Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Gả Ăn Chơi Trác Táng

Mặc Thủ Bạch

Chương 36: canh hai

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: canh hai


Hắn quay đầu cười cười: “Có lẽ chỉ khi đến một khắc đó mới có thể thật sự biết được. Mà chuyện ta không xác định được, cả đời ta cũng sẽ không hứa hẹn với nàng.”

Cố Cửu Tư cười: “Vừa rồi lặng lẽ ăn, ăn quá nhanh nên nàng không nhìn thấy.”

Hắn giắt đao bên hông, nữ tử đó đi rồi còn quay lại, Cố Cửu Tư bỗng nhiên rút đao ra, quát mắng: “Muốn mạng thì cút ra!”

Trên đường phố thường xuyên có xe ngựa và lưu dân lẫn lộn, những lưu dân đó liều mạng đuổi theo xe ngựa, lớn tiếng xin ăn.

Cũng chưa từng có khoảnh khắc nào, khiến hắn hiểu rõ ràng như thế, ước được nhà rộng muôn ngàn gian là nguyện vọng bức thiết lại chân thành tha thiết đến mức nào.

Liễu Ngọc Như dựa vào Cố Cửu Tư, nghe hắn nói là cảm thấy vui vẻ. Hai người im lặng một lúc, Liễu Ngọc Như đột nhiên nói: “Chàng nói xem, nếu như, ta nói là nếu như, chúng ta đến thời khắc cuối cùng, đến lúc không phải chàng c·h·ế·t thì là ta c·h·ế·t, chàng có để lại miếng bánh cuối cùng, hoặc là ngụm nước cuối cùng cho ta không?”

Mà Dương Văn Xương tựa như không sợ, hắn đi đến nửa đường, thậm chí còn hát vang.

“Thật ra Dương Văn Xương nói không sai, con người như giọt nước, nơi nào có gió yên sóng lặng chân chính, chỉ lo thân mình? Nếu ta không đứng lên thì những người khác phải đỡ ta đứng lên. Nếu là như vậy thì vẫn là ta đứng lên đi.”

Cố Cửu Tư quỳ trên mặt đất, nghiêm túc dập đầu lạy ba cái, sau đó đứng dậy nắm lấy tay Liễu Ngọc Như, bước đi không quay đầu lại.

Hôm đó trời nhiều mây, sáng sớm, mây đen vẫn còn che phủ phía trên thành Dương Châu, Dương Văn Xương mặc áo tù, đứng bên trong lồng, mang theo gông xiềng.

Liễu Ngọc Như đưa tay đẩy đầu hắn: “Chàng làm như ta khờ vậy.”

Hắn hát quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai*;

Cố Cửu Tư ngẩn người, hắn mấp máy môi nói: “Vậy những cái khác chúng ta có thể tiết kiệm thì tiết kiệm một chút đi.”

Ước được nhà rộng muôn ngàn gian. Che khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan.

“Cửu Tư,” Đầu của Liễu Ngọc Như chống trên lưng hắn, không lưu loát nói: “Chàng thế này, ta rất sợ.”

“Nếu như tiền ăn cứ tiếp tục cao như thế, ta sợ là chúng ta không đến được U Châu.”

Mà Cố Cửu Tư chỉ lẳng lặng nhìn hắn ta, hắn không nói gì cả, sau khi khóc cả đêm, hắn lại có một loại tỉnh táo lạ thường. Hắn đưa mắt nhìn người bạn chơi từ nhỏ đến lớn này, nhìn hắn ta cười to lên, sau đó đao nhấc lên đao rơi xuống, đầu người lăn xuống, máu tươi dâng trào đầy mặt đất.

“Có.” Liễu Ngọc Như không chút do dự nói: “Khi còn bé ta không có gì làm nên rất thích ngắm sao. Ta rất muốn biết, sao trên trời là thần tiên, hay là người đã mất. Trước kia ta từng có một đệ đệ.”

