Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Tử Thiếu Ngôn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Hết đau rồi phải không?
Lúc cô mới vào Bộ Ngoại giao, anh còn không nhận ra cô, vậy mà anh lại nhớ cô thích uống loại cà phê này, thật là hiếm có. Thang Lâm nâng tách cà phê, khẽ nhấp một ngụm, vị giác bị vị đắng bao trùm, nhưng đây chính là hương vị mà cô yêu thích. Chỉ là tâm trạng của cô không được tốt lắm. Những năm qua, cô luôn mong muốn được vào phòng phiên dịch, đây không chỉ là lý tưởng từ nhỏ của cô, mà còn vì ở phòng phiên dịch cô nhất định sẽ gặp được Tống Dịch, và xuất hiện trước mặt anh ta với một tư thế ngạo nghễ. Cô vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện anh từ chối cô năm đó, vẫn luôn khó lòng chấp nhận. Cô muốn anh phải hối hận vì quyết định ban đầu của mình. Đồng thời, cô chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc Tống Dịch sẽ ở bên người phụ nữ khác.
Thang Lâm vào văn phòng với tư cách là người có thành tích thi tuyển đứng đầu, cô nhận được sự chú ý của mọi người. Mọi người đều gọi cô là “Tiểu Chiêm Mai”, “Tiểu Chiêm Mai”.
*
Thang Lâm “ồ” một tiếng.
Thang Lâm bĩu môi: “Lời phụ nữ nói đều là ngược lại, bảo anh đừng tiễn anh lại thật sự không tiễn. Một nhà ngoại giao mà lại không hiểu ý tứ sâu xa của người khác sao?”
“Cô ấy tên là Lưu San.” Tống Dịch không ngẩng đầu lên nói.
“Nhưng các cô cậu phụ trách các bản dịch khác nhau.” Thẩm Lộ nói.
“Không liên quan đến bảo mật.” Tống Dịch vừa nhìn tài liệu vừa đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thang Lâm buồn bã ngồi đó.
Trong quán cà phê thỉnh thoảng có một hai người bước vào, nhưng Thang Lâm hoàn toàn không để ý. Cô không biết mình đã ngồi đó ngẩn người bao lâu.
Thang Lâm cười khẩy một tiếng: “Không nhớ tên.” Cô lại nói dối. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không.”
“Chân không đau nữa rồi đúng không?” Tống Dịch hỏi.
Tống Dịch: “Cô ấy không cần tôi tiễn.”
Thẩm Lộ đi vào, Thang Lâm và mấy người nữa cũng có nhiệm vụ phiên dịch.
Tống Dịch cũng nhìn Thang Lâm: “Vậy đi bệnh viện không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Dịch cúi đầu, tiếp tục xem tài liệu.
【Tác giả có lời muốn nói: Sắp đến Tết rồi, mọi người nhất định phải bình an vui vẻ nhé.
Thang Lâm cũng không miễn cưỡng.
Mấy ngày nay sức khỏe không tốt, số chữ cập nhật có thể sẽ ít hơn một chút.】
Cục Biên – Phiên dịch rất bận rộn, các phiên dịch viên kỳ cựu thường xuyên dịch thuật không thì cũng đang trên đường đi phiên dịch. Thang Lâm và những người khác chào hỏi mọi người, một số phiên dịch viên liền vội vã ra ngoài, đi thực hiện nhiệm vụ phiên dịch của mình. Chiêm Mai cũng là một trong số đó, cô khoác túi lên vội vàng rời đi, nghe nói là đi phiên dịch đồng thời cho một hội nghị thượng đỉnh quốc tế.
Thang Lâm: “Không đi. Có lẽ đau thêm một lúc nữa sẽ khỏi thôi.”
Hành động của Tống Dịch khiến Thang Lâm vô cùng ngạc nhiên, cô quay đầu nhìn ra phía sau một cái, không khỏi tò mò hỏi: “Người phụ nữ kia đâu?” Giờ anh lại ngồi trước mặt cô, vậy anh đã bỏ người phụ nữ kia ở đâu rồi?
Thang Lâm không ý kiến.
Lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ với tư cách là phiên dịch viên chính thức của Cục Biên – Phiên dịch, mọi người đều rất mong chờ, tò mò chờ đợi sự phân công tiếp theo của Thẩm Lộ.
Sau khi cúp điện thoại, Thang Lâm bưng tách cà phê nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần. Cửa kính lớn giống như một màn hình khổng lồ, trên màn hình có ánh đèn rực rỡ sắc màu, dòng xe cộ tấp nập, nhưng điều này càng khiến người ta cảm thấy màn đêm đặc quánh, đặc quánh như một loại cảm xúc không thể hòa tan ở sâu thẳm trong lòng.
