Gả Cho Cha Của Nam Chính
Cửu Nguyệt Vi Lam
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25: "Chúc mừng Khương Tứ tiểu thư đã như ước nguyện"
Nghĩ đến ánh mắt của Trương Trạm nhìn nàng, hiển nhiên xem nàng là đồ sở hưu củahắn, trong lòng Khương Nịnh Bảo cảm thấy chán ghétkhôngthôi.
Dương ma ma thấy như thế, trong lòng liềnâmthầmnhẹnhõm, xem ra Ngũcônươngthậtsựđem lời bànóighi vào lòng, như thếkhôngcòn lo lắng bị Tứ tiểu thư hãm hại nữa.
Nịnh Bảo nắm chặt chung trà, càngnóicàng sợ hãi, mặt trắng bệch.
hiệntại bà nhìn thấy Tứ nha đầu là thấy bực bội.
Phải cùng Khương tứ tiểu thư bồi dưỡng tình cảm, mới có thể sớm sinh được hài tử nối dõi, kế thừa tước vị Quốc Công phủ,khôngthể để cho tước vị này lại rơi vào tay người ngoài được.
“Lão phu nhân, công tử Trương Trạmsẽở lại phủ thêmmộtthời gian, ngài thấy có cần cho người tiễn ngài ấy về Trương gia haykhông?” Hồng Hạnh giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, thận trọng hỏi.
Khương lão phu nhân sống đến tuổi này, cực kì sợ c·h·ế·t.
Tình huốnghiệntại của Trương thị, Khương lão phu nhân hiểu rấtrõ, đến bây giờ trong lòng còn sợ hãi, cả đêm qua ngủkhôngngon,khôngngừng cảm thấy may mắn, may nắm là Trương thị xem quyển kinh phật đó, bằngkhông… Bằngkhôngbây giờ người nằm xuống chính là bà.
Khương Nịnh Bảo mỉm cười nghe đại đường ca tâng bốc Trương Trạm, lại nghe Trương Trạm trắng trợn thổ lộ tình cảm, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp bình tĩnh, sắc mặt lạikhônghề thay đổi.
Ở trước mặt Trương Trạm, Khương Trác luôn có cảm giác cao quý hơn hẳn.
Vị Triệu công công này hiển nhiên làđãnghe được lời đồn đãi bay đầy trời ở kinh thành rồi.
Chương 25: "Chúc mừng Khương Tứ tiểu thư đã như ước nguyện"
“Rất xin lỗi, Trương công tử, chúng takhôngthích hợp, ta là thích đạianhhùng mạnh mẽ oai phong như Định Quốc Công, chứkhôngphải là văn nhược thư sinh trói gàkhôngchặt.”
Tuyên đọc thánh chỉ xong, Triệu công công liền đem thánh chỉ tứ hôn giao cho Khương tứ tiểu thư, đột nhiên trêu ghẹomộtmộtcâu.
“Đúng rồi, Xuân Hỉ, hôm nay em ra phủ đếnnóivới Diêu chưởng quầymộttiếng,nóiông ấy thu mua nhiều dược liệumộtchút, tađangchuẩn bị ủ chế thêm nhiều dược tửu.” Nịnh Bảo dường như chợt nhớ ramộtchuyện, đột nhiên dặn dòmộtcâu.
Xuân Hỉ cực kì đồng tình đưa mắt liếc nhìn Trương công tử, tiểu thư nhà nàng khi cònnhỏđãvô cùng hung tàn, bây giờ e là càng hung tàn hơn trước, Trương công tửthậtsựquá dũng cảm mà.
“Khụ khụ,thậtra cũngkhôngcó chuyện gì lớn, tứ muội, muội cảm thấy Trạm biểu đệ thế nào, xuất thân củahắnlà Đông Bình bá phủ, tương laisẽkế thừa Đông Bình Bá phủ,khôngchỉ có thế, Trạm biểu đệ cũng giống như tam đệ, cònnhỏmàđãđậu tú tài, dáng vóc cũnganhtuấn, năm nay cũngsẽtham gia thi hương, khả năng thi đậu cũng rất lớn.”
hiệntạithìkhác rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cắt đứt con đường khoa cử của ca ca.
Trường Ninh Bá Khương Đông Minh đột nhiên hôn mê, trong sách chỉnóisơ qua, chuyện xảy ra khi mà ‘Khương Nịnh Bảo’ bị Định Quốc Công phủ hủy hôn nửa tháng,hiệntại cũng cách chuyện đókhôngcòn bao nhiêu ngày.
“A Hành, đêm qua tađãsuy nghĩ cả đêm, quyết định vẫn nên là vào cung thỉnh hôn cho con và Nịnh Bảo nha đầu trước, sau đó mới đến chùa Thanh Thuỷ chọn ngày lành.” Tạ lão phu nhận lấy ly trà từ tay Hoàng ma ma, uốngmộtngụm, cườinói.
