Emma Và Những Vị Khách Vô Hình
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 75
Watson cúi xuống kiểm tra:“Vết ở cổ là nguyên nhân chính gây tử vong. Các vết khác cũng xuất hiện trước khi c·h·ế·t. Dấu vết rất thô, giống bị vật sắc nhọn xé ra. Nhưng sau khi c·h·ế·t thì không còn dấu thương tích nào nữa, nghĩa là kẻ tấn công dừng lại ngay khi nó c·h·ế·t.”
“Bé cưng của ta an nghỉ ở đây…” Ngài Tóc Xoăn đưa tay vuốt những vết khắc, ghé sát quan sát, rồi chậm rãi thốt ra vài chữ đầy mập mờ.
Nói xong, anh bật dậy nhanh nhẹn. Emma theo phản xạ lùi lại, mất thăng bằng ngã lăn khỏi giường, kéo theo chăn đẫm máu rơi xuống sàn.
Cô càng thắc mắc, vì sao lá này vốn để thấy ma, mà Sherlock lại thấy hiệu ứng khác hẳn?
Cả ba nhìn rõ vết thương to bằng miệng bát trên cổ nó, tựa như bị thú dữ xé toạc, mất hẳn một mảng thịt. Ngoài ra, toàn thân còn hằn vết siết và vết cào, trông như do loài mèo lớn để lại.
Emma lại dùng lá xanh mở “âm dương nhãn” cho Sherlock trong 30 giây. Anh nhìn quanh, như có điều suy nghĩ.
“… Đúng là không nên hỏi anh cái gì cả, đau cả đầu.” Emma thở dài.
Đột nhiên, đôi mắt nhắm nghiền bật mở. Ngài Tóc Xoăn nở nụ cười ngốc nghếch:“Ô~ Emma, em thật nhiệt tình! Mới 10 giây đã l*t s*ch đồ anh rồi~”
Cô bật đèn, nhìn rõ rồi lập tức tỉnh hẳn:“Sherlock? Sherlock! Đừng hù tôi, anh sao thế này?”
Chương 75
Anh tuôn nhanh như s·ú·n·g liên thanh:“Không phải máu của anh! Tôi hoảng quá nên nhắm mắt nằm im. Ai ngờ em sốt ruột đến mức l*t s*ch anh luôn…”
Sherlock lập tức ngoan ngoãn, giả bộ đáng thương:“Ừm… Anh đi tắm đây. Người em cũng dính đầy, hai ta cùng tắm thì hiệu quả hơn. Đi chung nhé?”
Sherlock đáp nhanh như bắn s·ú·n·g:“Quá rõ ràng. Nét chữ của phụ nữ khác nam giới do tâm lý, sinh lý và xã hội tác động. Nét bút này dứt khoát, nặng, cho thấy người viết hành động quyết đoán, tinh lực dồi dào. Nét chữ rõ ràng, gọn ghẽ, hàng lối ngay ngắn, biểu hiện sự lý trí và quy củ. Các dòng hơi hướng lên trên, ám chỉ tham vọng, nhưng cuối nét chữ lại trĩu xuống, chứng tỏ tham vọng ấy bị kìm hãm bởi điều gì đó… Người này ít nhất ngoài 40, và che giấu một bí mật đã nhiều năm.”
“… Nguy hiểm gì? Tới giờ chúng ta còn chưa thấy xác người nào mà.” Watson cau mày. “Với lại, biết được bà ta hại bao nhiêu người, thật sự tôi chẳng muốn bảo vệ chút nào.”
“Quản gia và tiểu thư Maggie có quan hệ không hề đơn giản.” Sherlock nhếch môi tiếp lời. “Xét đến mật văn nhắc tới kho báu, có thể cả hai đã cùng mưu tính tìm kho báu do chủ nhân cũ cất giấu. Và kho báu đó được chôn ở nơi nào gắn với biểu tượng của mặt trăng.”
Cô run rẩy lật anh lại. Khuôn mặt bê bết máu, mắt nhắm nghiền.Sờ mạch vẫn còn. Lau sạch thì thấy mặt không hề có vết thương. Đầu cũng không.
