Gả Cho Cha Của Nam Chính
Cửu Nguyệt Vi Lam
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Làm nữ tử khuê các, đều thích những ngày tháng bình yên
“Đúng vậy, may mắn là gia đình chúng ta đứng ở thế trung lập,thậtra trung lậpkhôngcó gì làkhôngtốt, ít nhấtkhôngcần lo lắng sợ hãi.”
Nịnh Bảo ngồi bên cạnh Quốc Công gia, động tác tự nhiên mà châm chohắnmộtly trà, bưngmộtchén trà lên nhấpmộtngụm, thích vô cùng, mở miệng liềnnóilời ngon ngọt.
“Ừ, ngày mai ta cho người sang lấy."
“Được.” Khương Cẩn mỉm cười gật đầu.
“Tiểu thư, xe ngựađãchuẩn bị xong.” Xuân Nhạc vội vàngnói.
“khôngphải làkhôngtìm được di thể sao,nóikhôngchừng phụ mẫu nàng ấy vẫn còn sống.”mộtkhuê tú nhịnkhôngđược giải thíchmộtcâu.
Trong lòng Khương Cẩn chua xót, muội muội trưởng thành cũngkhôngbằng ca ca, nhưng đối với phẩm chất của Định Quốc Công, Khương Cẩn là đồng ý,hắnnhỏgiọng dặn dò “Nịnh Bảo, chuyện thân thể thánh thượng có chuyển biến tốt đẹp, muội đừng nênnóira ngoài.”
Khương Cẩn nhìn muội muội trang điểm xinh đẹpđigặp Định Quốc Công, trong lòng chua lòm,trênmặt là cười tươi nhìn Nịnh Bảo rờiđi.
Lúc này tiểucônương mang theo hai tỳ nữ xuấthiệntrước mắt, thiếu nữ xinh đẹp mười sáu tuổi, giống như nụ hoa đầu mùa, xinh đẹp mê người.
Khương Nịnh Bảo: “……” Vịcônương nàynóinhư đúng rồi, chưa thấy xác phụ mẫu, đến lúc phụ mẫu nàng về, chẳng phải lúc đóthậtsựchứng minh nàng là người có đại phúc khí à.
Khương Cẩn cười, véo mũi nàngmộtcái: “Muội chỉ cần thả ra tiếng gió mình là tiểucônương bình thường, đềukhôngphải là người có phúc khí như trong lời đồn, chỉ cần muội phủ nhận, đối phương liềnkhôngcó cách tiến hành bước tiếp theo.”
Khương Nịnh Bảo bừng tỉnh, nàng sao lạikhôngnghĩ đến chuyện này, quả nhiên là, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõđãtường, vẫn là đại ca lợi hại, giống như nữ tử được người khen ngợi có phúc khí,khôngai phủ nhận, chỉ là ngoài miệng khiêm tốnmộtchút, hạ thấpmộtchút, cho người ngầm truyền ra ngoài, bỏđicái danh đó là được.
Khoé miệng Khương Nịnh Bảo giật giật, mấy khuê tú này lớn lên bằng cách nào với đầu óc như vậy, sức tưởng tượngthậtphong phú, nàng nhìn đại ca bên cạnh, thấy đại ca mình vậy mà lại ra mặt tự hào, càngkhôngcòn gì đểnói.
Khương Nịnh Bảo gật đầu.
“Chỉ là bây giờ toàn bộ phủ An Viễn Hầuđãchung thuyền với Tần vương, tathậtbội phụcsựdũng cảm của An Viễn Hầu.”
Sau núi chùa Thanh Thuỷ quý nhân rất nhiều, mà chú tiểu cũng đông, dọc đườngđi, Khương Nịnh Bảo đều pháthiệncó những danh môn khuê túđãgặp qua ở hoa yến lần trước, nhưng đa số đều làkhôngquen biết.
Trường Ninh Bá Khương Đông Minhđãbiết được chân tướng, liền giận c·h·ó đánh mèo lên người cháugáimình, liền bởi vìhắnkhônghiểu vì sao lại hôn mê,mộtphần có lẽ trời cao giáng tội, khó khăn lắm được tấn phong quan vị, giờ lạikhôngcó, còn bị người chê cười, sau này cònsẽlà trò cười cho nhóm đồng liêu chỉ chỏ.
Nịnh Bảo có chút nhớ Quốc Công gia, gọi người của Tạ Thất lại, về phòng thay đổimộtváy áo màu tím nhạt thêu hoa sen, xinh đẹp động lòng người.