“Tiểu thư, tiểu thưkhôngsao chứ?” Xuân Hỉ sau khi đóng cửa sổ lại, quay đầu lại nhìn thấy tiểu thư im lặngthậtlâukhônglên tiếng, lo lắng hỏi.
Khương lão phu nhân đúngthậtnửa tin nửa ngờ, đem chung trà trong tay đặt mạnh lên bàn, sắc mặt cực kỳ khó coi, mặc cho ai nghe thấy trưởng tử của mình bị rắn lớn quấn đến hôn mê, sắc mặt tốt mới là lạ.
Tên khốn này chính là mặt người dạ thú.
Khương Minh Dao quyết định sau nàysẽnhư lời Khương Nịnh Bảonói, cùng nàng chỉ là sơ giao, tốt hơn so với người xa lạmộtchút.
Khương Trác đứng bên cạnh há hốc mồm,hắnnhìn Trạm biểu đệ nhưđangnhìn thấy cầm thú, Trạm biểu đệ là loại người nàohắncònkhôngbiết sao.
“Đại đường ca có chuyện tìm muội sao?” Đôi mắt Nịnh Bảo sáng trong xinh đẹp,nhỏgiọng hỏi.
Khương Trác hoảng sợ vội vàng chạy đến đỡ Trạm biểu đệ dậy.
Ăn xong bữa sáng, Khương Nịnh Bảo thaymộtbộ váy vàng nhạt, đến Thọ Kim Đường để thỉnh an Khương lão phu nhân, lại cònđichính viện đưa tiễn đại phu nhân Trương thị.
Xuân Hỉ: “……”
“Được rồi, chẳng qua chỉ là giấc mơ, ngươi trở vềđi.”
Khương Nịnh Bảo muốn phòng hoạ trước khi nó đến.
Trờiđãlạnh càng thêm lạnh.
Con mồiđãcắn câu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đại đường ca, Trương công tử, sao hai người lại ở đây?” Nịnh Bảo khẽ mỉm cười, biết rồi còn hỏi, con đường này vẫn luôn thông đến viện của nàng, cực ít có hạ nhân qua lại nơi đây, hai người này ở đây chính là vì nàng.
Khương Nịnh Bảo mang vẻ mặt thấp thỏm nhìn bọnhắn, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy lo lắng, nàng hoảng loạn lau nước mắt, liên tục gật đầu “Đúng, đúng, đại đường canóirất đúng, Xuân Hỉ, ngươi mau gọimộttên sai vặt đến giúp đỡ họ.”
Nếuhắnkhôngxuấthiệntrước mặt nàng,thìnàng cũng xem nhưkhôngcó người này.
Triệu công công tuyên chỉ, liếc mắt nhìn nữ tử diễm lệđangquỳ gối phía trước, trong mắt đầy ý cười, Khương Tứ tiểu thư quá nhiên đúng như lời đồn, xinh xắn đángyêu, khí chất lại tốt,thậtxứng đôi với Định Quốc Công.
Khương lão phu nhân chấn động tinh thần, tay cầm tách trà bỗng nhiên xiết chặt lại.
Trương Trạm đến, Khương lão phu nhân cũngsẽlà người biết đầu tiên, cũng biết luôn chuyện chạng vạng hôm qua Tứ nha đầu mới gặp cháu trai Trương thị lần đầu tiên.
Có thể thấy được, Tạ lão phu nhânđãnôn nóng đến bực nào.
……
“Chúc mừng Khương tứ tiểu thư, được như ý nguyện!”
Trương Trạm hiển nhiênđãnổi lòng tham.
Trong lòng của Khương lão phu nhân còn chút hy vọng rằng, có lẽ ác mộng của Tứ nha đầu chỉ là ác mộng mà thôi.
Xuân Hỉđitheo phía sau há hốc mồm: “....”
Khương Nịnh Bảo sửng sốt, ngay sau đó liền cười rạng rỡ: “Đa tạ công công.”
Chờ thánh thượng tứ hôn, Quốc Công gia về sau cũng là người có thê tử, thời gian làm việc và nghỉ ngơi, nên điều chỉnhmộtchút,khôngthể suốt ngày đều chạy đến quân doanh.
Ánh mắt Khương lão phu nhân co rút: “Sau đó?”
Khương Minh Dao cũng đến, đến với đám tỳ nữ vây quanh, khuôn mặt lạnh nhạt, chỉ có lúc nhìn về Trương thị mới lộ ra lo lắng.
Ấn đường Nịnh Bảo cau chặt, đáy mắt xẹt qua ý lạnh, tay nàngkhôngtự chủ v**t v* roi da màu đỏ bên hông, đột nhiên bàn tay phát ngứa, muốn rục rịch.
Chính viện người đến ngườiđi, Dương ma mađangbận rộn chỉ huy hạ nhân đem từng rương hành lý chất lên xe ngựa, nhìn thấy Khương Nịnh Bảo đến, sắc mặt lập tức tối sầm.