“Ta không biết.” Cố Cửu Tư mở miệng, Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng cũng không biết vì sao, trong lòng có mấy phần khó chịu như vậy, nhưng nàng lại hiểu. Nhưng sau đó nàng nghe thấy Cố Cửu Tư nói: “Hiện nay trong lòng ta suy nghĩ, ta chẳng muốn để ngụm nước cuối cùng, miếng bánh cuối cùng cho nàng, ta còn hy vọng có thể gọt thịt cho nàng ăn, đổ máu cho nàng uống, có liều mạng ta cũng muốn đưa nàng về U Châu.”

“Mất rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mãi đến khi xung quanh không còn người nữa, hắn nhìn mưa to cọ rửa vết máu của Dương Văn Xương, hắn đi lên phía trước, quỳ trên mặt đất, đưa tay chạm lên trên vết máu tươi.

Tác giả có lời muốn nói: Bọn họ quay về U Châu liền bắt đầu đột kích ngược.

Cố Cửu Tư rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Ta biết rồi.”

Hắn đáp lời.

“Không phải.”

“Hắn thật ngốc.” Cố Cửu Tư cười, nước mắt rơi xuống: “Quá ngốc.”

Liễu Ngọc Như thét chói tai bừng tỉnh, được Cố Cửu Tư ôm vào lòng.

“Có nơi đánh trận, cũng có từ Thương Châu tới.”

Chính nàng cũng không biết mình đang xin lỗi ai, cũng không biết mình khóc cái gì, mà Cố Cửu Tư cũng không hỏi. Hắn chỉ nhìn nàng, hắn thấy nàng khóc thì vô cùng bối rối, hắn vội ôm lấy nàng, không tự chủ được mà cúi đầu hôn lên trán nàng, dịu dàng nói: “Không sao, Ngọc Như, ta ở đây, không ai làm tổn thương được nàng. Ta ở đây.”

“Cũng chỉ có thể như thế.” Liễu Ngọc Như thở dài lên tiếng.

Hắn học rất nhanh, người đánh xe đưa bọn họ đến thành kế tiếp, hắn cũng đã học được kha khá rồi.

“Cũng không có cách nào khác.”

Liễu Ngọc Như đột nhiên mở miệng, Cố Cửu Tư hơi ngoài ý muốn, “Hửm” một tiếng: “Sau đó thì sao?”

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều đỏ hốc mắt.

(*: Hai câu cuối của bài thơ “Tuyên châu Tạ thiếu lâu tiễn biệt hiệu thư Thúc Vân” của Lý Bạch. Dịch nghĩa: Rút dao chém nước, nước càng chảy. Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm.)

“Không sao.” Cố Cửu Tư nói khẽ: “Nàng đừng lo lắng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngoài thành ánh sao rất sáng, trên bầu trời đêm, kết hợp với tiếng ve kêu mùa hè, gió đêm thoang thoảng, lại có một loại yên ổn không tên.

“Ngọc Như,” Hắn cảm thấy mắt hơi chua xót, nhưng vẫn nói: “Ngọc thô đương nhiên chân thực, nhưng ngọc được mài giũa cũng có vẻ đẹp của nó. Nàng không cần vì ta mà khổ sở, đời người này, kiểu gì cũng sẽ trải qua một vài chuyện. Ta nhớ cái tốt của bọn họ, những việc ta trải qua, thật ra đã đủ rồi.”

“Chàng muốn báo thù thì báo thù,” Liễu Ngọc Như ngồi xổm xuống, túm lấy cổ áo hắn, ép hắn nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời nén nước mắt của nàng: “Chàng muốn thay đổi cái gì, chàng muốn thực hiện điều gì, chàng muốn lấy được gì, chàng cũng phải dựa vào chính mình. Cố Cửu Tư, đoạn đường này có ta bên cạnh, chàng sợ cái gì?”

Nữ tử đó bị hoảng sợ, tất cả mọi người nhìn thấy đao của Cố Cửu Tư, rất lâu sau, họ chậm rãi tản đi, nhường ra một con đường.

Mà Cố Cửu Tư cảm nhận được tâm tình của nàng, hắn xoay người sang, ôm người vào lòng, thở dài thành tiếng thật sâu.

Liễu Ngọc Như đi theo sau lưng hắn, Cố Cửu Tư rất bình tĩnh, bọn họ lẫn lộn vào thủ vệ cổng thành rời khỏi thành Dương Châu. Bên ngoài cửa thành Dương Châu là xe ngựa mà họ mua.

