Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50: Hóa ra lại thô lỗ như vậy

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Hóa ra lại thô lỗ như vậy


Thang Lâm hai tay ôm lấy cổ Tống Dịch, cau mày. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Tống Dịch lại chậm rãi nói: “Chuyến công du nước ngoài của Ngoại trưởng phải được sắp xếp trước và ông ta cần phải trao đổi với các quốc gia mà ông ta dự định đến thăm. Jovan sẽ không đột nhiên ra nước ngoài ghé thăm các quốc gia khác chỉ để tránh chúng ta, vì điều này sẽ tiêu tốn rất nhiều năng lượng, nhân lực và vật lực. Ông ta chỉ đồng ý với phía York là sẽ tạm giữ hàng hóa của chúng ta để không phải trả quá nhiều tiền cho chúng. Vậy thì ông ta hẳn vẫn còn ở Sisby. Chắc chắn là không phải ở Cavô, vì sẽ rất dễ bị tìm thấy. Xét đến phạm vi công việc, thì việc đến thăm các đại sứ quán và lãnh sự quán của nhiều quốc gia là lá chắn tốt nhất trong tất cả các công việc của ông ta.”

Tống Dịch một tay nâng cằm cô, tay kia đưa ra ôm lấy eo cô, tiếp tục hôn cô.

“Không biết là ai?” Thang Lâm nói nhỏ.

Trần Đình Đình cười: “Không có gì. Hy vọng sẽ có người uống nước mơ chua.”

Sự kiện đại sứ quán đầu tiên của Đại sứ quán Trung Quốc tại Sisby sắp bắt đầu.

“Vẫn đau!”

Mọi người một lần nữa kiểm tra lại đồ đạc cho sự kiện của đại sứ quán, không có vấn đề gì.

Tống Dịch và Thang Lâm nghe thấy tiếng bước chân, Tống Dịch dừng động tác, Thang Lâm không lên tiếng.

Nhưng cô vờ như không biết, coi như không có chuyện gì xảy ra, xoay người rời đi.

Tống Dịch bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp eo cho Thang Lâm. Thang Lâm im lặng không nói gì. Mặc dù Tống Dịch đang nghiêm túc xoa bóp eo cho cô, nhưng cô không thể phớt lờ cảm giác mà bàn tay anh mang lại. Cô không thể không nghĩ đến những chuyện khác.

“Sao anh biết hay vậy?”

Tống Dịch hôn cô là muốn dùng hành động để nói cho cô biết anh biết ý đồ của cô, hơn nữa anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu ý đồ của cô, nhưng bây giờ trong lời nói của cô lại không có ý gì khác, ngược lại anh giống như một tên lưu manh, còn nói chuyện như thể là thật vậy. Tống Dịch day day mi tâm, anh đứng đó nhìn cô một lát, cô cau mày, lưng dường như thật sự rất đau. Cuối cùng anh vẫn đi tới.

Thang Lâm nằm sấp không đáp lời.

Tống Dịch đánh giá cô, nói: “Cũng được.”

Tống Dịch lại xoa bóp thêm mấy cái, nói: “Lát nữa tự mình chườm nóng thêm vài lần.”

Đại sứ York cười “ừm” một tiếng, ông ta nhìn Carlgi, nói: “Chuyện này giao cho cậu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông ta cau mày nói: “Ngoại trưởng Jovan, ông lại nuốt lời với tôi rồi!”

Sự kiện của đại sứ quán Trung Quốc tại Sisby đã mời các bộ phận ngoại giao của Sisby và các đại sứ quán, lãnh sự quán của các nước tại Sisby, đại sứ quán York cũng nằm trong danh sách mời.

“Nghe nói lúc đó Bí thư Lý không đồng ý, Tham tán Tống đã chấp nhận đề nghị của Thang Lâm.” Trần Đình Đình lại nói.

“Mặc dù số quốc gia thiết lập quan hệ ngoại giao với Sisby không nhiều, tổng cộng chỉ có mười quốc gia, nhưng dù sao vẫn là mười quốc gia, làm sao anh biết ông ta ở Lãnh sự quán Yimu?” Thang Lâm lại hỏi.

Carlgi cũng cười nói: “Đúng vậy. Cho nên, bọn họ muốn giới thiệu văn hóa Trung Quốc, chúng ta hoàn toàn có thể không mua vé. Tôi đảm bảo, ngày đó nhất định không ai uống nước mơ chua của bọn họ.”