“Đau! Đương nhiên là đau rồi!” Thang Lâm vội vàng nói.
Năng lực chuyên môn của Chiêm Mai là điều mà cả Cục Biên – Phiên dịch đều biết, nhưng Thang Lâm và những người khác hầu như chưa từng gặp Chiêm Mai. Bởi vì Chiêm Mai làm phiên dịch trong nhiều sự kiện ngoại giao quan trọng, rất bận rộn. Tuy nhiên, lúc này Chiêm Mai đang ở văn phòng. Thang Lâm nghe mọi người gọi cô là “Tiểu Chiêm Mai”, mí mắt khẽ động đậy, khi ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt của Chiêm Mai. Tuy nhiên, ánh mắt của Chiêm Mai nhanh chóng dời đi. Nhưng Thang Lâm đã nhìn thấy vẻ mặt nhàn nhạt của Chiêm Mai.
“Thật kỳ lạ, sao anh không tiễn người ta?” Giọng điệu của Thang Lâm mang vẻ giễu cợt.
“Vậy cậu đang ở đâu?” Vưu Duyệt Thi vội vàng hỏi thêm một câu.
Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún
Thang Lâm nhìn anh: “Anh không tin thì thôi.”
Vưu Duyệt Thi gọi điện thoại tới, hỏi cô đi đâu rồi, sao còn chưa về. Thang Lâm cầm điện thoại nói cô không ăn nữa.
Ngày hôm sau, Thang Lâm và mấy người mới chính thức chuyển vào văn phòng của bộ phận phiên dịch tiếng Anh thuộc Phòng Phiên dịch, lần lượt chào hỏi các phiên dịch viên kỳ cựu.
Thang Lâm: “Chẳng phải cũng có nữ ngoại giao sao?”
Chương 14: Hết đau rồi phải không? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Dịch: “Cô ấy về rồi.”
Thang Lâm ngồi trên ghế nhìn Tống Dịch, đôi lông mày rậm và chiếc mũi cao thẳng của anh rất đẹp, cô nhìn một cái liền say mê. Đến khi hoàn hồn lại, cô hỏi: “Xem tài liệu ở bên ngoài à?”
Cuối cùng, Tống Dịch lái xe đưa Thang Lâm về nhà. Cũng vào lúc này cô mới biết nơi Tống Dịch ở không xa chỗ cô, nơi họ ở cách nhau khoảng một cây số. Thảo nào trước đây cô từng thấy anh chạy bộ ngang qua dưới nhà cô.
“Có thể đi được thì bảo tôi.” Tống Dịch ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Từ vẻ mặt và giọng điệu của Thang Lâm không thể đoán được thật giả. Tống Dịch lại nhìn cô thêm vài giây, đột nhiên kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện cô, sau đó lấy một tập tài liệu từ cặp công văn ra, cúi đầu đọc.
“Không hổ là người của Phòng Phiên dịch, phản ứng nhanh đấy, nhưng đây là hai chuyện khác nhau.”
Thang Lâm nói: “Tớ có việc nên về nhà trước.”
Tống Dịch đi đến trước mặt Thang Lâm, một tay xách cặp công văn, một tay đút túi quần tây, cúi đầu nhìn cô: “Chân vẫn còn đau à?”
Thang Lâm không trả lời, mà gọi phục vụ đến, lại gọi thêm một ly cà phê espresso, sau đó hỏi Tống Dịch có muốn uống không. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vẫn còn ở đây à?”
Đợi phục vụ mang cà phê đến, Thang Lâm liền thong thả uống cà phê, ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa kính, thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua Tống Dịch đang ngồi đối diện xem tài liệu, khóe miệng cô bất giác khẽ nhếch lên, tạm thời gạt chuyện anh ăn cơm với người phụ nữ khác ra sau đầu.
Tống Dịch: “Không đến nỗi nghiêm trọng như vậy chứ.”
Giọng nói của người đàn ông vang lên từ phía sau. Thang Lâm giật mình, không quay người lại. Giọng nói ấm áp đó không thể là ai khác.
Tống Dịch ngẩng đầu nhìn Thang Lâm một cái, đính chính: “Nhà ngoại giao không cần nghiên cứu về phụ nữ.”
Thang Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với anh: “Ừ.” Thật ra chân cô đã không đau chút nữa rồi, cô cố ý nói dối.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.