Năm đó hắn đọc sách nghe được câu này, chỉ cảm thấy câu chữ phóng khoáng bi thương, nhưng mà so với bây giờ lại cảm thấy, trong câu chữ mang theo nỗi đau khoan tim thấu xương.

Liễu Ngọc Như dựa vào Cố Cửu Tư, nhìn lên bầu trời sao, nghiêm túc nhai nuốt bánh trong miệng rồi nói: “Đã nhiều năm ta không ngắm sao rồi.”

Sắc mặt hắn không tốt lắm, có vẻ hơi tiều tụy, lại hoàn toàn mang theo thái độ kiêu ngạo như trước đây, trông thấy người, hắn cười ra tiếng: “À, còn khiến nhiều người đến đưa tiễn ta như vậy, xem ra Dương mỗ cũng không phải nhân vật tầm thường.”

“Chàng phải nhìn về phía trước,” Giọng nói Liễu Ngọc Như nghẹn ngào: “Chàng còn có ta, còn có mẫu thân chàng, chàng đi về phía trước, nhìn về phía trước. Chàng nói chàng hối hận, có lỗi với phụ thân, vậy bây giờ thế nào? Chàng còn tiếp tục khóc thế này, tiếp tục tự trách thế này, chàng muốn chờ đến sau này lại nói thêm một tiếng, chàng hối hận rồi, chàng hối hận vì không cố gắng tốt với ta, không tốt với mẫu thân chàng sao?!”

Cố Cửu Tư không nói, hắn lẳng lặng nhìn vào đêm tối, thật ra hắn biết rõ Liễu Ngọc Như đang sợ cái gì, nhưng hắn vẫn không nói ra. Rất lâu sau, cuối cùng hắn mới nói: “Ngọc Như, ta cũng không phải là không muốn khóc. Ta chỉ là bỗng nhiên không khóc được.”

“Thế nhưng lòng người khó lường.” Cố Cửu Tư ngước mắt nhìn phía trước: “Lời thề rất dễ nói, nhưng đến lúc thật sự phải làm, có phải là có thể làm được hay không?”

Một lúc sau, nàng khàn giọng lên tiếng: “Không thể đi xe ngựa nữa. Đi tiếp, quá dễ gây chú mục.”

“Còn biết tiền.”

“Trong lòng chàng ta chỉ biết ăn thôi à?”

“Chỉ là trưởng thành rồi thôi.”

Sáng ngày hôm sau, bọn họ thức dậy sớm, Cố Cửu Tư điều khiển xe ngựa, Liễu Ngọc Như ngồi trong xe. Mặc dù chi phí đi đường của họ không ít, nhưng Liễu Ngọc Như không biết tình huống trước mắt, không dám ăn nhiều. Mà Cố Cửu Tư vội vàng lên đường, thế là Liễu Ngọc Như đút hắn ăn một miếng thì hắn ăn một miếng.

“Văn Xương,” Hắn mở miệng lên tiếng: “Cứ đi đi, nguyện vọng của ngươi, ta sẽ giúp ngươi thực hiện.”

Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư cũng không dám cho lương thực, có một nữ nhân dữ dằn, chặn trước xe ngựa, Cố Cửu Tư không có cách nào, Liễu Ngọc Như ở bên trong nghe thấy, vội lao ra, cả giận nói: “Buông tay!”

“Yên tâm đi.” Cố Cửu Tư cười khẽ: “Ta không có tam thê tứ thiếp gì cả.”

Ở đây không có bất kỳ ai lên tiếng, người hầu Dương gia thấp giọng thút thít trong đám người, xe kéo của Dương Văn Xương di động về phía cổng chợ, nhưng ở đây không có ai đối xử với hắn như một tù nhân mà ném đồ về phía hắn, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, giống như đang nhìn tiễn đưa một anh hùng mà không có cách nào nói ra.

Cố Cửu Tư nghẹn họng, hắn không nhịn được nói: “Mặc dù tình hình bây giờ tồi tệ một chút, nhưng tương lai sẽ tốt thôi.”