Chờ đến khi xe ngựa của phu nhân rờiđi, Nịnh Bảo hành lễ với đại bá, gật gật đầu với Khương Minh Dao, xoay người mang Xuân Hỉnhẹbước về viện của mình, ai ngờtrênđườngđilại đụng phải đại đường ca Khương Trác cùng Trương Trạm.
Áy náy trong lòng chiếm phần nhiều hơn.
Khương Nịnh Bảo cười cười,nói: “khôngcó việc gì, chỉ có chút cảm khái thôi.”nóirồi, nàng bắt đầu ăn sáng, đồ ăn sáng nay có tổ yến, cháo gà, còn có bánh xốp giòn, bánh bao nhân thịt cũng với sủi cảo chiên, đơn giản, đẹp mắt làm người muốn ăn thêm.
Xuân Hỉ nghẹn họng nhìn trân trối.
May là trương thị tự nhận hậu quả.
Mấy vị tiểu thư con của các di nương đại phòng chính là như vậy.
Khương Nịnh Bảo liền nảy ramộtkế, đánh đòn phủ đầu, gài Trương Trạmmộtcái rồi tính tiếp, tránh trường hợp như trong sách, kết bè với Trương thị, dựng chuyện thị phi, lập kế hại đại ca Khương Cẩn của nàng.
Bùmmộttiếng.
“Tứ tiểu thư, có người trong cung đến, mời tiểu thư qua tiếp chỉ.”
Đương nhiênkhôngthể vìmộtcâu của Dương ma ma mà rờiđingay lập tức, như vậy dễ dàng bị người khác bắt làm đầu đề câu chuyện.
Khương Nịnh Bảo đứng dậy, hành lễ với Khương lão phu nhân, trước khi nàng rờiđi,nóilạimộtcâu: “Tổ mẫu, cháu cũng hy vọng đây chỉ là cơn ác mộngkhôngbao giờ xảy ra.”
Nếukhôngphải mẫu thân ngầm giúp đỡ nhà ngoại, Đông Bình Bá phủ sợđãsớmkhôngcòn thể diện.
Hồng Hạnh vội vàng ra ngoài tìm hiểu về công tử Trương Trạm, thời gian chỉmộtchén trà sauđãcó tư liệu của công tử Trương Trạm.
Tạ lão phu nhânđãcho người mời Định Quốc Công sang đây ăn sáng, vốn là bữa sáng ba người, nhưng Tạ Cạnh Dực, nhận phạt năm mươi gậy xong còn cần phải quỳ ở từ đường ba ngày, cơm canh đều có người mang đến đó.
Khương Nịnh Bảo: “……”
Nhưnghắnkhôngphải là dạng người mà Nịnh Bảo ưa thích, ngay cả tướng mạo và khí chất thượng đẳng như nam chính Tạ Cảnh Dực, nàng cònkhôngthèm để ý,nóihủy hôn là hủy hôn, càng đừngnóiđến mấy loại thư sinh văn nhược này.
“Có thể, tasẽhạ thủ lưu tình.” Trương Trạm cười nho nhã đầy lễ độ.
Nụ cườitrênmặt lão phu nhân càng thêm tươi thêm sâu.
Trước kia, bà tathậtsựđãnhìn lầm.
Triệu công công thái giám cận thân của Càn Nguyên đế, tự mình ôm thánh chỉđivào phủ Trường Ninh Bá, bên ngườihắncòn cómộtđám nội thị cùng hộ vệ.
Phu nhân hẳn là yên tâm.
Vinh Hỉ Đường.
Tay Khương Trác run lên,hắntrước naykhôngnghĩ đến tứ muội yếu đuối nhu nhược như vậy lại… Lại làm người ta nghẹn họng như thế,hắnnhìn qua Trạm biểu đệ, nhịnkhôngđược mà vui sướng khi có người gặp hoạ.
Tay trói gàkhôngchặt, tiểu thư, tiểu thư có chắc lời của tiểu thưkhôngđâm thẳng vào tim của Trương công tử sao,khôngthấy nụ cười của Trương công tử đều muốn bayđimất rồi sao?
Khương Trác ngoài miệngthìca ngợi Trương Trạmkhôngtiếc lời, nhưng trong lòng lại cảm thấykhôngchịu nổi.
Khương Nịnh Bảo đảo ánh mắt, đột nhiên rút roi da bên hông ra, tuỳ ý mà quăng vài cái, cười khanh khách nhìn Trương Trạm, giọngnóidịu dàng êm tai, lộ ra vẻ hào hứng.
“Khương tứ tiểu thư, lại gặp mặt.” Trương Trạm tướng mạo đường đường, dáng người cao gầy, mặt mày tươi cười, hào hoa phong nhã, cả người đều mang hơi thở thư sinh đầy khí chất.
Cả nhà Khương gia quỳ rạptrênmặt đất.
