Duyên Định Ba Kiếp
Zhihu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Chương 7
"Thư nhi có mắt nhìn thật tinh tường, cây trâm này rất hợp với nàng. Mỹ ngọc phải đi đôi với giai nhân."
13
Lúc ấy, ta đang ngồi trong Thiên Kim Các, kiểm tra sổ sách trong gian hậu đường, chợt nghe thấy một tràng cười giòn tan như chuông bạc, quyến rũ động lòng người.
Ta khẽ ra hiệu bằng ánh mắt với Lâm chưởng quỹ đứng bên cạnh. Hắn lập tức hiểu ý, cúi người lui ra ngoài.
Thì ra, tất cả đều là âm mưu từ lâu!
"Lăng cô nương, chúc cô an khang." Ta mỉm cười đầy chuẩn mực, tỏ ra đoan trang dịu dàng.
Hứa Thanh Xuyên thoáng sững sờ, dường như không ngờ rằng ta chính là thiếu đông gia của cửa hàng này, nhất thời sắc mặt có chút khó xử.
Hứa Thanh Xuyên hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm: "Vậy còn được."
"Thanh Xuyên ca ca, thật ra muội cũng không quá thích cây trâm này. Hay chúng ta đi xem ở cửa hàng khác đi, nhanh lên nào."
Ta giả vờ như không biết gì, nhẹ giọng hỏi:
Nhưng Hứa Thanh Xuyên không chịu mất mặt, nhất quyết không chịu lui bước, còn lớn giọng quát:
"Thanh Xuyên ca ca, cây trâm này quá quý giá, muội không thể nhận được." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thì ra bọn họ đã lén lút qua lại từ sớm như vậy. Bảo sao kiếp trước ta vừa bị hắn hưu thê, Lăng Vãn Thư đã bước chân vào cửa ngay lập tức. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta khẽ cười, nhàn nhạt hành lễ với Hứa Thanh Xuyên.
"Vừa rồi ta đều nghe thấy cả. Hứa Công tử muốn lấy ngọc đẹp tặng giai nhân, sao ta có thể không tác thành đây?"
"Huống chi, công tử và Lăng cô nương thật xứng đôi vừa lứa. Hôm nay coi như kết một mối thiện duyên, giá chỉ bốn trăm lượng, xin cứ yên tâm mà nhận."
Lâm Chưởng quỹ vẫn bình thản mỉm cười, giọng điệu không chút d.a.o động:
*
"Thanh Xuyên ca ca, cây trâm bạch ngọc này thật đẹp, trong suốt tinh khiết, lại được chạm khắc thành hình cánh sen, tinh xảo vô cùng!"
Lấy danh tiếng của Hầu phủ ra đè người, mà không thèm xem Uy Viễn Hầu phủ bây giờ đã thành ra cái dạng gì. Đúng là mặt dày vô đối.
"Tám trăm lượng?!" Hứa Thanh Xuyên lập tức tái mặt, giọng nói lộ rõ vẻ tức giận. "Chỉ là một cây trâm ngọc thôi, ngươi hét giá trên trời, có phải nghĩ ta không biết hàng hay không?"
Lăng Vãn Thư liên tục từ chối, nhưng Hứa Thanh Xuyên lại trấn an nàng, nói chỉ là một cây trâm mà thôi, chẳng có gì to tát.
Nếu ta không nghe nhầm, thì giọng này chính là của Lăng Vãn Thư, thiên kim tiểu thư của Thượng thư bộ Lại, cũng là nữ nhân mà Hứa Thanh Xuyên luôn nâng niu trong lòng.
"Công tử, có câu 'Hoàng kim dễ kiếm, dương chi khó cầu'. Đây là bạch ngọc tử, hơn nữa còn là loại dương chi bạch ngọc thượng hạng. Nhìn khắp kinh thành, chỉ có giá ở Thiên Kim Các chúng ta là công bằng nhất."
"Chưởng quỹ, gói cây trâm này lại đi."
*
Lời này làm Hứa Thanh Xuyên nghẹn họng, không thể cãi lại. Lăng Vãn Thư dường như cảm thấy hơi khó xử, vội vàng lên tiếng hòa giải:
Từng câu từng chữ của Hứa Thanh Xuyên đều tràn đầy nhu tình mật ý, khiến ta nghe mà buồn nôn không chịu nổi.
Lâm chưởng quỹ bước vào trong báo lại tình hình.
"Nàng... nàng là bằng hữu của ta. Cô cứ gọi nàng là Lăng cô nương là được."
Lâm Chưởng quỹ cung kính khom người, ôn hòa đáp:
"Vị cô nương này là?"
Hứa Thanh Xuyên đúng là ngu xuẩn hết thuốc chữa.
Lăng Vãn Thư miễn cưỡng gật đầu, ánh mắt hiện lên một tia khinh thường, dường như chẳng buồn che giấu.
Hắn đúng là sốt ruột rồi. Phủ Uy Viễn Hầu chỉ còn cái danh, dựa vào chút bổng lộc ít ỏi để sống qua ngày. Tám trăm lượng bạc đủ để chi tiêu nửa năm, hắn làm sao mà nỡ bỏ ra?
Nhưng cũng chính vì vậy, hắn lâm vào thế khó xử, ta rất muốn xem xem hắn có dám mua hay không.
"Tiểu nhân sẽ lập tức gói lại cho công tử. Tổng cộng là tám trăm lượng, công tử muốn thanh toán bằng ngân phiếu hay bạc vụn?"
Lâm Chưởng quỹ vẫn giữ nụ cười ôn hòa, chậm rãi giải thích:
Có lẽ mấy hôm nay ta vui quá hóa buồn, nên hôm nay lại đụng phải người mà ta không muốn gặp nhất.
12
Một lạng huy mực giá một lạng vàng, Tống Diên Chiêu đây là đang âm thầm tỏ tình với ta sao?
Vì chuyện này mà suốt mấy ngày liền, ta lúc nào cũng cười tủm tỉm. Theo lời mẹ ta thì ta trông chẳng khác gì hồi bé lén ăn trộm kẹo mè mà vui sướng cười toe toét. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 7: Chương 7
*
Nàng ta lặng lẽ quan sát Hứa Thanh Xuyên, như thể đang tự hỏi tại sao Thanh Xuyên ca ca của nàng lại có giao tình với một nữ thương nhân hạ tiện như ta.
"Không biết Tiểu hầu gia giá lâm, tiểu nhân lập tức đi thỉnh đông gia, kính mong Tiểu hầu gia chờ trong chốc lát."
"Chưởng quỹ, ngươi có biết ta là ai không? Ta là thế tử của Uy Viễn Hầu! Ngươi dám lừa gạt quý tộc, mưu lợi phi pháp, theo luật nên chịu tội gì?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hứa Công tử, lâu rồi không gặp, vẫn bình an chứ?"
Ta khẽ nhếch môi cười lạnh, đóng sổ sách, chậm rãi bước ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta lặng thinh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.