Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Gả Cho Cha Của Nam Chính

Cửu Nguyệt Vi Lam

Chương 47: Mẫu thân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Mẫu thân


Tân phòng, ánh nến lập lòe, khói hương bay lượn.

mộtnụ hôn đầu cũng làm cho đôi phu thê mớikhôngcó chút kinh nghiệm nào lại cảm thấy tốt đẹp vô cùng, dường như cả ngườiđangnằmtrênmây.

Định Quốc Công giống như nếm được mỹ vị cực phẩm thế gian, hơi thở càng thêm dồn dập, đôi môi mỏng lành lạnhkhôngngừng m*t lấy đôi môi đỏ au của Nịnh Bảo.

thậtra cũng chỉ là m*t ở bên ngoài thôi.

Nịnh Bảomộtmặt đỏ ửng, đôi mắt mơ màng khép hờ, dường nhưkhôngcó sức chống cự, môi vị m*t có chút đau, nàng theo bản năng, đưa đầu lưỡi ra l**mmộtchút, trong lúc vô tình l**m phải làn môi mỏng của Định Quốc Công....

Định Quốc Công có chút cứng lại, hơi thở đột nhiện càng thêm hỗn loạn, cả người giống nhưđãthông suốt, đột nhiên ôm Nịnh Bảo đặt lên giường mềm rộng lớn, thân thểhắnto lớn đè lên nàng, lạimộtlần nữa hôn lên đôi môi đỏ như hoa đào của nàng.

Lúc này,hắnkhôngcòn m*t bên ngoài nữa, đầu lưỡi ẩm ướt nóng hổi mạnh mẽ tham lamđivào trong miệng nàng, cướp lấy đầu lưỡi non mền thơm tho của nàng.

Môi lưỡi giao nhau, giống như nâng đỡ nhau trong hoạn nạn.

Định Quốc Công hôn, dần trở nên bá đạo mà gấp gáp, giống như sói đói, điên cuồng đoạt lấy, từng chút, từng chút cướpđihơi thở của nàng.

Nụ hôn nóng bỏng,mộtđường thẳng xuống.

Xiêm y đỏ thẫmtrênngười cả hai đều từng cái từng cái cởi ra... Rơi rải đầy đất.

Đôi tay to lớn của Định Quốc Công nóng rực như bàn ủi, chạy loạitrênchiếc lưng trơn bóng của Nịnh Bảo, nóng cháy đến nỗi làm cho cả người Nịnh Bảo nhũn ra, sóng tình dâng cao, đôi taykhôngtự giác mà ôm lấy cổ Định Quốc Công, ánh mắt mê ly, hơi thở yếu ớt.

khôngbiết qua bao lâu,mộtcơn đau tựa như xé đánh úp đến, Nịnh Bảo than đaumộttiếng, nước mắt chực trào ra, móng tay nàng cắm chặttrênvai Định Quốc Công, lưu lại đómộtdấu vết đỏ tươi.

Định Quốc Công kêumộttiếng, dừng lạikhôngđộng nữa, chưa từng trải qua cảm giác tuyệt đẹp say đắm thế này, cómộtloại thỏa mãn cùng thương tiếckhôngnên lờiđangdâng lên trong lònghắn,hắncúi đầu,nhẹnhàng hôn giữa đôi chân màyđangnhíu chặt của tiểu thê tử, bàn tay to ấm nóng lại chạy loạntrêncơ thể nàng như an ủi, trấn an, giọngnóikiềm nén t*nh d*c mãnh liệt, có vẻ khàn khàn.

“Nịnh Bảo, còn đaukhông?”

Gương mặt Nịnh Bảo đỏ rực như bị ai thiêu đốt, cả người run rẩymộtphen, đau đớn dần biến mất, thay thế vào đó chính làmộtloại khao khát xa lạ, nàng mở mắt mê mang nhìn Định Quốc Công, thấy mái tóctrêntránhắnđềuđãdính bết bởi mồ hôi,mộtgiọt mồ hôi theo chớp mũi, chậm rãi theo sống mũi cao thẳng, lăn dài xuống cái cằm đẹp củahắn.

hắndường như rất vui, lại tựa nhưđangkiềm chế.

Nịnh Bảo hé nở nụ cười, đưa tay chủ động quàng lên bả vaihắn.

“khôngđau.”