Anh cúi đầu nhìn người trong lòng, không nhịn được cười: “Sao lại ngã xuống đất rồi?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hai ngày nữa là sự kiện của đại sứ quán, đừng để đến lúc đó vẫn còn bộ dạng này.” Tống Dịch lại nói.

Anh chưa từng nói cô xinh đẹp, mà lại nói thích cô.

“Thấy phiền phức thì đừng kêu đau.” Tống Dịch đứng dậy.

“Phiền phức.” Thang Lâm lười biếng nói.

Mặc dù Thang Lâm nũng nịu với Tống Dịch nói muốn nghỉ ngơi ở căn hộ, nhưng cô vẫn đến văn phòng đúng giờ.

Thang Lâm bừng tỉnh ngộ, cô cười tán thưởng: “Tham tán Tống quả thật thông minh.”

“Những người đến tìm Ngoại trưởng Jovan, một người tên là Tô Giang, một người tên là Thang Lâm. Thang Lâm là phiên dịch, nhưng rất thông minh, địa điểm đại sứ quán của chúng ta được chọn ở nơi này là nhờ công của cô ấy. Tô Giang cũng có kinh nghiệm ngoại giao, chỉ vài ba câu đã thuyết phục được Jovan.” Carlgi nói.

Tầng này còn có những nhân viên khác trong đại sứ quán.

Vấn đề này cũng là điều cô rất tò mò.

Thang Lâm nhếch khóe miệng, anh vốn luôn cho rằng cô không chịu được khổ, câu “tùy em” này coi như là rất khó có được.

Anh đánh giá cô một lát, không nói gì, cuối cùng, buông cô ra. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Thang Lâm đột nhiên ngã xuống ghế sofa: “Tham tán Tống ngủ ngon.”

Tô Giang “ừm” một tiếng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, người càng ngày càng nóng lên.

“Nhưng mà, đồ của chúng ta nói giữ là giữ, nghĩ đến đã thấy tức. Nước Sisby này so với đất nước chúng ta kém xa, vậy mà bọn họ lại ngông cuồng như vậy, không hề kiêng dè sao?” Thang Lâm hừ một tiếng.

Trần Đình Đình đi ngang qua phòng Thang Lâm, nghe thấy loáng thoáng có tiếng động, lập tức vội vàng bỏ đi.

Tống Dịch rất ít khi xúc động, cũng sẽ không bị lời nói của người khác kích động hoặc ảnh hưởng quá nhiều đến cảm xúc, nhưng lúc này anh nhíu mày một cái. Anh cúi đầu nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, lúc này ướt át lóng lánh. Anh không nói gì, giơ tay lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng chải tóc dài của cô, rồi vén một lọn tóc dài trước ngực cô ra, cài lọn tóc đó ra sau tai cô, để lộ chiếc bông tai anh vừa đeo cho cô.

“Sao anh đoán ra được Jovan ở lãnh sự quán Yimu?” Thang Lâm lên tiếng, chuyển sự chú ý của mình.

Người đàn ông nhạy bén và thông minh trong ngoại giao, ở những phương diện khác có lẽ cũng không dễ bị lừa gạt. Nhưng Thang Lâm khẳng định: “Còn có ý gì khác? Vậy cho nên Tham tán Tống vừa rồi cưỡng hôn người ta sao? Chẳng phải chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau sao? Đồ bị rơi, lưng tôi thật sự đau đến mức không cúi xuống được, tôi không xem anh là người ngoài nên mới gọi anh đến. Tham tán Tống, anh nghĩ nhiều rồi.”

“Xin ngài Mel cứ yên tâm.” Carlgi đảm bảo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 50: Hóa ra lại thô lỗ như vậy

Thang Lâm ôm cổ anh không buông tay. “Đây là tai nạn lao động, nếu không thể tham gia sự kiện của đại sứ quán, không thể trách tôi.” Cô nói.

Trời dần tối, một ngày kết thúc.

“Nhẹ hơn nữa.”

Carlgi nói: “Không ngờ ông ta lén đến Lãnh sự quán Yimu mà vẫn bị người của đại sứ quán Trung Quốc tìm thấy.”

Thang Lâm xoay người, nằm trên ghế sofa nhìn Tống Dịch: “Đi thong thả không tiễn.”