Khương Nịnh Bảo khẽ cườimộttiếng, nhìn về phía chính viện xa xa, giọngnóiđầy lạnh lùng: “Người muốn cướp tài sản của ta,thìphải chuẩn bị trả giá lớnđi.”
Tứ nha đầu mới gặp mặt Trương Trạm lần đầu tiên vào hôm qua, mà trước kia cũng chưa từng gặp qua, chắc chắnsẽkhôngbiết Trương Trạm mệnh rắn, giấc mộng này là điềm báokhônglành.
“Tứ muội, trùng hợp nha, muộiđangmuốn về sân viện sao?” Đại đường ca Khương Trác cười tủm tỉmnói, mang theo biểu đệ Trương Trạm đến đây, chặn đường nàng.
Tại Vinh Hỉ đường, sau khi Tạ lão phu nhân cùng Định Quốc Công ăn sáng xong, liềnnóichuyện với nhau.
Trong lòng Nịnh Bảo nghiêng về vế sau hơn.
Nịnh Bảo dời bướcđiđến bên cạnh bàn, rồi ngồi xuống, nhận lấy hà bao, liền thấy bên trong cómộttờ giấynhỏ, lấy ra nhìn xem, là chữ viết thanh tú xinh đẹp, của Ngũ muội Khương Minh Dao.
Khi xe ngựa đến,đãlà cuối giờ Tỵ, đại phu nhân Trương thị lơ đãng pháthiệntrong những người tiễn đưa, cómộtthân ảnh duyên dáng,yêukiều, nhìn ra là Khương Nịnh Bảo, trong nháy mắt, khóe mắt đại phu nhân Trương thị như muốn nứt ra, hận ý quay cuồng trào dâng.
Tiểu thư, thận trọng dè dặt của người đâu rồi.
Khương Nịnh Bảo vừađivào, liền hành lễ với Khương lão phu nhân: “Thỉnh an tổ mẫu.”
Khương lão phu nhân vừa nghe có liên quan đến trưởng tử của mình, ánh mắt lộ ra hoài nghi nhìn cháugái, cuối cùng vẫn là vẫy tay bảo hạ nhân lui ra, chỉ để lại mỗi tỳ nữ tâm phúc Hồng Hạnh, bà chăm chăm nhìn Nịnh Bảonói: “Tứ nha đầu,nóicho tổ mẫu biết, ngươiđãmơ thấy ác mộng như thế nào mà lạikhônggiống bình thường?”
Tuynóilà bá phủ xuống dốc, nhưng Trường Ninh Bá vẫn tốt hơn Đông Bình Bá rất nhiều, ngũ muộihắncũngđãđịnh thân với chi thứ hai của Tạ gia, đại muội được gả đến hầu phủ, tuykhôngphải là phu nhân của thế tử, nhưng phu quân của nàng cũng là huynh đệ ruột thịt với thế tử, còn nhị muội, tam muội còn của các di nương, cũng được gả đến nhà phú thương, có thểnóiđại phòng của bọn họđãcao lên mấy bậc.
Xuân Hỷ vội vàng chạyđigọi người,khônglâu sau, liền có hai gã sai vặt vội vã chạy đến, bọ họ nhanh chóng mang Trương Trạm rờiđi, trước khiđi, Trương Trạm còn cố gắng nhịn đau, cố nở nụ cườithậttươi, nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt cho Khương tứ tiểu thư.
Khương lão phu nhânkhôngkiềm được lập tức nghi thần nghi quỷ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Uy lực của sát khí này hình như có chút lớn a.
Trương Trạm hét lớn đầy thảm thương, thân thể bị quăng ngã nằm bẹptrênmặt đất, cả người nhớp nháp lầy lội.
Nhìn thấy chất nữ vẫy tay chào mình, Trương thị tức giận muốn hộc máu, ngựckhôngngừng phập phồng, dường như sau đó liền ngấtđi, tỳ nữ bên cạnh đều sợ hãi, các nàng vội vã mang phu nhân nâng đến xe ngựa sắp xếpthậttốt, nhanh chân lấymộtly trà tĩnh tâm an thần đến cho bà ta uống.
Khóe miệng Khương Nịnh Bảo nhếch lên, tâm tình vui sướng vẫy vẫy tay với đại phu nhân.
mộtđêmkhôngngủ, Định Quốc Công Tạ Hành thức sớm, rửa mặt mũi xong rồi, thaymộtbộ y phục bó sát ngườiđivào sân luyện võ, động tác mạnh mẽ, thân hình rắn chắc, bướcđitrầm ổn, toàn thân thở ra toàn là sát khí. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tìm người theo dõihắntrước.”
nóixong, nàng chậm rãiđivào hậu viện, sắpđiđến cửa viện của mình,mộtgã sai vặt trẻ tuổi vội vàng chạy đến, hổn hểnnói.
“Tố mẫu, đêm qua cháu nằm mơ thấymộtác mộng đáng sợ.”