Liễu Ngọc Như không nói, rất lâu sau, nàng thở dài lên tiếng: “Lúc trước nhà hắn không chịu nghe lời hắn đúng không?”

“Thật ra ta còn thích ăn cay, muốn mời một đầu bếp nước Thục*….” (*: Bây giờ là tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc.)

Liễu Ngọc Như thở dài: “Mẫu thân ta kể là chuyện ngoài ý muốn, nhưng ta luôn cảm thấy là do thiếp thất của phụ thân ta làm.”

Yên tâm đi, cha Cố không c·h·ế·t.

Đây đều là dã thú đã đói phát điên rồi, một khi yếu thế thì cùng nhau tiến lên, nào có nửa con đường sống.

Nàng muốn khóc, lại không khóc được, nàng cắn răng, không muốn làm phiền hắn.

“Từ trước đến nay nhà hắn không ưa hắn.” Giọng nói Cố Cửu Tư khàn khàn: “Hắn phải mang mẫu thân hắn trốn đi, bây giờ sắp xếp cho mẫu thân hắn xong, sau đó quay về.”

Cố Cửu Tư nghe thấy Liễu Ngọc Như nhắc tới, hắn cũng đói, sau đó mọi người đều ngủ, hắn lặng lẽ lấy một miếng bánh nhỏ từ trong ngực ra, đưa cho Liễu Ngọc Như.

“Muốn ăn thịt kho tàu Đông Pha, xương sườn kho giấm, đậu phụ ma bà…”

“Trước kia có ngắm à?”

Hai người bọn họ ở trong thành một đêm, phí ăn ở trong thành không tăng, nhưng tiền ăn rất cao. Lúc vào phòng, Cố Cửu Tư thấy nàng mặt ủ mày chau thì bèn nói: “Làm sao vậy?”

Cố Cửu Tư ngẩn người, Liễu Ngọc Như thở dài: “Sao ta lại hỏi vấn đề này? Chàng đừng để ý, ta….”

“Chàng cũng có thể có mà.” Liễu Ngọc Như theo bản năng mở miệng: “Hiện tại một miếng bánh chúng ta còn phải chia ra ăn, nếu như thêm một vài người nữa thì làm sao bây giờ?”

Liễu Ngọc Như thở hổn hển dồn dập, nàng khó khăn ngẩng đầu, nhìn Cố Cửu Tư, hoảng loạn nói: “Ta nằm mơ thấy nữ nhân đó….”

“Hắn tự nguyện quay về, ta có thể dẫn hắn đi nhưng cũng không dẫn được cả nhà hắn đi. Hắn chọn con đường này, ta đương nhiên không thể ép hắn.”

Cho nên bọn họ mua xe ngựa, dừng xe ở bên ngoài thành Dương Châu trước, bảo người đánh xe chờ bọn họ. Giờ phút này bọn họ quay lại, Liễu Ngọc Như lên xe ngựa kiểm kê hành lý, Cố Cửu Tư đi theo bên cạnh người đánh xe học cách đánh xe ngựa.

Tay Liễu Ngọc Như khẽ run, nàng nhìn người trước mặt, nàng gần như muốn mở miệng đáp ứng, nhưng cũng chính vào lúc này, trong một chiếc xe ngựa phú thương phía trước đột nhiên ném một cái bánh bao ra.

“Thương Châu?” Cố Cửu Tư nhíu nhíu mày, đối phương gật đầu nói: “Đúng vậy, Thương Châu, năm nay Thương Châu đại hạn, lại gặp phải đánh trận, triều đình cũng không quản lý được, khắp nơi đều là lưu dân, ôi.”

Liễu Ngọc Như thống khổ nhắm mắt lại.

Đêm đó hắn ôm nàng, vẫn luôn không buông tay. Liễu Ngọc Như không biết hắn đang sưởi ấm cho nàng hay là xem nàng như một khối đá ấm, đang sưởi ấm cho chính mình.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói rồi nàng chia bánh thành hai nửa, mỗi người một nửa.

Hưng thịnh, bách tính khổ; diệt vong, bách tính khổ.

Chủ quán thở dài, Cố Cửu Tư không lên tiếng, hắn mang theo bánh bao cùng Liễu Ngọc Như quay về trong xe, thở dài nói: “Con đường tiếp theo sợ là càng ngày càng không dễ đi.”

