Bùi Gia Trang vốn chỉ là một gia trang nhỏ ở Đại Cồ Việt, trên giang hồ không có chút tiếng tăm gì nhưng không ai biết đây là nơi khởi đầu của một trận phong ba gió tanh mưa máu kéo dài không dứt trong lịch sử võ lâm.
Bùi Gia Trang chỉ có bảy thành viên, bọn họ có biệt hiệu là Thăng Long Thất Quái (3) tuy chỉ là anh em kết nghĩa nhưng thân thiết còn hơn cả ruột thịt.
Trong Thăng Long Sảnh, nơi nghị sự của bảy thành viên Bùi Gia Trang có một bóng người đang ngồi gác chân lên bàn, trên người hắn chỉ mặc một lớp áo đối khâm (4) màu đỏ rực như lửa để lộ lớp cơ bắp rắn chắc bên trong. Bên dưới là một chiếc quần hai ống cũng màu đỏ rực ngắn ngang đầu gối, hắn nhàn nhã ngồi rung đùi, trên bàn có hai thanh đoản đao được bọc bởi một lớp vải sơ sài.
Hắn, kẻ đứng đầu Thăng Long Thất Quái, “Ngọc Hồi” Bùi Nguyễn Văn Phương, trên giang hồ coi như cũng có chút tiếng tăm.
Tiếng tăm cũng có nhiều loại, có loại tiếng tăm tốt, có loại tiếng tăm không tốt, Bùi Nguyễn Văn Phương ở Đại Cồ Việt tiếng tăm chẳng mấy tốt đẹp gì nhưng dù sao cũng có chút tiếng tăm.
Bùi Nguyễn Văn Phương là một người bình thường, khuôn mặt bình thường, mái tóc bình thường, ánh mắt bình thường, giọng nói bình thường, thân hình bình thường, y phục bình thường, hắn bình thường đến mức bất bình thường.
Bộ dạng hắn hiện giờ rất ung dung tự tại, hắn đang chờ tin tức từ hai người em trai thân thiết nhất của hắn. Tin tức tất nhiên cũng có tin tức tốt và tin tức xấu, tồi tệ nhất là không có tin tức gì. Hiện tại hắn đã nhận được tin tức, là tin tức xấu, rất xấu. Em ba của hắn, anh ba trong Thăng Long Thất Quái “Yến Phi” Trần Hoài Phong đã trở về, đúng hơn là được đưa về.
Toàn thân của Trần Hoài Phong không có một v·ết t·hương nào ngoại trừ vết lõm sâu hoắm kinh nhân lớn bằng đầu người vẫn đang còn ứa máu giữa ngực, chiếc ô Vân Trung Tản mà chàng yêu quý nhất nay đã rách nát tả tơi, nếu không phải Bùi Nguyễn Văn Phương chắc cũng khó nhận ra nó là Vân Trung Tản.
Trần Hoài Phong bên ngoài anh tuấn tiêu sái bên trong trầm tính ít nói, yêu ghét không lộ ra mặt, nét mặt quanh năm lạnh lùng vô tình, Bùi Nguyễn Văn Phương luôn châm chọc chàng bị liệt cơ mặt. Tuy nhiên ngay cả một kẻ căm thù mỹ nam như Bùi Nguyễn Văn Phương cũng phải thừa nhận Trần Hoài Phong là một đại mỹ nam. Nếu có danh sách mười mỹ nam đứng đầu thiên hạ thì Trần Hoài Phong chắc chắn phải nằm trong danh sách đó.
Mặc dù bây giờ trọng thương, sắc mặt trắng bệch, môi tái nhợt nhưng vẫn không đủ để làm lu mờ vẻ đẹp trời sinh của Trần Hoài Phong, khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết, thân hình lại càng hoàn hảo như tượng tạc, toàn thân chàng thực sự là không có góc c·hết, mười phân vẹn mười.
Bên cạnh Trần Hoài Phong là em gái kết nghĩa của Bùi Nguyễn Văn Phương, “Tuyết Dạ Linh Băng” Đinh Tuyết Băng. Bùi Nguyễn Văn Phương và Trần Hoài Phong thường gọi nàng là em sáu. Đinh Tuyết Băng là một thiếu nữ mang vẻ đẹp trong sáng và thuần khiết, đôi mắt xanh lam lung linh như ngọc bích, làn da trắng như tuyết, nàng tựa như tiên nữ giáng trần. Không, nàng chính là tiên nữ giáng trần.
Anh ba của Đinh Tuyết Băng hơi thở đứt đoạn, gần như đã đi vào tử lộ nhưng nàng không nói gì cả, không một lời.
Nàng thản nhiên lau khăn tay quanh miệng v·ết t·hương tựa như đang chăm sóc cho người ốm chứ không phải một người sắp c·hết.
Thật ra không ai để ý, bàn tay của nàng đang run rẩy.
Còn có một người khác cũng rất thản nhiên, Bùi Nguyễn Văn Phương. Khi nhận được tin Trần Hoài Phong bị tập kích, mạng sống mong manh, hắn cũng không nói gì cả, vẫn nhàn nhã rung đùi.