Khương lão phu nhân là người mê tín, rất tin những điều huyền diệu như thế này, có lẽ bây giờ Khương lão phu nhânkhôngtin, chờ Trường Ninh Bá đột nhiên hôn mê, tìmkhôngra lý do, Khương lão phu nhân tất nhiênsẽnhớ đến cơn ác mộng của nàng.
Khương Trác làmộtnam tử tướng mạokhôngtệ, nhưng tư chất bình thường, thi khoa cử nhiều lần nhưngkhôngđạt, may chohắnlà đích trưởng tử, tương laisẽkế thừa tước vị của Trường Ninh Bá.
Hôm sau, trời vừa mờ sáng, đêm qua trời lại mưa to, trong viện ẩm ướt lầy lội, hoa lá cây cỏ cònđangnhỏnước, trongkhôngtrung còn mang theo mùi hơi nước.
Đáng tiếc lúc này, Trương thị cũngkhônglàm gì được, chỉ có thể lạnh lùngâmđộc mà trừng mắt nhìn Khương Nịnh Bảo.
Khương lão phu nhân nhíu mày,khôngvuinói: “Chuyện bé làm quá, chỉ là ác mộng thôi, ai chưa từng bị ác mộng.” Sáng sớm Tứ nha đầu này đến tìm bà, lạinóivới bà ác mộng của mình,trênmặt lão phu nhân đầy vẻ qua loa.
“thìra Trương công tử có luyện qua võ công, có thể luận bànmộtchút chứ?”
Ai biết nhỡ chậmmộtbướcthìcó biến cố gì xuấthiệnhaykhông.
Chờ đến khi Định Quốc Công luyện võ xong, giải toả tinh lực dư thừa, cả người liền sảng khoái, sắc trời cũng vừa sáng tỏ.
Đông Bình Bá chỉ có mỗi Trương Trạm, về sao có thể mở rộng bá phủ haykhôngcòn khónói.
Đườngnhỏcó chút ẩm ướt, Khương Nịnh Bảo nâng váyđiđến chính viện, hoàn toànkhôngbiết suýt nữathìđãbị người ta chặn đường.
Đến giờ Tỵ,mộtđoàn hộ vệ hộ tống xe ngựa của Tạ lão phu nhân rời khỏi phủ Định Quốc Công, cấp tốc chạy tới hoàng cung.
Khương Nịnh Bảo, hai mắt đẫm lệ mông lung gật đầu, chờ bóng dáng bọn họđikhuất, nàng lập tức ngừng khóc, nghĩ đến dáng vẻ chật vật của Trương Trạm liền nhịnkhôngđược bật cười.
Hônsựcủa Nịnh Bảo nha đầu còn nằm trong tay Khương lão phu nhân cùng phu nhân Trường Ninh Bá.
Khương Ninh Bảo ngẩng đầu nhìn tỳ nữ, và mama trong Thọ Kim Đường, đôi mắt tuyệt đẹp, lộ ra vẻ nôn nóng: “Tổ mẫu, ác mộng nàykhôngnhư thế, còn liên quan đến đại bá.”
Ngoài mặtthìgiữ mình trong sạch,trênthực tế, tỳ nữ có chút nhan sắc đều từng bò lên giườnghắn.
Sau khi Tạ lão phu nhân rời phủ, Định Quốc Công Tạ Hành theo thói quen chuẩn bị đến đại doanh Tây Giao, nhưng nghĩ đến lời mẫu thânnói, bước chân dừng lại, xoay người về viện, Triệu quản gia,âmthầm thở phàonhẹnhõm.
Bây giờ, xương cốttrênngườihắnđều đau,hắnkhôngngờ Khương tứ tiểu thư nhìn yếu đuối mong manh mà sức lại lớn như thế, nhưng nhìn thấy mỹ nhân như sắp khóc, bộ dáng lo lắngkhôngthôi, cắn răng nở nụ cười, “Khương tứ tiểu thư, nàng đừng lo lắng, ta… Chỉ là bị ngãmộtcái thôi,khôngđáng ngại.”
Đặc biệt là dạng thư sinh văn nhược, nhưng lại là mặt người dạ thứ.
“Dạ, tiểu thư.” Xuân Hỉ vội vàng đáp lời.
“Khương tứ tiểu thư, từnhỏtađãluyện võ, cho dù đối đầu với mấy đại hán, ta vẫn có thể đánh trả được.” Trương Trạm mỉm cười, giọngnóitràn đầy kiêu ngạo.
“Lão phu nhân, công tử Trương Trạm cầm tinh con rắn.”
Dương ma ma tức giận trừng mắt nhìn nàng, trong lòngâmthầm cả kinh, Tứ tiểu thư nàythậtđúng là khó xử lý, khó trách nhóm người Bạch Mai linh hoạt, tâm cơ như vậy cũng làmkhôngxong chút chuyệnnhỏmà bà ta giao.
“Tổ mẫu, con mơ thấy…. Mơ thấy đại bá bịmộtcon rắn lớn quấn lấy….”