Liễu Ngọc Như không tin: “Ta chưa nhìn thấy chàng ăn, làm sao lại ăn xong rồi?”

Đến thành Dương Châu, Cố Cửu Tư đến tửu lâu mà Dương Văn Xương vốn thích nhất, mua một vò Tiếu Xuân Phong mà hắn thích nhất, sau đó cùng Liễu Ngọc Như chờ ở cổng đại lao.

Nàng muốn cả đời người này sẽ không trưởng thành biết bao, muốn cả đời bọn họ sẽ giống như trước kia biết bao, người khác mắng hắn là kẻ bất tài, ăn chơi trác táng, nói hắn ngạo mạn tùy hứng, không coi ai ra gì, đều được.

Dương Văn Xương ngẩng đầu, nhìn về phía đám người, hình như hắn đang tìm ai đó, sau đó ánh mắt hắn rơi trên người Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư, chỉ là nhanh chóng quét qua rồi dời đi, sau đó hắn nói: “Dương Văn Xương ta từng cho rằng, sự việc trên đời này không liên quan gì đến ta. Bản thân không hỏi thế sự, cưỡi ngựa xem hoa là có thể một đời phong lưu. Nhưng hôm nay mới biết, người sống trên đời giống như giọt nước, dòng nước lũ đi đến nơi nào, ngươi sẽ phải bị cuốn theo, ai cũng giãy giụa đau khổ trong đó, ai cũng không trốn thoát.”

(*: Trích trong bài thơ “Mao ốc vị thu phong sở phá ca” của Đỗ Phủ. Dịch thơ: Ước được nhà rộng muôn ngàn gian. Che khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan.)

Rốt cuộc Liễu Ngọc Như tỉnh táo lại, nàng dựa vào Cố Cửu Tư không nói một lời.

Mà Liễu Ngọc Như ngồi trong xe ngựa, nàng thở hổn hển thật sâu, cảm thấy trong lòng hốt hoảng.

“Nàng ta c·h·ế·t rồi…. hình như nàng ta c·h·ế·t rồi….”

Hắn hát cả một đường, tiếng khóc xung quanh dần dần vang lên, đến lúc hắn quỳ xuống chờ đao giáng xuống, hắn đã không còn hát những câu từ của thiếu niên khí phách đó nữa, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn nhớ tới những thơ từ quá mức phiền toái kia.

Đợi sang ngày hôm sau, bọn họ bán xe ngựa đi. Bọn họ không bán lấy bạc mà đổi lấy rất nhiều lương thực. Thậm chí Cố Cửu Tư còn đổi một túi rượu treo trên đai lưng, để phòng khi cần đến.

Liễu Ngọc Như đưa đao cho Cố Cửu Tư, khàn giọng nói: “Nếu như còn có ai víu xe ngựa nữa thì chàng đừng mềm lòng.”

“Ta hiểu….”

Đi được một nửa Thương Châu, bọn họ phát hiện ra người càng ngày càng ít, mặt trời càng ngày càng chói, có thể thấy được đất khô nứt ở khắp nơi.

Xung quanh bu đầy người, người Dương gia khóc không ngừng, Vương Thiện Tuyền ngồi phía trên, bảo Huyện lệnh tuyên án Dương Văn xương.

Cố Cửu Tư khẽ gật đầu, không tiếp tục nói nhiều nữa.

Hai người không dám ăn quá nhanh nên cắn từng miếng nhỏ.

Cố Cửu Tư quay đầu nhìn về phía cửa sổ, khàn giọng nói: “Đi đưa tiễn.”

Hắn không biết nói thế nào, nghiêm túc, tỉ mỉ, nhớ lại về những người này một lần. Hắn nhớ rất rõ, thậm chí lần đầu tiên nhìn thấy Dương Văn Xương, tiểu công tử mặc quần áo thêu hoa cúc trên người bị hắn chế giễu là nữ tính, hắn đều nhớ rất rõ.

“Ngọc Như!” Cố Cửu Tư quát to một tiếng, đánh thức nàng, Liễu Ngọc Như ngây dại, nàng nhìn Cố Cửu Tư, thật lâu sau, nước mắt nàng trào ra.