“Sự kiện của đại sứ quán Trung Quốc là để giới thiệu văn hóa Trung Quốc, ví dụ như ẩm thực, nghe nói còn có một món gọi là nước mơ chua đá lạnh.” Carlgi nói.

Edit: Carrot – Beta: Cún

Tống Dịch xoay người đi về phía cửa. Nhưng lại nghe thấy một tiếng “bịch”, có thứ gì đó rơi xuống đất, tiếp theo là tiếng kêu “Ái da” kinh ngạc. Tống Dịch vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Thang Lâm nằm trên đất. Anh vội vàng xoay người, bước nhanh tới, cúi người đỡ người đang nằm trên đất. Thang Lâm miệng thì kêu “eo của tôi”. Tống Dịch dứt khoát bế ngang cô lên.

“Bây giờ thì sao?” Tống Dịch hỏi Thang Lâm về lực đạo của anh.

Tống Dịch nói: “May là em không ở những quốc gia có điều kiện khó khăn hơn.”

“Ngày mai tôi ở trong phòng ngủ cả ngày được không?”

Thang Lâm đau lưng, không thể đứng thêm được nữa, nói xong, cô xoa xoa eo mình, chậm rãi đi đến bên ghế sofa, ngồi xuống ghế sofa, giả vờ không quan t@m đến nụ hôn vừa rồi, cũng không quan t@m đến lời nói của anh.

“Biết tại sao tôi không thích anh không?” Thang Lâm nhìn Tống Dịch.

Tống Dịch nói: “Tôi xoa bóp cho em.” Khi nói câu này, anh rất nghiêm túc, để thể hiện rằng anh không có ý gì khác, hơn nữa hai người họ còn hôn nhau rồi.

Câu hỏi này của Tống Dịch khiến Thang Lâm ngẩn người. Tim Thang Lâm nhảy lên một nhịp, không ngờ anh lại hỏi trực tiếp như vậy. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, anh đang chăm chú nhìn cô.

“Tôi có nghĩ đến mấy khả năng này, nhưng đều không thể xác định được.” Thang Lâm nói.

Việc máy bay chở hàng từ Trung Quốc đến Cavô được thông quan, và tin tức hàng hóa của Đại sứ quán Trung Quốc tại Sisby đã được ký nhận thành công, Đại sứ York đã biết.

Thang Lâm bĩu môi một cái, nắm tay thành quyền nhẹ nhàng đấm vào eo.

Thang Lâm: “Ừm”

“Vậy thì làm sao bây giờ? Tôi cũng không biết hai ngày nữa có khỏi được không nữa.”

Thang Lâm trừng mắt nhìn Tống Dịch một cái, hờn dỗi nói: “Xương cốt sắp rã rời rồi.”

Hai người không hề biết rằng chính Tống Dịch đã nhanh chóng suy đoán ra nơi Kiều Vạn đến.

Tống Dịch cười mà không nói gì.

“Anh đoán.”

“Chưa từng thấy ai đỏng đảnh hơn em, đây là loại tai nạn lao động nào vậy?” Tống Dịch cười.

Tống Dịch bế Thang Lâm xoay người, đi vào phòng ngủ, đặt cô lên giường.

Tống Dịch há miệng, cuối cùng thở dài một tiếng, nói: “Tùy em.”

Đầu bếp Hoàng đã ngâm xong ô mai để nấu nước mơ chua.

Thang Lâm nghe thấy Tô Giang và Trần Đình Đình nói Bí thư Lý cảm thấy nên ngâm ít ô mai thôi, lỡ đến lúc đó thật sự không ai uống thì sẽ rất lãng phí.

Tống Dịch vừa xoa bóp eo cho cô vừa nói: “Jovan trốn vì không muốn bị chúng ta tìm thấy. Nhưng dù ông ta có trốn thì vẫn phải có lý do chính đáng để nói rằng ông ta không biết gì khi gặp chúng ta cả. Kỳ nghỉ này chỉ là ngẫu nhiên, theo phong cách thường ngày của ông ta thì hẳn là ông ta sẽ không nghỉ phép, cho nên ông ta không nghỉ phép. Nếu ông ấy không đi du lịch thì có nghĩ là ông ta vẫn làm việc. Điều đó phụ thuộc vào việc ông ta ở nước ngoài hay chỉ ở trong lãnh thổ Sisby.”

“Thời điểm này tìm anh đến để chiêm ngưỡng bông tai của em?” Tống Dịch lại hỏi.