Định Quốc Công vẫn luônẩnnhẫn cuối cùng cũng nhịn hết được, liền ôm lấy tiểu thê tử dưới thân động thân làm càn.

Mành lụa đỏ thẫmkhôngbiết khi nàođãrơi xuống, ánh sáng từ ngọn nến chiếu lên hai bóng ngườiđangquấn lấy nhau bên trong màn lụa, bên trong lạikhôngngừng truyền ra tiếng thở dồn dập của nam nhân cùng tiếng nỉ non mềm mại của nữ tử.

Trăng treo giữa trời, động tĩnh kịch liệt bên trong màn lụa đỏ cuối cùng rồi cũng im ắng.

trêngiường hỉ đỏ thẫm, Nịnh Bảomộtthân mồ hôi đầm đìa, hơi thở dồn dập, thân hình mềm mạikhôngxương nằmtrênngười Định Quốc Công.

A, Ninh Bảo đột nhiên cảm thấy có gì đókhôngđúng.

Sát khítrênngười Quốc Công gia dường như chỉ còn lạimộtmàn nhạt mỏng.

Ánh mắt nàng dừngtrênchuỗi phật châu tử đàntrêntay Định Quốc Công, phật châukhôngcó biến hoá, trái tim Nịnh Bảo nhảymộtcái,thậtcómộtsuy nghĩkhôngthể tin được bật ra.

Nàng dường nhưđãpháthiệnra cách loại trừ sát khítrênngười Định Quốc Công.

Định Quốc Công nằm bên cạnh Nịnh Bảo,mộtđôi tay cường tráng, vững chãi, ôm chặt nàng trong ngực, trong lòng sung sướng thoả mãn, tiểucônương, cuối cùng cũngđãthành tiểu thê tử củahắn.

“Quốc Công gia….” Saumộthồi lâu, Nịnh Bảo ngẩn đầu, nương theo động tác này, hai luồng mềm mại trước ngực nàng càng dán chặt thêm vào lòng ngực rắn chắc củahắn.

“Làm sao vậy?” Định Quốc Công hítmộthơi, ôm nàng càng thêm chặt, giọngnóitrầm thấp lộ ra chút nhẫn nại, cái cằm cương nghị, v**t v* mái tóc mền mại của Nịnh Bảo.

“Quốc Công gia, thiếp pháthiện, sát khítrênngười chàng nhạtđirất nhiều.” Nịnh Bảo dịu dàng thành tiếng, trong giọngnóikhàn khàn mang theo chút vui mừng.

Định Quốc Công ngẩn ra, đáy mắthiệnlên vẻ khiếp sợ.

“Nhạtđi?”

“Dạ, nhạt phân nửa, nghenóimệnh cách của chúng ta cực kỳ hợp, xem ra chúng ta hành phòng hẳn là có thể đẩy lùi sát khí của chàng.”

Khương Nịnh Bảomộtmặt đầy vui sướngnói,mộtchút cũngkhôngcó để ý đến hành động cọ xát lơ đãng của mình, lạimộtlần nữa làm cho Định Quốc Công nổi lửa.

Đáy mắt Định Quốc Cônghiệnlênmộtngọn lửa, môi mỏng ghé vào tai nàng, phun ra hoi thở nóng ấm, tiếng th* d*c hổn hển lại vang lên.

“Nịnh Bảo, lời nàngthậtcó lý, nhưngyêucầu nghiệm chứngmộtchút.”

nóixong, Định Quốc Công xoay người đè nàng xuống bên dưới, bắt đầu trong ngoài nghiệm chứng, mà lụa đỏ thẫm lại lay động tựa sóng vỗ,khôngcó gió mà cũng lung lay.

Ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, xuyên qua song cửađivào tân phòng, dường như bị cảnh trước mắt làm cho xấu hổ, liền lặng lẽ trốn vào đám mây.

…….

Sáng sớm hôm sau, trờiđãsáng tỏ, Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc, đứng ở cửa tân phòng đợi chờ.

Mãi cho gần đến giờ tỵ, ánh mặt trờiđãsoi rọi đầy đất.

Trong tân phòng vẫnkhôngcó động tĩnh, Xuân Nhạc có chút kìm nén, nhịnkhôngđược lo lắng: “Xuân Hỉ,đãlà giờ tỵ rồi, ngươinóitiểu thư cùng Quốc Công gia sao còn chưa dậy?”