Bùi Nguyễn Văn Phương liếc sơ qua v·ết t·hương của Trần Hoài Phong rồi nhìn sang em năm “Quỷ Thần Tịch Dịch” Lê Bá Vương, người đã đưa Trần Hoài Phong trọng thương từ ngoài cổng vào đây.
Lê Bá Vương là một thanh niên cao lớn uy mãnh, thân cao bốn thước chín tấc (5) khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, y cũng chỉ mặc một chiếc đối khâm bán tí (6) cơ bắp của y so với Bùi Nguyễn Văn Phương lại càng rắn chắc hơn. Lê Bá Vương tuy không phải mỹ nam nhưng hắn có nét mạnh mẽ nam tính đầy mị lực, đặc biệt từng cử chỉ dù nhỏ nhặt đến đâu cũng đều toát ra bá khí bức người.
Lê Bá Vương và Bùi Nguyễn Văn Phương ở cạnh nhau tựa như long hổ tương hội, kẻ bá đạo người điên cuồng, ngạo nghễ kinh nhân.
Bùi Nguyễn Văn Phương chậm rãi hỏi:
“Vết thương đó, là loại võ công gì?"
Lê Bá Vương nhăn mặt, không ngờ trong lúc dầu sôi lửa bỏng anh hai của y lại hỏi câu này. Không lẽ lúc này hắn chỉ quan tâm đến võ công gây ra v·ết t·hương kinh dị đó? Đinh Tuyết Băng trả lời thay Lê Bá Vương, giọng nàng trong trẻo như chuông ngân:
“Từ miệng v·ết t·hương và mức độ hư hại trên người anh ba có thể suy đoán ra người đả thương anh ấy sử dụng Hiên Viên Lôi Đình Quyền. Hiện tại trong võ lâm người có thể luyện được Lôi Đình Quyền chỉ có Hiên Viên Thần Triều ở trung nguyên.”
Bùi Nguyễn Văn Phương nhìn lơ đễnh ra cửa sổ phủ đầy tuyết:
“Hiên Viên Thần Triều? Môn phái, gia tộc lớn nhất trung nguyên, thế lực hùng mạnh, cao thủ như mây. Thủ lĩnh của Hiên Viên Thần Triều hùng tài vĩ lược, trí dũng song toàn, trước giờ vốn là võ lâm chính nghĩa, ghét ác như thù sao lại có thể giở trò đánh lén hèn hạ này?"
Đinh Tuyết Băng cúi đầu, chuyện này nàng không trả lời được, không trả lời được thì đừng trả lời, chỉ làm phí thời gian của cả đôi bên.
Bùi Nguyễn Văn Phương gõ gõ ngón tay lên mặt bàn:
“Hiên Viên Thần Triều hình như quy mô rất lớn?”
Lê Bá Vương gật đầu:
“Hiên Viên Thiên Triều có tất cả một ngàn năm trăm bảy mươi tám chi đàn trải dài khắp trung nguyên sang các nước lân cận như Cao Ly, Phù Tang, Thiên Trúc, Tây Tạng và cả Đại Cồ Việt chúng ta, tổng đàn Hiên Viên Thần Triều ước tính cũng rộng mấy ngàn dặm, quy mô hùng vĩ không kể xiết.”
Bùi Nguyễn Văn Phương khịt khịt mũi, hắn bỏ hai chân xuống khỏi bàn, bộ dạng đã có vài phần nghiêm túc:
“Quy mô lớn như vậy xem ra muốn san phẳng toàn bộ Hiên Viên Thần Triều cũng phải tốn không ít thời gian."
Lê Bá Vương và Đinh Tuyết Băng nghe như thế đều bất giác dừng động tác lại, ánh mắt cả hai lộ vẻ kinh ngạc lẫn sợ hãi.
Bùi Nguyễn Văn Phương thản nhiên cầm hai thanh đoản đao bước ra phía cửa, hành động bất ngờ của hắn khiến hai người còn lại nhất thời ngây ra, họ đều nghĩ hắn nói đùa, họ cũng đều mong hắn nói đùa. Bùi Nguyễn Văn Phương trước giờ chỉ biết nói đùa, ít khi làm việc gì cho ra hồn nhưng lần này hắn lại làm thật, làm một việc không nên làm.
Bùi Nguyễn Văn Phương bước đến cửa bỗng quay đầu lại dặn dò:
“Thằng sáu, em bảy, chăm sóc thằng ba cho tốt. Còn nữa, chuyện ngày hôm nay đừng nói cho thằng tư và em năm biết.”
Lời nói chưa dứt người đã ở ngoài sân đầy tuyết.
“Dám đả thương anh em của tao, dù bọn mày có là Ngọc con mẹ nó Hoàng tao cũng đ·ánh c·hết con mẹ bọn mày! Lũ chó c·hết!”
Thật lạ!
Lúc ấy, lúc Bùi Nguyễn Văn Phương rời Bùi Gia Trang.
Tuyết đã thôi rơi.