“Khương tứ tiểu thư, từ ánh mắt đầu tiên tại hạ diện kiến tiểu thư, liền phải lòng nàng,khôngbiết nàng có nguyện ý gả làm thê tử của takhông?” Giọngnóicủa Trương Trạm trong veo, đôi mắt dài hẹp đầy ôn nhu, luôn làm người ta cảm thấy tình cảm chân thành chứa đầy trong đôi mắt đó.
Xuân Hỉ điên cuồng trào phúng trong lòng.
“Nhắc đến Tạ Lão phu nhân, ta lại có chút nhớ Định Quốc Công rồi,khôngbiết hôm nayhắncó ở trong phủ haykhông, tađãhứa mang vài vò dược tửu đến chohắn, nếuhắnở trong phủ, ta quyết định tự mình đưa đến, như vậysẽcó thành ý hơn.”
Gãđangmuốnđiqua, lại bịmộttiểucônương váy hồng xinh xắn chặn đường, tiểucônương này là thứ nữ của chi thứ nhất, rất được Trường Ninh Bá sủng ái, lần đầu tiên nhìn thấy Trương Trạmđãthương thầm nhớ trộm.
Kì thi hương sắp đến,khôngđược phân tâm, Trương thị biếtrõđại ca thông minh, có khả năng chỉ thimộtlầnsẽđậu cử nhân, cố ý làm rakhôngít chuyện làm phiền đại ca, làmhắnkhôngcó cách nào chuyên tâm đọc sách, trong sách cónói‘Khương Nịnh Bảo’ bị Trương thị hại, coi như cũng làmộtđòn để đả kích đại ca Khương Cẩn.
Thư sinh yếu đuối, tay trói gàkhôngchặt……
“Từ xưa đến nay, mỹ nhân xứnganhhùng, mỹ nhân như ta đây, nếu gả cho đạianhhùng, chắc chắnsẽlà giai thoại được lưu truyền trăm năm.”
“Tiểu thư, nô tỳ ởtrênđường còn gặp được tỳ nữ thân cận của Ngũ tiểu thư, nàng ta đưa cho nô tỳ cái hà bao này,nóilà Ngũ tiểu thư tặng cho người.”
Cả đêm qua, Khương Minh Daođãnghĩ trong suốt, cá và tay gấu tất nhiênkhôngthể có cả hai, mâu thuẫn giữa đại phòng cùng nhị phòng, cũngkhôngphảinóimộtcâu là có thể giải quyết, huống hồ gì lúc trước Trương thị còn dốc hết sức đồng ý từ hôn.
Sau khi xem qua, Nịnh Bảo cất tờ giấyđi,trênmặthiệnlên chút phức tạp, cuối cùng lại hoá thành tiếng thở dài.
Triệu quản gia vừađivừa nhọc lòng tính toán cho Quốc Công gia.
Đại bá nương nhìn quađangcực kì hận nàng.
Đây tuy chỉ là vẻ đẹp bên ngoài, nhưng lại dễ dàng làm các tiểucônương thầm thương, nhớ trộm.
“Tiểu thư, sáng sớm gió lớn, cẩn thận cảm lạnh, chờ nô tỳ đóng cửa sổ lại.” Xuân Hỉ xách theo hộp đồ giỏđivào phòng, nhìnmộtcái liền thấy tiểu thư đứng hứng gió lạnh bên cửa sổ, lải nhải quan tâm nàng, sau đó đem đồ ăn sáng đẹp mắt bày biệntrênbàn, lấy ramộthà bao thêumộtkhóm hoa mai cho tiểu thư.
Trong lòngkhôngthích tứ nha đầu, nhưng lại càng ghét Trương thị.
“Sơ giao cũng tốt.”
Trương Trạm vốn dĩ có động cơkhôngđơn giản, là người tâm tư thâm hiểm, người có mưu định muốn cướp của hồi môn của nàng, Khương Ninh Bảo bày mưu đặt kế họkhônghề có chút áy náy nào.
Trường Ninh Bá Khương Đông Minh, Khương Trác, Khương Việt, người ở nhờ bá phủ là Trương Trạm, còn có các di nương cùng thứ nam thứ nữ đại phòng, tấp nập đến để đưa tiễn đại phu nhân.
Tối qua bà càng nghĩ càng cảm thấy nên đem người cột lại trước vẫn là thoả đáng nhất.
Cùng Xuân Hỉ đến Thọ Kim Đường, Khương lão phu nhân vừa mới ăn sáng xong, nghe ma ma vào bẩm báo, nụ cườitrênmặt cứng đờ, saumộtlúc mớinói: “Để nàng vàođi.”
Lạinói, Nịnh Bảo rất ít khi thấy vị đại đường ca này.
Khương Nịnh Bảo cùng Khương Minh Dao, hai mắt nhìn nhau, xong rồi mạnh ai nấy dời mắtđi.
Xuân Hỉ: “……”
“Tứ tiểu thư, thân thể phu nhânkhôngkhỏe, người về trướcđi.”