“Có.”

Cố Cửu Tư hiểu ý của Liễu Ngọc Như.

Buổi tối hôm đó, Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư không còn dám ngủ trong xe ngựa nữa, cuối cùng bọn họ đi đến một khách trạm, cũng may bây giờ khách trạm không đắt lắm, đắt tiền đều là lương thực, ban đêm Liễu Ngọc Như mơ thấy ác mộng, nàng mơ thấy đứa trẻ của nữ nhân ban ngày kia oa oa khóc lớn, khóc hết cả hơi, nàng ta ôm con, trong mắt chảy ra máu, khàn giọng nói: “Ngươi hại c·h·ế·t con ta! Ngươi hại c·h·ế·t con ta!”

Cố Cửu Tư không nói, hắn ngơ ngác nhìn Liễu Ngọc Như, rất lâu sau, hắn đột nhiên vươn tay, chợt ôm lấy Liễu Ngọc Như.

Những lưu dân kia hoàn toàn không để ý đến hắn, Liễu Ngọc Như trơ mắt nhìn càng ngày càng nhiều người tiến lên, lật tung chiếc xe ngựa kia, mà thiếu niên đó bị lôi xuống, tất cả mọi người lấy quần áo của hắn, sau đó từ từ chìm trong đám lưu dân.

Cố Cửu Tư gật gật đầu. Ban đêm bọn họ ngủ cùng nhau, Cố Cửu Tư đưa lưng về phía nàng, Liễu Ngọc Như không biết là hắn ngủ hay thức, nàng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đưa tay, từ phía sau lưng ôm lấy hắn, hơi lo lắng nói: “Nếu như chàng buồn thì cứ nói ra, đừng kìm nén như vậy.”

Hắn hát trừu đao đoạn thủy thủy canh lưu, cử bồi tiêu sầu sầu càng sầu*;

Đêm hôm đó Cố Cửu Tư không ngủ, hắn liên tục nói với Liễu Ngọc Như về Cố Lãng Hoa, về Dương Văn Xương và Trần Tầm, về hắn khi còn bé.

Chưa từng có khoảnh khắc nào khiến hắn nhận biết hiểu sâu cái gì gọi là thời loạn lạc như vậy.

Kẻ ác đâu có dễ làm như vậy?

Hai người bán ngựa rồi bắt đầu di chuyển đi theo lưu dân. Bọn họ ngụy trang không khác lưu dân chút nào, cùng ở lại ven đường xin ăn của một phú thương, ăn mặc rách rưới.

Hắn nhìn vào bóng đêm, vẻ mặt c·h·ế·t lặng: “Cả một đời người, dù sao cũng nên trưởng thành. Nàng đừng lo lắng, có lẽ ta….”

Mưa tí tách rơi xuống, người xung quanh cũng bắt đầu tản đi, người Dương gia khóc lóc đi lên nhặt xác, mà hắn và Liễu Ngọc Như vẫn đứng tại chỗ.

Bọn họ đều hiểu rõ, thiếu niên này chính là quá lương thiện, sinh tử trước mặt, đối với đại đa số người thì làm gì có ranh giới cuối cùng gì có thể nói đến?

Liễu Ngọc Như lẳng lặng ngồi vào bên cạnh hắn, nắm chặt tay hắn.

(*: Trích trong bài thơ “Tương tiến tửu” của Lý Bạch. Dịch nghĩa: Anh không thấy: Nước sông Hoàng Hà chảy từ trên trời xuống) (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà Cố Cửu Tư cũng không đành lòng nhìn tiếp.

(*: Trích trong bài thơ “Tương tiến tửu” của Lý Bạch. Dịch nghĩa: Này ngựa hoa năm sắc. Này áo cừu giá ngàn vàng)

Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư luôn cúi đầu đi theo, bọn họ lẫn trong đám người, nghe thấy thiếu niên kia cao giọng hát lên bài hát quen thuộc của bọn họ, phảng phất giống như ngày xưa khi còn cùng họ thúc ngựa dạo phố.

Chương 36: canh hai

Liễu Ngọc Như nghe thấy lời này, nàng không nhịn được mà ôm chặt Cố Cửu Tư.