Tống Dịch lại giảm lực đạo: “Được chưa?”

Sau khi Thang Lâm rời đi, Trần Đình Đình nhỏ giọng nói với Tô Giang.

Thang Lâm đáp: “Không thì sao? Chẳng phải tôi và Tô Giang mới về sao…”

Cô chợt cười, nói: “Vậy có đẹp không?”

Thang Lâm nói: “Hy vọng trong nhiệm kỳ của Tham tán Tống có thể thay đổi.”

“Hơn năm tiếng, còn chậm rãi đi dạo nữa chứ?”

“Ngay cả khi đã tìm thấy, anh ta hoàn toàn có thể tìm cách kéo dài thời gian, sau khi sự kiện của đại sứ quán Trung Quốc kết thúc mới thông quan.” Đại sứ York nói.

Giọng nói của hai người nhỏ hơn một chút.

Nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi, hai người đều chột dạ. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Anh đứng trước mặt cô hỏi: “Xe chạy bao lâu?”

Lời Thang Lâm bị nghẹn lại, Tống Dịch đột nhiên hôn cô. Lưỡi cô bị nuốt chửng, cô không thể nói nên lời, rất nhanh, hơi thở của cô trở nên nặng nề. Lưng cô đau, đứng lâu càng đau hơn, lúc này cô lại lùi một bước, lưng dựa vào cửa.

“Chườm nóng bằng khăn ướt nhiều lần.” Tống Dịch nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không đến mức không dậy nổi, nghỉ ốm tốt nhất là phải có giấy chứng nhận của bác sĩ.”

Sắc mặt Tống Dịch nhạt đi, một lúc lâu, nói: “Thang Lâm, đừng nói những lời như vậy nữa. Còn nữa, buổi tối gọi đàn ông đến phòng để ngắm bông tai mới có ý gì, em biết chứ?”

“Trần Đình Đình.” Tống Dịch nói.

Tống Dịch nói: “Sẽ thay đổi thôi.”

Tống Dịch nhìn cô một lúc, do dự một chút, rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Thang Lâm nhận thấy anh ngồi xuống, nghi hoặc quay đầu lại.

Cô không phản bác lời của Tống Dịch.

Đại sứ York cười: “Người Sisby nào đã từng ăn ô mai?”

Tống Dịch lại giảm lực đạo, hỏi: “Bây giờ thì sao?”

Tống Dịch cuối cùng cũng tách môi hai người ra, khi buông cằm cô ra thì Thang Lâm thở d ốc từng ngụm lớn. Kỹ thuật hôn của anh dường như lại tốt hơn lần trước một chút, khiến người ta tê dại từ tóc đến đầu ngón chân, lòng dạ xao xuyến. Cả người Thang Lâm đều tựa vào lòng anh. Cô cong môi, ngẩng đầu nhìn Tống Dịch rồi lại cười nói: “Tham tán Tống vẻ ngoài ôn hòa nho nhã, hóa ra lại thô lỗ như vậy. Nhưng mà, kỹ thuật của Tham tán Tống lại tốt hơn một chút, quả nhiên là do là người có kinh nghiệm sao?”

Thang Lâm không nói gì, anh chủ động xoa bóp eo cho cô, cô sẽ không từ chối.

Tống Dịch nói: “Tôi nhất định sẽ cố hết sức.”

“Thì sao?” Tô Giang kỳ lạ nhìn vẻ mặt của Trần Đình Đình.

Tống Dịch nói: “Hầu hết các đại sứ quán của các nước khác đều ở Cavô, chỉ có hai quốc gia ở Sheep Hill. Jovan đã liên lạc trước với Lãnh sự quán Yimu một thời gian, nên lần này ông ta đến Lãnh sự quán Yimu là cơ hội tốt, vừa cởi mở, thẳng thắn và không hề đột ngột.”

Trần Đình Đình nhìn thấy Thang Lâm thì ngẩn người một chút. Và cái ngẩn người đó của cô đã bị Thang Lâm nhìn thấy, Thang Lâm trong lòng thở dài, người ở bên ngoài phòng cô đêm qua quả nhiên là Trần Đình Đình.

Tống Dịch cúi đầu, bắt đầu xoa bóp eo cho Thang Lâm. Mà anh vừa động thì Thang Lâm đã kêu lên: “Đau! Đau! Đau! Nhẹ chút! Nhẹ chút!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Hóa ra lại thô lỗ như vậy