Trong đầu Emma liền tự dệt nên một câu chuyện:Quản gia âm thầm si tình với tiểu thư yếu đuối, thân phận cách biệt nên chỉ biết chôn chặt tình cảm. Khi cô qua đời, ông lặng lẽ khắc bia mộ, rồi suốt đời lặng thầm canh giữ ngôi nhà, canh giữ tình yêu duy nhất của đời mình…Thật bi thương~
“Trong số hồn ma em gặp trước đây, có cô gái tên Maggie Stewart phải không?” Sherlock đột ngột hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sherlock gom sạch toàn bộ bùa, hăm hở đi “mở âm dương nhãn”.Watson, người hiền lành, thì bị phân công trông chừng bảo vệ bà Harold. Anh chọn chiếc ghế dài ở hành lang tầng bốn, từ đó có thể quan sát phòng bà ta, rồi ngồi canh.
“…” Emma im lặng hai giây, mắt nheo lại, nghiến răng nghiến lợi:“Tôi cho anh 3 giây giải thích. Nếu không… tôi sẽ cho anh biết thế nào là NHIỆT TÌNH.”
Cô cảm giác dưới tay nóng ẩm, nhớp nháp, mùi tanh máu xộc thẳng mũi.
“Người khắc chữ trên tường, trên bia c·h·ó, và trên bia này… đều là một.” Sherlock kết luận.
Trong mơ màng, bỗng cảm thấy có gì đó đè nặng lên ngực, khiến cô thở không nổi.Emma theo phản xạ đưa tay tát mạnh.
“Mở ra xem.” Sherlock chẳng để tâm, hô Watson cùng giúp đẩy nắp quan tài nặng trịch.
Ba người đậy nắp quan tài Anselina lại, rồi đi dạo trong hầm mộ.Nửa đêm đi dạo trong mộ cổ trăm năm, với họ lại tự nhiên như đi dạo công viên.
“Phì~” Sherlock bật cười.
Cô lôi xềnh xệch anh vào phòng tắm.“Rầm!” – cửa phòng đóng sập lại, đủ thấy cô dùng sức mạnh thế nào.
Emma nghi hoặc:“Khớp với lời bà Harold kể. Nhưng bà ấy nói tận mắt thấy một hồn ma hung dữ, chứ không phải thú dữ. Trong lâu đài này chưa từng có hồn ma nào hiện thân, vậy tại sao bà ta tin chắc kẻ g·i·ế·t c·h·ó là ma? Tôi nói thật, lúc ấy bà ta đứng ngay cạnh, chưa đến một mét, mắt có mù mới nhìn nhầm được!Với cả, kẻ thủ ác làm sao tạo được vết thương như thú dữ xé xác? Chẳng lẽ dùng chính răng mình cắn?”
Sherlock nhếch môi cười nhạt:“Tôi cho rằng thuốc là nguyên nhân khiến bà ta ảo giác. Nhiều khả năng liên quan đến quản gia. Từ giờ, cậu phải canh giữ bên bà ta. Có thể bà ta sẽ gặp nguy hiểm.”
Emma và Watson đều thoáng suy nghĩ.
“Ồ? Nhưng nếu bà ta c·h·ế·t thì sao?” Sherlock hỏi bâng quơ.
Bên trong là xác một con c·h·ó Pomeranian. Vì mới c·h·ế·t một ngày, lại đúng mùa đông lạnh lẽo, hầm mộ lại khô ráo, thông gió, nên xác chưa phân hủy.
Cô bật dậy, nắm lấy tai anh vặn xoắn, nghiến răng:“Đi tắm ngay cho bà!” (đọc tại Qidian-VP.com)
76
“Khụ… Tôi nghe nói bia mộ là do quản gia khắc. Ông ta thích làm mộc.” Watson chen lời.
“Có thể do quá sợ hãi mà sinh ảo giác. Cũng có thể do thuốc. Hoặc… bà ta đã lừa quá nhiều người, lương tâm cắn rứt, tưởng mình bị báo ứng?” Watson phỏng đoán.
Cô ngây dại nhìn gương mặt đang nhắm mắt kia.Vì động tác quá gấp gáp, cả người cô cũng dính đầy máu, cảnh tượng hỗn loạn chẳng khác gì một vụ thảm sát, chỉ khác ở chỗ… cả hai “nạn nhân” đều còn sống.