“Nếu như còn có kiếp sau, nên sớm vào đời, nguyện đắc quảng hạ thiên vạn gian*,” Giọng nói Dương Văn Xương nghẹn ngào: “Đại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan*.”

Hắn không nói gì, hắn chỉ nhắm mắt lại, để tất cả sự nghẹn ngào đều lắng xuống.

Vương Thiện Tuyền yêu cầu người toàn thành ra xem hành hình, thế là trên đường đã có rất nhiều người đợi, đến giờ, Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như đã nhìn thấy Dương Văn Xương.

Sáng ngày hôm sau, hắn dậy thật sớm, hai người cải trang, mang râu ria, sau khi gần như là nhìn không ra dáng vẻ ban đầu, Cố Cửu Tư mặc toàn thân áo trắng, sau đó cùng Liễu Ngọc Như đến Dương Châu.

Liễu Ngọc Như cau mày: “Xung quanh cũng không có thuyền bè gì, chỉ có thể đi tiếp.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thành trì Thương Châu đã không cho vào nữa, bọn họ ở cùng với lưu dân, đợi bên ngoài cổng thành. Ban đêm rất lạnh, bọn họ dựa vào nhau để sưởi ấm, Liễu Ngọc Như cùng hắn mặc sức tưởng tượng, lúc nào bọn họ mới có thể đi đến U Châu, đến khi tới nơi rồi thì bọn họ muốn làm gì.

“Thật xin lỗi….”

Đối phương ôm đứa bé, trên mặt bà ta đã không còn một chút hồng hào nào, vẻ mặt bà ta khẩn cầu nhìn Liễu Ngọc Như, khàn giọng nói: “Phu nhân, con của ta mới hai tuổi, van xin phu nhân, xin hãy thương xót đi….”

“Thật ra ta rất sợ loại nam nhân tam thê tứ thiếp này,” Liễu Ngọc Như nói, đột nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng giải thích: “Không phải ta đố kị, ta chỉ là cảm thấy, thành thân rồi, có đôi khi ngay cả mạng cũng có thể không gánh nổi. Nữ nhân ở hậu trạch, lòng dạ ác độc thật sự là đáng sợ.”

Liễu Ngọc Như cầm bánh, muốn chia cho hắn. Cái bánh chưa được một bàn tay, Cố Cửu Tư lắc đầu nói: “Ta ăn xong rồi, nàng ăn đi.”

Hắn hát Ngũ hoa mã, Thiên kim cửu*;

Mưa tí tách rơi xuống, chờ sau khi Huyện lệnh đọc xong tội của Dương Văn Xương, Liễu Ngọc Như tìm một tên ăn mày ở bên cạnh, hắn ta mang Tiếu Xuân Phong mà Cố Cửu Tư mua đưa đến trước mặt Dương Văn Xương, Dương Văn Xương nhìn rượu đó, hắn ngẩn người, một lúc sau hắn cười to lên, hắn thò đầu ra, uống từng ngụm từng ngụm hết rượu, sau khi uống xong, Vương Thiện Tuyền nói: “Dương Văn Xương, ngươi còn lời gì để nói không.”

“Ta không biết.”

Cố Cửu Tư nhắm mắt lại, có chút thống khổ nói: “Loại bất lực thống khổ này, cả đời ta sẽ không trải qua lần thứ hai.”

Mấy ngày sau, càng đến gần Thương Châu, lưu dân càng nhiều.

Bởi vì Cố gia đi đường thủy rời khỏi, bây giờ Vương Thiện Tuyền tăng cường thuyền giám thị, nhất định phải có văn kiện mới nhất của quan phủ mới có thể đi đường thủy. Bởi vậy Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư dứt khoát từ bỏ ý nghĩ đi đường thủy, đổi thành đường bộ.

Nếu như bản tính ngươi thuần lương, nếu như thực chất bên trong ngươi là người tốt, làm chuyện này sẽ chịu phải sự khiển trách của lương tâm, đứng ngồi không yên.

Liễu Ngọc Như dừng tay lại, một lúc sau, nàng cúi đầu đáp lời.