Khương lão phu nhân đợi sau khi Nịnh Bảo rờiđi, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Hồng Hạnh, ngươinóigiấc mộng này của Tứ nha đầu là có ý gì, khoanđã, ngươiđidò la thử, cháu trai nhà Trương thị cầm tinh con gì.”
Khương Nịnh Bảo chơi đùa lọn tócnhỏ, cười dịu dàng, khoé mắt lộ ra vẻ khao khát.
Đúng vậy, nghĩ đến hôm nay có lẽ Tạ lão phu nhânsẽvào cung thỉnh ban hôn, ta liền rất vui.” Nịnh Bảo cười tủm tỉm, cũngkhôngnóira chuyện mình gài bẫy Trương Trạm.
“Tiểu thư, dường như tiểu thưđangrất vui vẻ?” Xuân Hỉ tò mò hỏi.
Trương Trạm đúng làđãluyện qua võ công, bây giờ lại cómộtmỹ nhân yếu mềm muốn luận bàn võ công vớihắn, mắthắnchợt loé lên, ánh mắt liền đảo qua nơi no đủ đẫy đà cùng với vòng eo thonnhỏmộttay có thể ôm trọn kia, cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong lòng như có lửa cháy hừng hực.
Mỹ nhân yếu mềm đột nhiên quăng roi da ra đột ngột như vậy doạ cho Khương Trác cùng Trương Trạm nhảy dựng, bọn họ nhìn nữ tử cườinóitrước mắt, trong lòngkhôngbiết tại sao lại dâng lênmộtcảm giác quái dị.
Luận bàn… Mỹ nhân muốn luận bàn, đây chính là chuyện tốt cầu cònkhôngđược.
nóixong, nàng rời khỏi Thọ Kim Đường.
Bây giờ Tứ nha đầu lại đột nhiên nằm thấy cơn ác mộng như vậy.
Trương Trạm công tử nàyđãphải lòng tiểu thư?
Phủ Trường Ninh Bá.
“Trương công tử, ngàikhôngsao chứ, xin lỗi, ta…. Vừa rồi ta có chút khẩn trương, ra tay hình như hơi nặng…” Khương Nịnh Bảo hoang mang bối rối thu roi da lại, chạy đến trước mặt Trương Trạm, nước mắt vòng quanh hốc mắt.
Thời gian trôi qua, người đến chính viện ngày càng đông.
Khoảngmộtkhắc sau, đại phu nhân Trương thị ngồi kiệunhỏđược người nâng đến, Khương Nịnh Bảo đưa mắt nhìn, chấn động,khôngngờ chỉ mớimộtbuổi tối thôi, Trương thị bị sát khí trong cơ thể gặm nhấmkhôngcòn ra hình người. Son phấn dày cộm cũngkhôngthể nào che đậy được hếtsựtiều tụy của bà ta, hai mắtkhôngcó thần, hốc mắt sâu hoắm,trênđó mơ hồ còn cómộtquầng thâm dưới mắt dùđãbị son phấn che lại, cả người uể oảikhôngcó sức, yếu ớt ngã người lên ghế kiệu, quamộtđêm thôi lại gần như giàđimười tuổi.
Hèn chi Trương thị lại muốn đến chùa ở tạm, chỉ có cao tăng trong chùa mới có thể loại bỏ được sát khíâmu lạnh lẽo này, bằngkhông,khôngcần đến ba ngày, Trương thị liềnsẽsuy yếukhôngchịu được, ốm đau liệt giường.
“Khương tứ tiểu thư, đây là ngoài ý muốn, takhôngtrách nàng.”
Trong lòng lại thầm vui mừng, cuối cùng nàngđãcó thể quang minh chính đại đến cửa tìm Định Quốc Công để bồi dưỡng tình cảm rồi.
Khương lão phu nhân hiển nhiên cũngkhôngngờ rằng thánh thượng lạithậtsựtứ hôn cho Tứ nha đầu và Định Quốc Công, nênhiệntại kinh ngạc cùng vui mừng đan xen, tâm tình cũng phức tạpkhôngthôi.
“….Từng nghe Khương Tứ tiểu thư của Trường Ninh Bá, tài mạo song toàn, huệ chật lan tâm, trẫm nghe qua rất vừa lòng, nay Định Quốc Công Tạ Hành vừa lúc thích hợp đón tân nương, Khương Tứ tiểu thư là khuê nữ cùng Định Quốc Công giai ngẫu thiên thành, lương duyên trời định, trẫm đặc biệt chỉ hôn cho Định Quốc Công, chọn ngày lành tháng tốt thành thân, khâm thử.”
Khương Nịnh Bảo vừađivừanói.
“Tứ muội, ta đỡ Trạm biểu đệ về để đại phu xem thử trước.” Khương Trác sợ biểu để bị quăng ngãsẽbị thương, nên vội vã đưahắnvề tìm đại phu.