Sherlock lắc đầu:“Không. Bà Harold tham lam đến tận xương tủy. Vì tiền, thủ đoạn gì cũng làm. Trong lòng bà, những người bị hại chẳng đáng thương, ngược lại còn tự trách mình ngu dốt. Bà ta hẳn còn tự đắc, nào có biết tội lỗi là gì… John, chuyện này giao cho cậu.”
Watson im lặng một lát, rồi đáp:“… Thôi được. Dù sao bà ta lừa nhiều tiền đến mấy cũng chưa đáng c·h·ế·t. Phải để pháp luật xử bà ta.”
Khoảnh khắc đó như đập mạnh vào tim, khiến cô tưởng tim mình ngừng đập.
Trong tay cô là máu đỏ sền sệt. Trên ngực cô là mái tóc xoăn quen thuộc, cả người anh mềm nhũn, áo sơ mi trắng loang đầy máu đỏ, biến thành một người máu, nhuộm đỏ cả chăn đệm.
“…” Emma.Chịu hết nổi rồi!
“Vì sao chắc chắn là đàn ông? Không thể là phụ nữ à?” Emma khó hiểu.
“Nhìn kìa, đó là mộ của Anselina.”Watson chạy đến trước một chiếc quan tài đá nhỏ, dài chưa đến nửa mét, chỉ vào dòng chữ khắc trên đó.
Rời hầm mộ, Emma về phòng. Sherlock và Watson tách nhau hành động. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Sao thế? Anh lại thấy gì à?” Emma tò mò. (đọc tại Qidian-VP.com)
“… em sốt ruột?” Emma cười nguy hiểm.
Cô lia mắt theo hướng nhìn của anh, ngoài những quan tài khắc tên vua chúa quý tộc, chẳng thấy gì. Ngay cả hồn ma cũng không.
——
Emma nhớ lại. Quản gia quả thực tồn tại như thể không tồn tại: khi vừa đến lâu đài, chính ông ra đón tiếp, sắp xếp phòng, nhưng giờ cô không tài nào nhớ nổi gương mặt. Trong lâu đài, mọi việc đều trật tự, chu toàn, nhưng từ đầu đến cuối, cô chưa từng tiếp xúc trực tiếp với quản gia.Một quản gia chuyên nghiệp tất nhiên phải như cái bóng sau lưng chủ nhân, chu toàn nhưng không phô trương. Nhưng đến mức hoàn toàn khiến người ta quên bẵng sự tồn tại như vậy thì quả là… lợi hại quá rồi!
Emma giật tung áo sơ mi, tìm khắp ngực bụng, lưng, thậm chí c** th*t l*ng, kéo cả quần xuống… Cô mò từ đầu đến chân.Nhưng… chẳng hề có một vết thương nào!
“Hả?” Watson ngơ ngác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Watson chỉ vào nét chữ, ngập ngừng nói:“Dù mới khắc, nhưng trông có vẻ giống chữ trên lò sưởi… mà cũng không hẳn giống lắm~”
Emma: “…”Vừa rồi còn là một mối tình bi thương, giờ nhờ anh, biến ngay thành phim phiêu lưu săn kho báu đầy sát khí.
Emma thì đã mệt rã rời. Thấy mình tạm thời vô dụng, cô liền hưởng thụ bồn tắm dát vàng chạm trổ hoa văn như quý tộc xưa, rồi thay đồ ngủ, chui vào chăn êm, chìm vào giấc mộng.
“Cùng một người viết, không sai đâu. Chỉ là… ở đây, chỗ ngoặt của các chữ cái nông hơn. Người khắc có thể từng bị thương ở tay phải, khiến lực không đều.” Ngài Tóc Xoăn phân tích. “Thêm vào đó, chữ trên lò sưởi có niên đại ít nhất 20 năm. Còn chữ trên bia mộ này, hẳn là cùng người đó, nhưng đã già đi 20 năm.”
Emma nhướn mày:“Ý anh là quản gia khắc hết? Nếu căn phòng em đang ở trước đây là của Maggie, vậy thì…”
“Bốp!” Âm thanh da chạm da vang lên, kèm theo tiếng chất lỏng văng tung tóe.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.