“Quốc công gia, bất ngờkhông, bất ngờkhông?” Nịnh Bảo vừa chạy đến liền thân mật ôm lấy cánh tay khoẻ khoắn củahắn, ngẩng khuôn mặtnhỏnhắn cười khanh khách.
“khôngbiết cha tasẽquyên bao nhiêu bạc nữa.”
Cómộtlần, trong lúc vô tìnhhắnnghe được đại bá nương oán giận cùng Dương ma ma,nóicái gì mà nếukhôngphải Nịnh Bảo có mối hônsựtốt, sau khi phụ mẫu qua đời bà tađãsớm đưa huynh muội hai người ra ngoài phân gia mà tự sốngmộtmình, miễn chiếm lấy thân phận tiểu thư, thiếu gia của phủ Trường Ninh Bá.
Đột nhiện bị người ôm vào ngực, Nịnh Bảo thấy hoảng sợ, sắc mặt đỏ bừng, trong lòngâmthầm kinh ngạc, hay là ngày đó hai người ôm nhau, Quốc Công giađãthông suốt?
Chủ viện, Tạ Hành vừa mới xử lý côngsựđira khỏi thư phòng, liền trong miệng thân vệ biết được tiểucônươngđãđến, khuôn mặt đẹp muôn năm lạnh giá củahắnthoáng ấm áp lên, đẹp đến làm người muốn nín thở.
Hai ngườiđiđến cánh rừng tương đối an tĩnh, nghe được bên trong có vài tiểu thư khuê cácđangnóichuyện phiếm, trong lờinóicòn nhắc đến Dương Thư Thanh, huynh muội Nịnh Bảo lập tức dừng bước chân.
“Cảm ơn Quốc Công gia.” Nàng vui vẻ ngẩng đầu, hôn lên gương mặt tuấn tú củahắnmộtcái,khôngchú ý lại để lạimộtdấu môi màu hồng nhạt.
“Đúng vậy,thậtlà sảng khoái.”
Huynh muội hai người lại đến viện của đại bá lần nữa, trùng hợp là, đại báđãtỉnh lại, chỉ là nhìn so với lúc tỉnh lần trước có vẻ yếu hơn, sắc mặt thêm tái nhợt.
Khương Nịnh Bảo: “……”
Gương mặt tuấn tú của Khương Cẩn cũng lộ ra nụ cười, phụ mẫukhôngcòn, ngày lễ, ngày tết, thời gian đoàn tụ, đại bá mẫu luôn trưngmộtgương mặt tươi cười giả dối đối với huynh muội bọn họ.
Chương 38: Làm nữ tử khuê các, đều thích những ngày tháng bình yên
Huynh muội Nịnh Bảo yên lặng rờiđi.
Hai bên tai Quốc Công gia hơi nóng lên, chớp mũi toàn là mùi hương thơm mát của tiểucônương,hắnnhịnkhôngđược đưa tay ôm tiểucônương vào lòng, ánh mắt nhìn nàng chăm chăm “Tasẽđigặp nàng.”
Chuyện từ thiện này xuấthiện, lại làm Nịnh Bảo vui sướng, đây chính là cơ cấu làm từ thiện giống vớihiệnđại, Hoàng thượng làm như vậy, khẳng định là được bá tánh cùng tướng sĩ cảm kích, vô hình chung lại củng cố hoàng quyền của bản thân.
“Có khả năng.”
Khương Nịnh Bảo nghẹn lờinói: “Ca, muội cảm thấy đối phươngđangấp ủ mưu lớn đó.”
Lần thứ hai bị hôn, cho dù là cái hônnhẹ, Tạ Hành liền ôm chặt lấy tiểucônương, khoé miệngkhôngtự giác cong cong.
Nàng nghĩ thầm, đâu chỉ làkhôngcó cách chung sống hoà bình, chỉ sợ Dương Thư Thanh kia ước gì diệt trừ cái gai chướng mắt là nàng đây.
Làm tiểu thư khuê các, các nàng chỉ thích những ngày tháng yên ổn.
“Ta cũng nghenói, vài ngày trướckhôngphải có lời đồnnóiKhương tứ tiểu thư là người có đại phúc khí hay sao, ta còn nửa tin nửa ngờ, bây giờ xem ra, nàng ấy đúngthậtlà rất có phúc khí.”
LạinóiDương Thư Thanh cùng Nịnh Bảođãkết thù, Khương Cẩn đương nhiênkhônghy vọng Tần vương bước lên vị trí kia.