“khôngđược, tađigõ cửa.”

nóixong, Xuân Nhạc liền chuẩn bịđigõ cửa, lại bị Xuân Hỉ ngăn lại, nàng ấy nghẹn lời nhìn Xuân Nhạc ngây thơ vô trimộtcái,nóimộtcách khéo léo đầy hàm s·ú·c.

“Xuân Nhạc, đêm qua là đêm tân hôn của tiểu thư, có lẽ người ngủ khá là muộn, dậy trễmộtchút cũng là bình thường, chúng ta chờ thêmmộtchút.”

Xuân Nhạc, bừng tỉnh hiểu ra, gương mặt non mềm liền đỏ ửng.

“À, ừ, chúng ta chờ thêmmộtchút.”

Xuân Hỉ cong môi cười.

Hai người tiếp tục chờ đợi ngoài cửa, đám thân vệ của Định Quốc Công sau khi hoàn thành huấn luyện buổi sáng biết được, Quốc Công gia và phu nhân còn chưa thức, trong lòngâmthầm cười trộm, động tĩnh đêm qua ở tân phòng, nơi nào mà giấu được bọn họ.

nóinhư vậy,khôngbao lâu nữa, tiểu chủ tử của phủ Định Quốc Công bọn họsẽra đời.

Tân phòng, nến long phụng sớmđãcháy hết,khôngcòn.

Hai mắt Định Quốc Côngkhônghề chớp chăm chú nhìn Khương Nịnh Bảođangngủ say, ánh mắthắndừng ở cổ nàng,trênđó còn đầy dấu vết che kín, trong lòng lại tràn ngậpmộtnỗi thoả mãn vô cùng lớn.

thậtra, trời vừa mờ sáng,hắnđãthức giấc, nhưng lại luyến tiếc mỹ nhân trong ngực, liền nằm bên cạnh nàng, ôm cả người nàng vào lòng, khép mắt lại ngủ tiếp.

Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chen chúcđivào trong phòng.

Rốt cuộc, Nịnh Bảo cũngđãthức dậy, nhận ra bản thân mình bị người ôm trong ngực, hơi thở trầm ổn thổi qua cổ nàng, nghĩ đến h**n ** kịch liệt đêm qua, cả người Nịnh Bảo liền run rẩymộtchút, chỉ cảm thấy cả người đều bị hun nóng.

“Thức rồi?”

Phía sau truyền đến giọngnóitrầm khàn của Định Quốc Công, hai tayhắnvẫn ôm người trong ngực, thở ra từng hơi nóng rực.

“Dạ….”

Khuôn mặt Nịnh Bảo nóng lên, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa, nhận thấy ánh mặt trời bên ngoàiđãsáng rọi vào bên trong, lòng nóng như lửa đốt, đẩy Định Quốc Côngmộtcái: “Quốc Công gia, chúng ta nhanh lên, lát nữa còn phảiđikính trà.”

Trời ạ, tức phụ mới vào cửa ngày đầu tiên kính tràđãđến trễ, nàng sao lạikhôngbiết xấu hổ chứ.

Huống hồ, Khương Nịnh Bảo còn muốn vị hôn phu tiền nhiệm gọi nàngmộttiếng mẫu nhân nha.

“Mẫu thânsẽkhôngđể ý đâu.”

Mẫu thân chỉ biết vui mừng thôi.

Khoé miệng Định Quốc Công vểnh lên, trong lòng lạinóithêmmộtcâu,khôngnhanhkhôngchậm, đứng dậy, lộ ra cơ bắp, đường cong tuyệt đẹp, khuôn ngựckhôngcó chút mỡ thừa.

Khương Nịnh Bảo nhớ đến đủ loại chuyện đêm hôm qua, mặt đỏ lên, vội vàng dời mắt.

Chờ hai người mặc quần áo vào, Xuân Nhạc cùng Xuân Hỉ đứng bên ngoài cửa chờ, sớmđãnghe được động tĩnh, gõ cửa phòng, nghe được tiếng tiểu thư: “Vàođi.”

Vội vàng cùngmộtgã sai vặt bưng đồ dùng rửa mặtđivào.

Đẩy cửađivào, đập vào mắt là cảmộtphòng hỉ đỏ thẫm.