Nụ cườitrênmặt Khương Nịnh Bảo càng thêm ngọt ngào xinh đẹp.
Tại cửa phủ Trường Ninh Bá,đãbày sẵn hương án tiếp chỉ.
Nịnh Bảomộtchút cũngkhônggiận, sau khinóivài câu quan tâm đại phu nhân Trương thị, sau đó liền mang Xuân Hỉ đứngmộtbên, vẫn chưa rờiđi,thậtra nàng đến đây cũng chỉ cho có lệ, làm để cho người ngoài xem.
“Tiểu thư, ngườithậtlà lợi hại,đãtrêu cợt Trương công tử như thế, Trương công tử cònkhôngtrách ngài.” Vẻ mặt Xuân Hỉ đầy bội phục.
“Trương công tử, cẩn thận.” Nịnh Bảo mỉm cười nhắc nhở, vừa dứt lời, roi da trong tay nàng tựa như sét đánhkhôngkịp bưng tai quăng ra, nhanh chóng quấn lấy chân Trương Trạm, dùng sức vung lên, Trương Trạmđãbị ném bayđi.
“Cháugáicáo lui.”
Đương nhiên là cũng có khả năng do thân thể đại phu nhân Trương thị vốnđãkhôngtốt, chịu ảnh hưởng của sát khí cho nên mới có thể nghiêm trọng như vậy.
Khương Minh Dao vẫn làcônương tốt tam quan chính trực, nhưng lòng người chỉmộtbên, đại phu nhân Trương thị là mẫu thân ruột thịt của nàng, thân mẫu, đột nhiên bị kinh phật do Định Quốc Công sao chép hành hạ hoá bệnh, trong lòng có chút hận nhonhỏcũng là bình thường.
Tối qua thế mà lại có mưa, lá hoa quế trong sân cònđangnhỏnước, cơn gió ban mai thổi đến, mang theo hơi nước ẩm ướt.
Đêm qua có mưa, trongkhôngkhí tràn ngập hơi nước, làm người cảm thấy mát mẻ.
“Chúng tôi đặc biệt đến đây để chờ tứ muội.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Sau đó… Sau đó đại bá bị con rắn lớn này quấn chặt, ngất xỉukhôngtỉnh lại, rồi con rắn lớn kia hoá thành Trương đại công tử, sau đó cháugáibị doạ mà tỉnh lại.”
Khương lão phu nhân nheo nheo mắt, giọng điệu lạnh nhạtnói: “Tứ nha đầu, lại đây ngồiđi, sao hôm nay lại đến đây?”
Trong lòng lại nghi ngờ, Khương Tứ tiểu thư này hình nhưkhônggiống như lờicômẫunói.
Từ Thọ Kim Đườngđira, Khương Nịnh Bảo liền nở nụ cười rạng rỡ, vừa đúng lúc rơi vào mắt Trương Trạmđangđiđến cách đókhôngxa, trong mắt tràn đầy kinh diễm,mộtý định nhất định phải có đượchiệnlên trong đáy mắt, chỉ cần cưới được Khương tứ tiểu thư, người cùng tài vật đều vào trong tay, chuyện tốt như vậy, trong lòng Trương Trạmkhôngngừng cảm ơncôcôgã ta.
Theosựhiểu biết của Tạ lão phu nhân đối với hai người đó, nếu người có gia thếkhôngtệ đến cửa cầu hôn, sợ làsẽđồng ý liền.
Khương Nịnh Bảo ngồi bên dưới Khương lão phu nhân, Hồng Hạnh đưa đếnmộtchén trà, môi hồng đàonhẹmấp máy, nắm chặt chén trà, ánh mắt chớp chớp, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, chần chừmộtchút mới cắn môinói.
Xuân Hỉ ở bên cạnh khẩn trương nhìn chằm chằm, trong mắt tràn đầy đề phòng.
Định Quốc Công Tạ Hành, nghe mẫu thân nhắc đến tiểucônương, lại nghĩ đến đêm qua mình mất ngủ, trong đầu toàn là giọngnóicùng nụ cười khinóichuyện của tiểucônương, khuôn mặtanhtuấn lạnh lùng như băng lạihiệnlên có chútkhôngđược tự nhiên: “Mẫu thân quyết định là được.”
thậtra Khương Minh Dao cũng chỉ là tiểucônương mười sáu tuổi mà thôi, bị Trương thị nuôi nấng có chút đơn thuần, nhưng tính tình lại tốt, mà Khương Nịnh Bảo là đặt kỳ vọng quá cao đối với Khương Minh Dao, nên mới có thể cảm thấy thất vọng.
Người được nhiều người nghĩ đến là Khương Nịnh Bảo, đêm quađãngủ rất ngon, vừa thức dậy, nét mặt càng thêm xinh đẹp hơn, sau khi rửa mặt, nàng tuỳ ý dùng dây cột tóc cao lên, khoác áo choàng bước đến cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra, đáy mắthiệnlên kinh ngạc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.