Khương Nịnh Bảo sau khi nghĩ cách giải quyết, tâm tình dâng cao, nhớ tới chuyện hoàng bảng, kìm lòngkhôngđậunhỏgiọng hỏi.
“nóiđến cái này, ta cảm thấy Tạ thế tử có thể đến gần Định Quốc Công, phần lớn là có thểđãnhờ phúc khí của Khương tứ tiểu thư.”mộtkhuê nữ đột nhiênnóicâu này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương lão phu nhân vô cùng vui mừng, đại phòng liền dẹp bỏ tình cảnh bi thảm, mỗi người gấpkhôngchờ được mà chạy đến chùa Thanh Thuý vấn an Trường Ninh Bá.
Ma ma bên cạnh là người có kinh nghiệm phong phú, sau này chuyện gì cũng có người chỉ điểm, có thể tin được haykhông, Nịnh Bảo chỉ có thể chậm rãi quan sát.
Bằngkhông… Khương Cẩnkhôngdám nghĩ đến hậu quả.
Tạ Thất tai thính mắt tinh lạiâmthầm gật đầu đồng ý.
“Lạinói, lần này chuẩn bị bạc hẳn là phú thương bá tánh, bọn họ khẳng định là rất vui lòng khắc tên mình lên bia công đức.”
“May mắn là đại bá tỉnh lại đúng lúc, bằngkhôngta lại phải ở lại chùa Thanh Thuỷ thêmmộthai ngày, nghĩ đếnmộthai ngày đókhôngnhìn thấy được Quốc Công gia,khôngnhận được thư của chàng, trong lòngthậtlà nhớ mà.”
Tạ Thất cùng hộ vệ chuẩn bị hồi phủ phục mệnh Quốc Công gia.
“Đúng vậy, chứ sao lại trùng hợp như vậy, nàng đến chùa Thanh Thuỷ, Trường Ninh Bá liền tỉnh lại.”
Cảm giác ôm tiểucônươngthậttốt.
“Ai bảo thanh danh Dương tiểu thưkhôngtốt, còn ômmộtđống vàng, chỉ có thể ra kế sách này, lấy cảm kích của tướng sĩ, chuộc lại danh tiếng từ bá tánh.”
“Ca, ca yên tâm, muộiđãxem luận mạch của hoàng thượng,đãdâng dược tửu cho hoàng thường, Quốc Công gianóithân thể thánh thượngđãchuyển biến tốt, sau này cònsẽcó con nối dõi,sẽkhônglập hoàng thái đệ, mưu tính của Tần vương tựa như giỏ tre múc nước, công dã tràng mà thôi.” Khương Nịnh bảonóinhỏbên tai đại ca mình bí mật này.
Nghĩ lại thấy nghẹn lời, người cổ đại thường mê tín này nọ.
Khương Cẩn cả kinh,khôngnghĩ đến Nịnh Bảo lại để lộ năng lực của mình, khuôn mặt tuấn túkhôngkìm được lo lắng, mím môi, khô khốc hỏi.
“Ca, đại báđãtỉnh, đại đường ca chắc chắn nghe được tin tức, khẳng địnhsẽđến đây, chúng ta trước dạo sau chùamộtchút, buổi chiều liền hồi phủđi.” Nịnh Bảo đối với lịch sữ lâu đời của chùa Thanh Thuỷ khá nổi danh này, cực kỳ có hứng thú.
Huynh muội hai ngườikhôngnhanhkhôngchậm dạo quanh sau núi an tĩnh u nhã của chùa Thanh Thuỷ, Xuân Nhạc, Xuân Hỉ cùng Tạ Thất và vài hộ vệđiphía xa xa phía sau.
“Ca, canóithánh thượng đột nhiên cho dán hoàng bảng, thông cáo thiên hạ, khắp nơi Đại Việt chuẩn bị nhà từ thiện, có phải haykhôngnghĩ phòng ngừa chu đáo, làm yếu dần sức ảnh hưởng của Tần vường?”
“Quốc Công gia, thánh thượngyêucầu dược tửu lần tới, tađãlàm xong, chàng có thể cho người sang lấy về, để trong hầm nửa tháng là có thể uống.” Nịnh Bảo vui mừng xong rồi, cũngkhôngquên chuyện chính.
Dương Thư Thanh sợ là tức giận muốn hỏng rồi.
Khoé môi Nịnh Bảo nổi lên nụ cười dịu dàng xinh đẹp,nóivới đại camộttiếng “Ca, muộiđiphủ Định Quốc Côngmộtchuyến.”
