Duyên Định Ba Kiếp
Zhihu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Chương 13
23
* (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tiểu thư nhà họ Triệu, quả nhiên là có gan lớn, lại có thể tự mình đi đến nơi này."
Hắn cười khẽ, giọng điệu như trêu chọc, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa thâm ý sâu xa.
Một lúc sau, hắn mới cất giọng, chậm rãi mà ung dung:
* (đọc tại Qidian-VP.com)
Câu nói của Thẩm Thịnh rõ ràng là muốn buộc ta phải đưa ra lựa chọn.
Chẳng bao lâu, ta được đưa vào một căn phòng cổ kính, tràn ngập hương trầm.
Hoặc có lẽ, chính là tên hung thủ đã đẩy ta vào chỗ chếc ở kiếp trước.
"Ồ? Chẳng lẽ Triệu cô nương không muốn gả vào Uy Viễn Hầu phủ?"
Sau khi ta vào hầu phủ, tất cả mọi chuyện đều là bước đệm cho đại nghiệp của Thẩm Thịnh.
Chương 13: Chương 13
*
"Cũng mong Điện hạ đừng hao tâm tổn sức vì chuyện giữa Hứa Thanh Xuyên và dân nữ nữa."
Ta giữ thẳng lưng, không kiêu ngạo, không tự ti, thản nhiên nhìn thẳng vào hắn.
Ta hít sâu một hơi, từng lời từng chữ đều như mang theo sự thuận theo số phận.
Trà trên bàn đã được thay ba lần, người ta muốn gặp mới ung dung bước đến.
Hoặc có lẽ, hắn làm tất cả chỉ để phò tá vị hoàng đế tương lai này lên ngôi.
22
Ba ngày sau, trong Thính Vũ Lâu, có người dẫn ta bước lên từng bậc thang.
Hắn từng bước kiểm soát sản nghiệp của Triệu gia, rồi Triệu gia bị vu oan mà toàn tộc bị tru diệt.
"Chỉ là ta tò mò, không biết Triệu gia đã làm gì không đúng, lại đắc tội với Điện hạ đến mức này."
Người này từng bước ép sát, hôm nay nhất định phải cắt đứt tất cả đường lui của ta, ép ta phải cùng chung thuyền với hắn.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá mức thuận lý thành chương, nếu không phải ngẫu nhiên, thì chắc chắn đã có người an bài từ trước.
Mưu sâu kế hiểm như hắn, quả thực khiến người ta rợn tóc gáy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta cúi đầu, thái độ khiêm cung lễ độ.
Dẫn ta đến chỗ rêu xanh trơn trượt, khiến ta ngã xuống nước, rồi an bài Hứa Thanh Xuyên xuất hiện kịp lúc "anh hùng cứu mỹ nhân."
Ta nhớ rõ, kiếp trước không lâu sau khi ta c·h·ế·t, Tam Hoàng tử liền đăng cơ.
Trước mặt bao người, hắn ra tay cứu ta, giữa ta và hắn đã có tiếp xúc thân thể.
"Ngày tân khoa trạng nguyên vừa bảng, hắn đã đến cầu hôn, chuyện này giờ đã lan khắp kinh thành rồi."
"Điện hạ chí lớn, Triệu gia chỉ là kẻ hèn mọn, nguyện tận sức c·h·ó ngựa, cầu Điện hạ rủ lòng thương xót, xin đừng coi Triệu gia như một cây cầu để lợi dụng."
Hắn khẽ cười khẩy, chậm rãi bước đến, vén lớp sa mạn lên.
Ta và hắn cùng giữ im lặng.
*
Dù sao, đối với Triệu gia mà nói, có thể gả một nữ nhi xuất thân thương hộ như ta vào hầu phủ, hơn nữa còn làm chính thê của đích tử, chẳng khác nào bánh từ trên trời rơi xuống.
Một khi đã nghĩ thông điểm mấu chốt này, mọi chuyện bỗng chốc xâu chuỗi lại một cách hoàn hảo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ lần đầu gặp gỡ, hắn cứu ta, rồi ta gả vào hầu phủ.
"Dân nữ đã có người trong lòng rồi."
Hàng lông mày của Thẩm Thịnh thoáng cau lại, nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ sự tính toán kỹ càng.
Vậy nên, nếu xét xem ai là kẻ hưởng lợi lớn nhất, thì hắn chính là người đứng sau giật dây tất cả.
Thẩm Thịnh đã mua chuộc Bạch Chỉ, cố ý điều đi những người bên cạnh ta vào hôm du ngoạn.
"Nếu Điện hạ cần Triệu gia dốc sức, cũng chỉ là một câu nói, cớ gì phải hao tâm tổn trí đến vậy?"
"Chuyện này tất nhiên bản vương đã nghe qua."
Ta đã suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc đời trước ta đã làm sao mà lại từng bước rơi vào cạm bẫy của Hứa Thanh Xuyên.
Sau đó, Hứa Thanh Xuyên dựa vào gia tài khổng lồ, quyền cao chức trọng.
Nếu Tống Diên Chiêu đầu nhập vào dưới trướng của hắn, vậy hắn sẽ càng có thêm một đôi cánh mạnh mẽ.
Danh tiết của ta tổn hại, hôn sự với hắn cũng thành chuyện đương nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dáng người cao ráo, tuấn dật xuất trần, nhưng lại mang theo một loại áp bức vô hình khiến người khác không thể xem nhẹ.
Tam Hoàng tử Đại Chiêu – Thẩm Thịnh.
Nếu Tống Diên Chiêu đứng đối lập với hắn, thì ta cũng không thể nhân từ mà nương tay.
"Hửm, vậy chẳng phải bản vương đã ép duyên sai rồi sao?"
Kẻ đứng sau giật dây mọi chuyện.
Hắn hờ hững nhấp một ngụm trà, khóe môi hơi nhếch lên.
"Đương nhiên không phải." Ta cung kính đáp, giọng điệu như mang theo chút nghi hoặc.
Ta gửi bái thiếp đến Thính Vũ Lâu, vị nhân vật lớn kia cũng thật biết nhẫn nại, mãi đến ba ngày sau mới hồi âm, hẹn gặp mặt trong lầu.
"Triệu cô nương, hôm nay cô tới bái kiến bản vương, chẳng lẽ chỉ để khen rằng bản vương đánh cờ rất giỏi sao?"
"Nếu không có chút khí phách, sao có tư cách bước vào bàn cờ của Tam Hoàng tử?"
"Chỉ là... không biết Triệu cô nương muốn ‘tại gia tòng phụ’, hay là ‘xuất giá tòng phu’ đây?"
Mà lúc này, Tống Diên Chiêu vừa mới nhập sĩ, còn trung thành với Hoàng thượng, chưa hề chọn phe.
Thẩm Thịnh ung dung ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, chậm rãi cất giọng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.