Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Chương 18

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Chương 18


"Đương nhiên là thật."

Ta lặng lẽ, nhận lấy thanh ngọc như ý, khẽ giọng cáo lui.

*

"Điện hạ chưa từng nghe qua ‘duyên định ba kiếp’ sao?"

Tống Diên Chiêu gầy đi một vòng, râu ria lởm chởm, cả người phong trần mỏi mệt.

*

Thái tử lạnh nhạt lên tiếng, rót cho ta một chén trà.

Hiện tại, Hứa Thanh Xuyên đang bị áp giải về kinh thành, chờ đợi hắn chính là chu di cửu tộc.

Đêm qua, ta hầu như không chợp mắt, chỉ vì mấy ngày trước Tống Diên Chiêu gửi thư về, nói rằng hôm nay sẽ trở về nhà.

Thái tử quả nhiên là người, dù không ra khỏi cửa, vẫn có thể tính toán hết thảy thiên hạ.

Nhưng khi nhìn thấy ta, đôi mắt chàng lại sáng rực lạ thường.

Chàng toàn thân cứng đờ, nhưng đôi tai lại lặng lẽ đỏ bừng, còn đâu phong thái Trạng nguyên lang hăng hái luận bàn thiên hạ nữa.

"Thần nữ và Trạng nguyên lang, cả đời này đều sẽ theo phò điện hạ, dốc hết trí lực, dù chếc cũng không hối hận."

Những vết thương trên người ta, thực chất đều do chính ta tạo ra, chỉ để Hoàng thượng nhìn thấy.

Dù ta đã thấy qua vô số trân bảo, cũng nhận ra đây không phải vật phàm.

"Quận chúa đã quyết ý thì thôi vậy."

Ngoại trừ quân Hành Đài vẫn đóng giữ biên giới phía Bắc, toàn quân khải hoàn hồi triều.

*

Tống Diên Chiêu quẳng lại một câu cứng nhắc, sau đó lập tức ra hiệu cho phu xe khởi hành.

*

"Dẫu có lên tận trời xanh hay xuống chốn hoàng tuyền, người ta chọn vẫn là chàng, chỉ có thể là chàng."

"Nói ta bị thương rồi! Về nhà dưỡng thương đây!"

* (đọc tại Qidian-VP.com)

Chàng mím chặt môi, không nói lời nào, lại nhìn xuống đôi tay thô ráp của mình, nửa muốn vươn ra nhưng lại rụt về.

Chương 18: Chương 18

Những vết thương này, nếu không xuất hiện trên người ta, rất có thể sẽ xuất hiện trên người Ngài. (đọc tại Qidian-VP.com)

*

*

"Điện hạ không cần thấy tiếc."

"Thanh ngọc như ý này vốn là để dành cho Thái tử phi tương lai."

"Tống Đại ca! Huynh thật sự không vào cung à?"

*

Về phần đám thích khách, sau khi lọt vào bẫy, chúng đã bị những cao thủ ta thuê sẵn tiêu diệt hoàn toàn.

Ngọc chất ấm nhuận, phản chiếu ánh sáng dịu dàng.

"Mấy người biết gì chứ? Đại ca Tống của chúng ta ở trong doanh trại, ngày nào cũng lo lắng phu nhân không cần huynh ấy nữa!"

*

*

Hắn từng cấu kết với hoàng tộc Bắc Nhung, chứng cứ rành rành.

*

Hứa Thanh Xuyên.

Hai chúng ta bị trêu chọc đến đỏ bừng cả mặt, Tống Diên Chiêu nắm lấy tay ta, định lên xe ngựa rời đi.

Đám tiểu binh phía sau cuống lên:

Đại quân đánh bại Bắc Nhung.

Lòng ta chan chứa niềm vui, ta và chàng đã gần nửa năm không gặp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù hành động độc lập, nhưng khi bị bắt thẩm vấn, chúng lại cắn chếc không buông, nhất quyết khai là do Thẩm Thịnh sai khiến.

Hôm ấy, ta dậy từ rất sớm, trang điểm đến ba lần mới tạm che được vết quầng thâm dưới mắt.

Phía sau, có người lớn tiếng gọi:

"Hiện tại, bản cung tặng nó cho ngươi, cũng coi như kết thúc một đoạn tình nghĩa này."

Giờ đây, kẻ thù của ta chỉ còn lại một người cuối cùng—

31

"Chỉ là một nữ tử thông tuệ như vậy, lại không thể trở thành mẫu nghi thiên hạ, bản cung thấy có chút đáng tiếc."

Khoảnh khắc thấy được bóng dáng chàng, nước mắt ta không thể kìm nén mà rơi xuống.

Năm Hiển Đức thứ sáu, tháng Mười Một.

Thái tử không bình luận gì, chỉ lấy từ trong một chiếc hộp gấm ra một thanh ngọc như ý.

Hắn bị thân binh bắt quả tang tại trận, trong lúc hỗn chiến bị chặt đứt một cánh tay.

Đồ ngốc này.

"Còn nữa—"

"Nhìn xem Tống Tham tướng của chúng ta kìa, ôm thê tử rồi là không chịu buông tay luôn ha ha ha..."

Ngươi tuyệt đối đừng khiến ta thất vọng.

Khi quân Bắc Nhung thất bại, có kẻ vì cầu sống mà đứng ra chỉ điểm Hứa Thanh Xuyên—

Ta bước lên vài bước, hung hăng ôm chặt lấy chàng.

Chàng khẽ kẹp bụng ngựa, phi nhanh đến trước mặt ta, cách ta một trượng thì khựng lại, giống như gần quê hương nhưng lại bỗng nhiên chùn bước.

Ánh mắt Thái tử hơi trầm xuống, nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa:

"Tống Tham tướng! Ngài không vào cung diện thánh à?"

*

"Với sự thông minh của Quận chúa, nếu vào hậu cung, chẳng phải sẽ có thành tựu lớn hơn sao?"

Không biết chàng có thay đổi không, có nhớ ta không.

*

"Dù khi ra tay đã có chừng mực, nhưng nữ tử vốn yếu mềm, những vết thương này vẫn nên bôi thuốc hằng ngày, đừng để lại sẹo."

Cùng với tin thắng trận truyền vào hoàng cung, còn có một tin tức khác—

Triệu Kim Kim ta, chưa bao giờ đánh một trận mà không có sự chuẩn bị.

*

Thậm chí, sẵn sàng chếc cũng không chịu đổi lời—cũng coi như giúp ta và Thái tử đỡ tốn nhiều công sức.

*

Ta đứng trước cổng thành đợi chàng, trong tầm mắt chẳng rõ là bụi đường hay gió cát.

*

Thế tử phủ Uy Viễn hầu, trong lúc ở quân doanh đã lợi dụng chức vụ để bí mật gặp gỡ gián điệp Bắc Nhung. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hứa Thanh Xuyên…

"Quận chúa thật sự có tình cảm với Trạng nguyên lang sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Chương 18