Theo quy củ, Nịnh Bảođiđến Vinh Hỉ đường bái kiến Tạ lão phu nhân, sau đóđichủ viện,trênđường gặp được Tạ Cảnh Dực, trước sau vẫn tuấn mỹ lạnh lùng, nàng lễ phép xa cách mà cười vớihắn, hai người lướt qua nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ừ.” Tạ Hành gật đầu, thấp giọng mang theo ý cười, lạinóichuyện khác: “Nịnh Bảo, ma ma nàng muốnđãtìm được.”
“Nịnh Bảo, muội…. Sao muội lại đột nhiên….”
Khương Nịnh Bảo cùng Khương Cẩnkhôngcầu mà được,nóivài lời quan tâm, liền ra khỏi viện, phái ngườiđibáo cho đại bá nương Trương thịmộttiếng, liền thu dọn hành tý trở về phủ Trường Ninh Bá.
Sau khi về phủ, Nịnh Bảo liền để Xuân Nhạc đem tiếng gió thả ra ngoài,khôngthừa nhận lời đồn đãi mình là người có phúc khí, sau đó phái người đem tin tức đại báđãtỉnh lại bào cho lão phu nhân. (đọc tại Qidian-VP.com)
mộtngười công khai đứng về phíaTần vương, ai biết được sau này có thể haykhôngcó chuyện ngoài ý muốn, lỡ giống như An Viễn Hầu thân cận như vậy, cuối cùng người thượng vịkhôngphải là Tấn vương mà là người khác, chẳng phảisẽđược tân hoàng nhớ thương hay sao.
Tạ Hành trong lòng khẽ động, tiểucônương vừa thấyhắn, lập tức cười tươi sáng, bỏ lại hai tỳ nữ, thân hình yểu điệu chạy nhanh về phíahắn.
“mộtngườikhôngquan trọng, đừng bận tâm.” Tạ Hành nghe tiểucônương nhắc đến Dương Thư Thanh dã tâm bừng bừng kia, sát khí trong mắt lạihiệnra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Cẩn từ đó đối với đại bá nương vô cùng xa cách, càng nổ lực đọc sách hơn nữa, nhanh chóng thi đậu cử nhân, đưa nhị phòng đứng lên, ai ngờ đợihắnđithư viện Thanh Sơn, liền có chuyện xảy ra.
thìra, ở phủ Định Quốc Công, Dương Thư Thanh chỉ là ngườikhôngquan trọng, khoé môi nàng nở nụ cười sung sướng; “Ừm, tađãbiết.”
Hai người thân mậtnóichuyệnmộtchút, Nịnh Bảo thế mới hiểu,thìra chuẩn bị nhà từ thiện là kiến nghị của Tạ Hành, trong lòngkhôngkhỏi sinhsựtự hào.
“Ca, thánh thượng cùng Quốc Công gia là biểu huynh đệ, có Quốc Công gia, muộisẽkhôngcó việc gì, thánh thượng cũng là minh quân, kỳthậtquan trọng nhất là, muội tin tưởng Quốc Công giasẽche chở cho muội.” Khương Nịnh Bảo mỉm cười,trêngương mặt xinh đẹp tràn đầy tin tưởng.
Tiếng thơm khó có được, tiếng xấu lại dễ dàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mấy tiểu thư khuê các còn lại cũng gật đồng đồng ý.
Huynh muội Khương Nịnh Bảo bị đuổi ra khỏi viện, Khương Nịnh Bảo cuối cùng cũngkhôngnhịn được mà bật cười,nhỏgiọngnói: “Ca, muộithậtkhôngnghĩ đến đại bá nương lại như vậy, thế mà lại làm cho đại bá tức quá đến ngất,thậtlà làm người sảng khoái mà.”
Tạ Cảnh Dực quay đầu nhìn lại bóng dáng yểu điệuđixa kia, xoay người liền rờiđi.
“Các người có nghe gìkhông, sáng nay thánh thượng cho người dán hoàng bảng, ta liềnnóiDương tiểu thư sao lại đột nhiên đưa ra tinnóirằng mỗi tháng lấymộtphần lợi nhuận làm tiền trợ giúp, khẳng định là sớm biết trước nên giúp Tần vương tạo khí thế, giúp Tần vương có hậu thuẫn của phe võ tướng.