Tuyết đã không còn rơi nữa.
Bầu trời trắng xóa đột nhiên nhuốm màu đỏ rực, đỏ rực như máu tươi.
Lê Bá Vương thở dài.
Y thở dài vì y có dự cảm không tốt.
Đinh Tuyết Băng cũng thở dài.
Nàng thở dài vì chuyện gì không ai hay biết.
Lê Bá Vương và Đinh Tuyết Băng đều muốn ngăn cản anh hai của mình nhưng hành động nhanh như gió cuốn của Bùi Nguyễn Văn Phương khiến họ quá bất ngờ, ngay cả lên tiếng cũng không kịp nữa.
Bọn họ muốn can ngăn nhưng giờ cũng không cần thiết nữa, bởi vì khi Bùi Nguyễn Văn Phương vừa rời khỏi thì đằng sau tấm rèm Thăng Long Sảnh xuất hiện một bóng người.
Bóng người này vừa xuất hiện, vẻ mặt của Lê Bá Vương và Đinh Tuyết Băng giãn ra đôi chút, y khẽ gọi:
“Chị hai!”
Người được gọi chị hai là em gái kết nghĩa của Bùi Nguyễn Văn Phương tên là Hồ Thị Thoa Thoa, nàng là em năm mà Bùi Nguyễn Văn Phương vừa nãy nhắc đến tuy nhiên mọi người trong gia trang đều gọi cô là chị hai trừ ba ông anh đầu.
Hồ Thị Thoa Thoa là một đại mỹ nhân tuyệt sắc, nếu nói Đinh Tuyết Băng là tiên nữ thì Hồ Thị Thoa Thoa chính là nữ thần, nữ thần đẹp nhất trên trời e rằng cũng chỉ đến thế thôi, không có từ ngữ nào có thể diễn tả vẻ đẹp của nàng. Hồ Thị Thoa Thoa khí chất lãnh nhược băng sương, thanh cao thoát tục không vướng bụi trần nhưng vóc dáng lại vô cùng đầy đặn, căng tràn sức sống, đặc biệt nhất là đôi gò bồng đồ sộ thiêu đốt mọi ánh mắt lẫn trái tim của tất thảy nam nhân thiên hạ.
Nàng không chỉ có nhan sắc chim sa cá lặn mà còn thông minh sắc sảo, cầm kỳ thi hoạ đều tinh thông, mọi chuyện lớn nhỏ trong gia trang đều do nàng quán xuyến. Nàng đưa tay ra hiệu Lê Bá Vương không cần phải nói gì cả.
“Tính anh hai vốn nóng nảy e sẽ làm hỏng việc, hơn nữa Hiên Viên Thần Triều người đông thế mạnh anh hai xông vào đó ngay cả một chút chứng cứ cũng không có thì chẳng khác nào tìm c·hết? Chị sẽ theo sau hy vọng có thể khuyên giải được anh ấy. Chuyện không thể chậm trễ chị phải lập tức đi ngay, hai người hãy chăm sóc cho anh ba!”
Lê Bá Vương và Đinh Tuyết Băng đều gật đầu tán thành.
Trên thế gian này nếu không phải là Hồ Thị Thoa Thoa thì còn ai có thể cản được Bùi Nguyễn Văn Phương?
Hồ Thị Thoa Thoa rời khỏi Bùi Gia Trang.
Lúc ấy.
Tuyết lại rơi, rơi càng lúc càng nặng hạt.
Lập đông.
Sơ tuyết.
***
Chú thích:
(1) Thiên Thành là niên hiệu đầu tiên của đời vua Lý Thái Tông, từ năm 1028 đến năm 1034, Thiên Thành năm thứ năm tức năm 1032.
(2) Châu Định Nguyên là một đơn vị hành chính thời Lý, tương đương tỉnh Yên Bái ngày nay.
(3) Quái (怪): có nghĩa là lạ, kì dị, khác thường. Thăng Long ở đây chỉ kinh thành Thăng Long của các triều đại phong kiến Việt Nam. Thăng Long Thất Quái nghĩa là bảy người kì lạ của thành Thăng Long.
(4) Đối khâm: Chữ Khâm (襟) có nghĩa là vạt áo trước. Đối Khâm là dạng áo có hai vạt trước đặt song song nhau, thường để buông thõng.
Tuỳ vào thời đại, đối khâm còn có những tên như bối tử 褙子 (thời Tống) phi phong (thời Minh) và nhật bình (thời Nguyễn). Mỗi thời đại, kiểu dáng sẽ thay đổi đôi chút. Đối khâm chỉ có bốn thân nên dân gian còn gọi là tứ thân.
(5) Theo hệ thống đo lường cổ của Việt Nam thì một thước bằng bốn mươi cen ti mét còn một tấc bằng bốn cen ti mét.
(6) Đối khâm bán tí:
Đối khâm mời các bạn xem lại chú thích (4)
Bán tí (半臂) nghĩa là nửa cánh tay, áo bán tí là áo có ống tay ngắn từ nửa cánh tay trở lên, hoặc bỏ cả ống.