Lê An và Cyndi rời đi trong sự đưa tiễn của Heddi
Cả hai bước đi trên con đường, im lặng không nói gì, Cyndi lúc này đã được thay một bộ trang phục mới gồm có áo vải ngắn tay, phủ ngoài là áo da nâu, chỉ để lộ ra phần cẳng tay trắng muốt, trước ngực nhô lên một đường cong hoàn hảo.
Dưới thân cũng khoác lên váy dài, che đi một phần đuôi trên, dường như với bộ tộc xà nữ thì có lộ đuôi cũng chẳng sao, nhưng Lê An vẫn cảm thấy như vậy đẹp hơn.
Mái tóc dài vàng óng ả thì được Cyndi búi gọn ra sau đầu, nhìn cô lúc này giống như một thiếu nữ mới về nhà chồng, tràn đầy nhu mì cùng khép nép.
Cyndi chủ động đi sau Lê An một bước, thể hiện rõ địa vị của bản thân.
Lê An thì không quá quan tâm cái gọi là địa vị, thả chậm chân lại rồi vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ mát lạnh của Cyndi, kéo cô sát lại gần người mình.
Dưới ánh đèn đường, vẻ đẹp của Cyndi được điểm xuyết thêm chút mờ ảo, làn da trắng hồng như tuyết mịn của cô cứ lấp lánh lên, và hiện ra nét ửng đỏ dụ hoặc khi bị Lê An thân cận.
Nhưng Cyndi không giãy dụa, chỉ khẽ cúi đầu chấp nhận.
- Anh dẫn em đi mua sắm nhé.
Lê An nhỏ giọng đề nghị, bộ đồ trên người Cyndi là do Heddi miễn phí cung cấp, nhưng nó hiển nhiên không đủ để cô thay đổi hằng ngày, và đặc biệt là không có nội y.
- Vâng ạ.
Nắm tay gái đẹp đi dạo phố là một trải nghiệm tuyệt vời, ánh mắt hâm mộ của những người đàn ông đi đường thỉnh thoảng truyền đến làm Lê An thấy lâng lâng.
Cho dù là ở cái thế giới trai xinh gái đẹp đầy đường này thì nhan sắc Cyndi vẫn là thuộc dạng nổi trội, đặc biệt hơn vì cô còn là xà nữ, một chủng tộc thú nhân rất hiếm khi xuất hiện tại Phong Quốc này.
Dù vậy, khi họ ngắm Cyndi quá lâu, Lê An lại thấy khó chịu và lườm lại một cách đầy sát khí.
Trong cửa hàng, hắn bỏ ra năm ngàn mora để mua cho Cyndi mười mấy bộ quần áo mặc thường, cô không phải thiên chức chiến đấu nên cũng không cần chất liệu đặc biệt tốt, thoải mái cùng đẹp là được.
Sau đó, hai người tay trong tay quay về Mắt Mèo Hoàng Kim.
- Chị chủ, phiền đổi cho tôi sang một phòng đôi nha.
Lê An nói vậy với cô chủ trọ khi cô ấy chuẩn bị đưa lại chìa khóa phòng, cô nhìn Cyndi với cái nhìn đầy ẩn ý rồi cười gật đầu
- Được thôi, giá 300 mora một đêm.
- Đây ạ, và thêm phần ăn tối cho hai người.
Lê An đưa ra năm trăm mora, số dư là cho bữa tối, tuy với hắn chỉ như muối bỏ biển nhưng cũng đâu thể để Cyndi ngồi ăn một mình còn bản thân ngồi ngắm được.
- Vậy, phiền cô cậu trình giấy tờ tùy thân ra.
Mọi quán trọ muốn ở lại thì cần đăng ký thông tin, cái này cũng không khác Trái Đất lắm, Lê An thì dễ rồi, cứ lấy thẻ hội ra là được.
Cyndi cũng có một tấm thẻ chuyên dụng cho nô lệ, là do cửa hàng của Heddi cung cấp.
- Được rồi, phòng số bốn ở trên tầng ba. Giờ tôi sẽ đưa cậu đi lấy hành lý cũ rồi đi đến phòng mới.
Cô chủ trọ không có biểu cảm lạ gì khi ghi chép thông tin của Cyndi, có vẻ là đã gặp nhiều nên sớm quen thuộc, hoặc cũng có thể chỉ đơn thuần tôn trọng việc riêng tư của khách hàng.
Hai người lục tục đi theo cô chủ trọ.
Hành lý cũ của Lê An cũng chẳng có gì, đa số đều nằm trong nhẫn trữ đồ, chỉ có ít vật dụng vệ sinh cần mang đi.
Sau khi hắn dọn xong thì cô chủ khóa phòng lại, dẫn hai người lên tầng ba, tầng này chỉ có tổng cộng bốn phòng và chỉ có duy nhất căn cuối là còn trống.
Sau khi nhận chìa khóa, Lê An bước vào trong.
Có một cái giường lớn ở phía trong, bàn gỗ, hai cái ghế cùng một tủ quần áo.
Nhà vệ sinh nằm sâu bên trong, và cực kỳ thô sơ, nhà tắm thì ở sân sau của nhà trọ, nói chung khá bất tiện nên đây là lý do chính hắn muốn tự mua một ngôi nhà.
Lê An cất đồ đạc vào nơi ở mới của chúng, xong thì ngồi lên giường, cảm giác cũng không khác giường đơn lắm trừ việc nó rộng hơn.
Cynd·i c·ăng thẳng đứng ở gần cửa.
- Vào đây đi.
- Vâ...ng!
