Duyên Tận Như Mây Tan - Lệ Chi Khí Thủy Thủy
Lệ Chi Khí Thủy Thủy
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12
Tôi không né tránh, ánh mắt lạnh lùng như băng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Là một buổi chiều hè ở lớp học cấp ba, bên ngoài ve sầu kêu inh ỏi.
“Một cô con gái giống tôi sao? Nhưng chẳng phải… anh từng chê tôi… bẩn thỉu à?”
Đừng sỉ nhục khoảng thời gian đã qua, đừng sỉ nhục những gì từng là “chúng ta.”
Chỉ có khuôn mặt tái nhợt của anh ta hắt lên từ ánh sáng lờ mờ.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, một chàng trai đứng ngược sáng, dùng ngón tay nhảy múa trên mí mắt tôi.
Đó là bí quyết tôi học được trong những năm tháng tăm tối nhất của cuộc đời mình.
Anh ta nói với vẻ vội vã, mấy từ cuối thậm chí còn run rẩy.
Anh ta hoảng hốt vươn tay về phía tôi, dường như muốn ôm lấy tôi.
Tôi nói khẽ, nhưng từng chữ đều rõ ràng và dứt khoát. (đọc tại Qidian-VP.com)
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đằng sau lưng tôi, là một mớ hỗn loạn chưa từng có.
“Bây giờ đã đến lúc rồi, chúng ta nên có một đứa trẻ, một cô con gái giống em, được không?”
“Diệp Thần Phong, tôi chỉ không hiểu… Nếu ngay từ đầu anh không tin tôi, vậy sao còn cưới tôi làm gì?
“Diệp Thần Phong, anh còn nhớ những gì mình đã nói không? Nếu anh còn lừa dối tôi, chúng ta sẽ ly—”
Tôi mở mắt, cau mày trách móc:
Chàng trai trong giấc mơ đã không còn như xưa nữa.
Tôi ngẩn người trong giây lát, cắt đứt ranh giới giữa giấc mơ và hiện thực, đột nhiên giơ tay tát thẳng vào mặt anh ta.
Trong giấc mơ, tôi cũng đang ngủ.
Lớp kem trắng đỏ nở tung như một bức tranh phun sơn trên khuôn mặt anh, hòa cùng hình ảnh nàng tiên cá đang co rúm run rẩy trên bàn, tạo nên một khung cảnh đầy màu sắc.
Nhưng giấc mơ vừa rồi đã chạm vào một góc ký ức sâu kín nào đó trong tôi.
Chàng trai chớp mắt, cười cợt nhả đầy vẻ bất cần đời.
Càng bình tĩnh, càng dứt khoát.
Tôi không chờ anh ta nói hết câu, cầm chiếc bánh kem trên tay ném thẳng vào mặt anh ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ta đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đen láy lóe lên tia sáng sắc lạnh xuyên qua những sợi tóc rũ, cắt ngang lời tôi:
Có lẽ anh ta không chắc tôi biết được bao nhiêu, nhất thời không dám nói thêm lời nào.
“Chỉ cần nghĩ đến những năm qua, khi anh nằm cạnh tôi với những suy nghĩ như vậy, tôi cảm thấy cuộc hôn nhân này đúng là một trò cười.”
Ngay khi Bạch Lê hét lên một tiếng chói tai, Diệp Thần Phong lập tức ném đũa xuống, vòng qua bàn làm việc lao về phía tôi.
Một lúc lâu sau, anh ta cất giọng khàn khàn:
Sự sụp đổ bất ngờ này vốn không nằm trong kế hoạch của tôi.
Chàng trai kêu “á” một tiếng, đưa tay xoa mặt nhưng rồi lại bật cười.
Gương mặt mơ hồ, anh ta ngồi bên mép giường.
Vào khoảnh khắc ấy, tôi bình tĩnh hỏi lại anh ta:
“Ủy viên học tập đại nhân, oan cho tớ quá! Tớ còn chưa nói lời nào mà!”
Tôi ngủ một giấc thật sâu và bình yên, như thể đã ngủ từ rất xa xưa rồi.
“Tiêu Tiêu, mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Tác phẩm đoạt giải vàng của cô Bạch là chủ đề nàng tiên cá ấy. Cô ấy chỉ là thấy tiếc vì anh chưa từng được tận mắt nhìn thấy nên mới phục dựng lại cho anh xem thôi.”
Bên tai tôi vang lên giọng nói quen thuộc của người đàn ông.
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng bạt tai vang lên nặng nề.
“Diệp Thần Phong, anh có thể đừng dùng những lời như thế để sỉ nhục tôi nữa được không?”
Tôi mở mắt.
“Không có gì xảy ra à? Chẳng phải là… chưa kịp xảy ra thôi sao?
“Cậu làm phiền cả mắt tôi rồi đấy!”
“Anh thề, giữa anh và cô ấy không có gì cả.”
Chương 12
Anh ta bị tát lệch cả đầu sang một bên, vài sợi tóc rủ xuống, che khuất đôi mắt.
Tôi lặng lẽ nhìn thẳng vào anh ta, khẽ bật cười.
Tôi quay người, sải bước lớn rời đi.
“Tiêu Tiêu, em còn nhớ giao ước của chúng ta không? Sau ba năm kết hôn sẽ có con.
“Diệp Thần Phong, cậu làm ồn quá!”
Giọng anh ta căng thẳng, dè dặt từng chút một:
Diệp Thần Phong bất động.
Anh ta rất hiểu tính tôi sau những năm qua— (đọc tại Qidian-VP.com)
Đôi mắt Diệp Thần Phong chậm rãi mở to, đầy kinh hoàng và bối rối.
“Tiêu Tiêu, đừng hiểu lầm—” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi bực bội quay đầu đi, mái tóc buộc đuôi ngựa quất thẳng vào mặt anh ta.
Giọng tôi bình thản, không chút tức giận:
Bàn tay anh ta khựng lại giữa không trung, cứng đờ rồi từ từ hạ xuống, khẽ run rẩy.
Người bạn của tôi, vốn đang phát trực tiếp, theo phản xạ giơ cao điện thoại lên.
Khi nhận ra mình đang đối mặt với một khoảnh khắc quan trọng, điều đầu tiên cần làm chính là… giữ bình tĩnh.
Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giọng nói trở về với vẻ dịu dàng thường ngày.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.