Nàng khóc nức nở: “Ta không biết ta làm sao nữa, ta…. Thật xin lỗi….”

Liễu Ngọc Như ở bên cạnh thay hắn trông chừng, Cố Cửu Tư chỉ để máu tươi hòa với nước mưa thấm đẫm bàn tay hắn.

Hát nộ phát xung quan bằng nan xử, tiêu tiêu vũ yết đài vọng viễn*.

Liễu Ngọc Như lên tiếng: “Ta hiểu.”

Đều tốt hơn so với bây giờ.

“Đừng sợ,” Cố Cửu Tư ôm nàng thật chặt, trấn an nói: “Ngọc Như, ta ở đây, đừng sợ.”

Nàng ra ngoài đổ nước đi, sau khi quay lại, rốt cuộc nàng vẫn nói: “Đi cướp ngục sao?”

(*: Trích “Mãn giang hồng” của Nhạc Phi. Ở đây gốc là Nộ phát xung quan bằng lan ngoại, tiêu tiêu vũ yết đài vọng nhãn. Dịch nghĩa như sau: Lòng ta đầy phẫn nộ dù cho khó xử, trận mưa gấp vừa tạnh, dựa vào lan lan trông về nơi xa.)

Cố Cửu Tư ngừng tiếng khóc, Liễu Ngọc Như nhìn người trên mặt đất, quát mắng: “Bây giờ chàng khóc có làm được gì? Chàng khóc thì công công có thể trở về không? Dương Văn Xương có thể trở về không? Chàng tự phỉ nhổ bản thân thế này, chán nản đến mức này thì có thể thay đổi tất cả sao? Cố Cửu Tư, không có tác dụng đâu! Không làm được đâu!”

Nàng lấy nước cho Cố Cửu Tư, giúp hắn lau mặt sạch sẽ. Lúc này rốt cuộc Cố Cửu Tư mới hoàn hồn, hắn nhìn nàng, rất lâu sau lại nói: “Ngày mai ta muốn về Dương Châu.”

Ba ngày sau bọn họ ra khỏi Hoài Nam, bước lên đất Thanh Châu. Dương Châu và U Châu đều ở giữa, cách hai châu Thanh Châu và Thương Châu, sau khi bước vào Thanh Châu, bầu không khí rõ ràng không bình thường lắm, khắp nơi đều có lưu dân, cả đàn cả lũ đi trên đường. Hai người đi cả ngày, chạng vạng tối mới nhìn thấy thành trì đầu tiên, Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như cùng nhau vào thành, sau khi hỏi giá cả ở cửa hàng, phát hiện ra cửa hàng nào giá cũng cao khác thường. Sau khi Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư suy nghĩ chốc lát, quyết định cùng nhau ngủ trên xe ngựa, mua của chủ quán mấy cái bánh bao, Cố Cửu Tư tùy ý bắt chuyện với chủ quán: “Bên ngoài nhiều lưu dân như vậy, đều là từ nơi đánh trận đến sao?”

Liễu Ngọc Như mím môi cười khẽ, Cố Cửu Tư hơi không vui, hắn cảm thấy Liễu Ngọc Như không để lời hắn nói trong lòng, thế là hắn nói: “Bây giờ nàng đừng xem thường ta, chờ ta đến U Châu rồi thì ta sẽ tìm một chức vị, sau này nhất định sẽ để nàng đi theo ta ăn ngon mặc đẹp, nàng muốn ăn gì thì ăn.”

Tất cả mọi người xông tới, Liễu Ngọc Như nhìn thấy những người đó giống như điên, bổ nhào tới, tranh giành, mà phú thương phía trước chỉ là thiếu niên, hắn trông thấy lưu dân bò lên xe hắn thì hoảng sợ nói: “Bánh bao ta đều cho các ngươi rồi, sao các ngươi lại lòng tham không đáy thế này?!”

Liễu Ngọc Như đói bụng, rất lâu rồi nàng chưa ăn thịt, thế là nàng một mực miêu tả: “Ta muốn mở một tửu lâu, làm bà chủ, mỗi ngày đều đi ăn đồ ngon.”

“Ta đồng ý với nàng là sẽ làm được, điều này nàng có thể yên tâm.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: canh hai