“Bất ngờ.” Tạ Hành hơi cong khoé môi, giọngnóitrầm thấp, bước chân trầm ổn, đưa tiểucônương đến đại đường chủ viện,mộtthân vệ rất có ánh mắt mang trà cùng điểm tâm lên rồi lui ra ngoài.
Bởi vậy, triểu thần thần phục ai cũng rất là quan trọng, thậm chí còn có rất nhiều người theo phái trung lập.
Lờinóira, các khuê tú liền lập tức có hứng thú, ngươimộtcâu tamộtcâu, bát quái xong rồi,đangmuốn rờiđi, lạimộtlần nữa huynh muội Nịnh Bảo lại dừng chân.
Khương Đông Minh sao lạikhônggiận, nhưng ngoài mặtkhôngphát hoả, đặc biệt là cháugáiđãkhôngcòn như trước, chỉ có thể ngậm cục tức, nhắm mắt làm ngơ, tống cổ hai huynh muội vừa vào ra ngoài.
“Quốc Công gia, chàng học hư rồi.” Nịnh Bảo chôn khuôn mặt đỏ hồng vào ngựchắn,nhỏgiọng rầm rì, giọngnóimềm mại, giống như làm nũng, trong lòng lại tràn đầy vui mừng cùng sung sướng.
Khương Cẩn gật đầu, ánh mắt nheo lại: “Hẳn là vậy, long thể thánh thượng bất an, Tần vương sắp là mối nguy hại lớn, trong dân gian cùng võ tướng uy vọng ngày càng cao, cũngkhôngphải là chuyện tốt.”
“Mua danh chuộc tiếng cũng phải có tài lực, lần này Dương tiểu thư dùng vàngthậtbạc trắng mà lót đường, lạinóithế nào, thân xác của các chiến sĩđãhi sinh cũng được tận dụngthậttốt.”
“Các ngươi về trướcđi, ta ở chùa Thanh Thuỷ tịnh dưỡng thêm thời gian.”
Hai huynh muội sau khi dạomộtvòng, chỉ thấy có rất nhiều chú tiểu chạy đến chạy lui, cũngkhônggặp được cao tăng, liền quay về sương phòng, hỏi thămmộtchút, đại bá nương còn chưa về, nghenóilàđiđại điện nghe kinh trừ sát khí.
“Đúngthậtlà thế.”
Lịch sữ cũng cho thấy, những gia tộc tham gia tranh ngôi đoạt vị,mộtbướcthìlên trời,khôngthìcửu tộc đều liên luỵ, mà cửu tộckhôngliên luỵ cũng làkhôngcó kết quả tốt.
May mắn là mệnh của Nịnh Bảo cao, lại có mệnh cách hợp với Định Quốc Công, được thánh thượng tứ hôn.
Sau nửa canh giờ, xe ngựađãđến phủ Định Quốc Công, từ miệng Triệu quản gia là biết được Tạ Hànhđangở trong phủ, hai mắt Nịnh Bảo liền kích động cùng vui mừng.
Chuyện từ thiện này, trong sách cũngkhôngcónói.
Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc sớmđãquen với chuyện tiểu thư cùng ở chung với Quốc Công gia, các nàng đối với nhân phẩm của Quốc Công gia rất tin tưởng, bởi vậymộtchút lo lắng cũngkhôngcó, liền ở bên ngoài mà chờ đợi.
“Các người có phải haykhôngđãquênmộtchuyện, ba năm trước phụ mẫu Khương tiểu thư gặp nạn đó.” Lời này vừanóira, các vị khuê tú liền im lặng.
“Ta nghe tỳ nữnóiTrường Ninh Bá bị hôn mê bất tỉnh ở tại chùa này, Khương tứ tiểu thư đến thăm liền tỉnh dậy, có điều bị bá gia phu nhân làm cho tức giận ngấtđi.”
Lúc rờiđi, Nịnh Bảo cũng pháthiệnra mìnhđãđể lại dấu môi hồng nhạttrênmá Quốc Công gia, đáy mắthiệnra giảo hoạt, cười thầm. vẫy vẫy tay vớihắn, mang theo hai vị ma ma mà Định Quốc Công tìm cho nàng lên xe ngựa.
Quốc Công giathậtlợi hại, lập tức giành lấymộtnửa hào quang của Dương Thư Thanh về.
“Quốc Công gia, ngày hôm qua ta ở trà quán Tấn Giang, làm Dương tiểu thư mất thể diện, vạch trần nàng ta, ta sợ, Dương tiểu thưsẽghét ta, sau này, ta và nàng ấysẽkhôngcó cách nào sống chung hoà bình được.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.