Giọng Cyndi run run, sự căng thẳng đã dần chuyển thành sợ hãi.
Trên đường thì có vẻ vẫn ổn nhưng quả nhiên khi đến nhà trọ thì lại lo cho trinh tiết của mình sao??
Lê An buồn cười vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
- Ngồi đi, anh không đè em ra mà hấp ngay đâu.
- Err, vâ..ng ạ!
Cyndi rụt rè ngồi xuống, nhưng bất chợt Lê An choàng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, xúc cảm truyền đến khiến tim cả hai đồng loạt nhảy mạnh một cái.
Lê An tự nhận mình là một người đàn ông háo sắc có chừng mực, sẽ không ép buộc phụ nữ phải quan hệ với bản thân, cho dù Cyndi có là nô lệ hắn dùng tiền mua đi nữa.
Nhưng ôm ấp một chút để xúc tiến tình cảm thì vẫn được phải không ??
Phải. Đúng thế. Chắc chắn là vậy rồi!
Cơ thể Cyndi cứng đờ, còn khuôn mặt thì đỏ ửng lên, nhưng cô không chống cự mà chỉ nắm chặt tay đặt trên đuôi.
- Tôi thích em tự nguyện hơn, nên tạm thời sẽ không làm gì đâu.
Lê An kề môi sát tai Cyndi thủ thỉ, hắn có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát từ người cô khiến dục hỏa có xu hướng b·ốc c·háy lên.
Nên đành vội vàng buông tay ra.
- Vậy, vậy Cyndi, sau này nhờ em giúp đỡ nhiều hơn.
Điệu bộ lúng túng của hắn khiến Cyndi hơi tròn mắt, sau đó phì cười nhẹ, thẹn thùng gật gật đầu, có vẻ đã bớt căng thẳng hơn.
- Vâng ạ, mong anh chiếu cố nhiều hơn, chủ nhân của em!
Một tiếng chủ nhân ngọt như mía lùi, suýt nữa khiến Lê An không kiềm được mà hóa thân thành cầm thú.
Cũng may, đúng lúc này thì nhân viên nhà trọ mang bữa tối lên, khiến con thú trong người hắn tạm lui lại vào trong hang.
- Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng.
- Cảm ơn.
Nhận lấy khay, bên trên có một súp kem hầm rau củ, hai ổ bánh mì, hai phần thịt sốt mọng, cùng salad, bữa tối nhìn chung cũng khá đầy đủ với người thường.
Hai người ngồi đối diện nhau lặng lẽ dùng bữa.
Lê An để ý thì thấy Cyndi ăn chậm nhai kỹ, động tác nhẹ nhàng ưu nhã, có cảm giác như một tiểu thư đài các được đào tạo từ nhỏ vậy.
Điều này làm hắn tò mò.
- Nói chứ, Cyndi là làm sao trở thành nô lệ vậy? Lúc nãy cũng không nghe Heddi giới thiệu.
Động tác Cyndi nghe vậy thì cứng đờ, trong mắt lóe lên nét u buồn.
- À, anh vô ý quá, nếu không được thì thôi em không cần nói đâu!
- Không sao ạ, thật ra em là tự b·án t·hân.
- Tự bán??
Lê An giật mình, tự bán mà làm hẳn nô lệ vĩnh cửu, đây là cần tiền đến mức độ nào.
- Vâng, em vốn sống ở Thủy Quốc, gia đình nhiều đời đều mở nhà hàng, cũng xem như là có chút danh tiếng cùng của cải.
Cyndi nhỏ giọng kể lại, ánh mắt xa xăm nhớ về quá khứ.
- Em trải qua một cuộc sống yên bình, hằng ngày đều phụ gia đình nấu nướng, cũng học một chút lễ nghi từ mẹ vì bà từng là quý tộc.
- Nhưng vào ngày kia, con trai thứ của lãnh chúa bị người hạ độc ngay bên trong nhà hàng, ba mẹ em b·ị b·ắt giam, tuy sau đó chứng minh được họ vô can nhưng lãnh chúa yêu cầu bồi thường một số tiền lớn.
- Gom hết của cải trong nhà thì vẫn còn thiếu hơn tám vạn mora, những người quen biết thì đều trốn tránh, một số thì muốn em trở thành nhân tình cho họ thì mới cho tiền.
- Em không muốn bị đám ghê tởm đó làm bẩn nên quyết định tự bán mình, đúng lúc gặp ông Heddi, ông ấy còn hứa sẽ tìm cho em một người chủ nhân tốt.
Lê An gãi gãi mũi, đây là đang khen hắn hay sao?
Cơ mà phải nói thật là Cyndi quá ngây thơ, lại tin lời của một thương buôn nô lệ, nhưng kỹ nghĩ lại thì cô lúc đó hẳn cũng phải tuyệt vọng lắm mới bước đến quyết định này.
Hắn rất thích những cô gái có hoàn cảnh.
Chinh phục lên độ khó giảm thấp nhưng độ ch·ung t·hủy thì cực cao!
Cho nên hắn rất mạnh dạn vươn tay đến cầm lấy tay Cyndi, trong ánh mắt rung động của cô nở một nụ cười ấm áp nhất có thể.
- Em yên tâm, có anh ở đây, anh sẽ lo cho cuộc sống của em sau này thật tốt.
- Nhưng anh không biết nấu ăn đâu, nên từ nay về sau dạ dày của anh đành giao cho em chăm sóc rồi!!
Lê An có chút dí dỏm pha trò, khiến Cyndi cười khúc khích, cố lấy dũng khí nâng tay hắn lên áp vào một bên má của mình.
- Vâng, cứ giao cho em ạ!
0