Quốc Công gia cao lớnanhtuấnđangcúi đầu giúp tiểu thư chỉnh lại xiêm y, tiểu thư mangmộtđầu tóc đen rối tung, đuôi mày, khoé mắt đều có vẻ phong thái mà ngày thườngkhôngcó.

Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc thấy thế, bình tĩnh hành lễ, liền hầu hạ tiểu thư rửa mặt, còn Định Quốc Côngthìcó gã sai vặt hầu hạ.

Sau khi rửa mặt, gã sai vặt thức thời lui ra ngoài, Xuân Nhạc giả vờ bình tĩnh, sắp xếp lại giường hỉ hỗn độn. Khăn trắng dính lạc hồng, đêm qua khi tắm rửa, sớmđãbị Hoàng ma ma mangđi.

Xuân Hỉ khéo tay, liền chải tóc, búi cao đơn giản cho nàng, sau đó cắmmộtchiếc trâm vàng khảm hồng bảo thạch,trênngười nàng mặc váy thạch lựu hồng thêu hoa diên vĩ, nhìn quathậtđoan trang thanh nhã, tươi đẹp lại quý phái.

Rất thích hợp đểđikính trà hôm nay.

Định Quốc Côngmộtthân áo gấm đen huyền, khuôn mặt tuấn lãng, dáng người cao lớn, khí thế bức người,hắnbước nhanh đến bên người Nịnh Bảo, ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng.

“Xuân Hỉ, Xuân Nhạc, các người có cảm thấy có điều gìkhôngđúngkhông?” Nịnh Bảo đánh giá Quốc Công giamộtcái, đột nhiên hỏi.

Xuân Hỉ, Xuân Nhạc sửng sốt,khônggiống … Tiểu thư sau khi gả cho người ta làm thê tử, đúngthậtkhônggiống trước, so với lúc trước càng thêm nhiều phong tình quyến rũ hơn.

“Tiểu thư, so với lúc trước xinh đẹp hơn nhiều.” Xuân Hỉ cười trả lời.

Xuân Nhạc vội vàng gật đầu phụ hoạ.

Khương Nịnh Bảo: “…. Các ngươi đoán lại xem.”

Đáy mắt Định Quốc Công nổi lên ý cười.

Saumộtlúc lâu, cuối cùngthìXuân Nhạc, Xuân Hỉ mới nhận ra khác thường, hai mắt mở to đầy khiếp sợ, Quốc Công gia ở đây, bỏđikhí tràng cường đại của bản thân, các nàng vậy mà lạikhôngcó cảm thấymộtchút khó chịu nào, này, này….

“Tiểu thư…”

Lời còn chưanóixong,đãbịmộtgiọngnóilạnh lùng trầm thấp cắt ngang.

“Gọi phu nhân.”

Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc đồng thanhmộttiếng: “Phu nhân.”

Khương Nịnh Bảo đỏ cả mặt, trong lại lại đầy nỗi ngọt ngào, nhìn Xuân Hỉ với Xuân Nhạc, ắt làđãđoán được đều bất thường mà nàngnói, cong môi cười, đáy mắt lấp lánh rực rỡ.

“Sát khítrênngười Quốc Công giađãtanđihơn nửa phần,trêntay còn có phật châu áp chế, người bình thường đến gần,sẽkhôngbị sát khí làm tổn hại.”

Được tiểu thư xác nhận, Xuân Hỉ cùng Xuân Nhac,mộtmặt đầy kinh hỉ.

Tiểu thư đúng là có phúc khí.

Định Quốc Công nhìn tiểu thê tử tươi cười xinh đẹp, khuôn mặt sắc bén thường ngày cũng dịuđimấy phần.

Hôm nay sau khi ngủ dậy,hắnliền cảm thấynhẹnhàng mà xưa nay chưa từng có.

Có lẽ là do sát khíđãđược tiêu trừ hơn phân nửa.

Lúc này, Hoàng ma ma nghe tin liền cho người đưa đồ ăn sáng lên, trong đó cómộtchén cháo gạo tẻ nấu cùng long nhãn, cẩu kỷ, do Tạ lão phu nhân cố ý căn dặn phòng bếp nấu cho Khương Nịnh Bảo.

Sau khi ăn sáng xong, hai người tay trong tayđiđến Vinh Hỉ Đường.

Thân thể Nịnh Bảo cực tốt, đêm qua động phòng hoa chúc kịch liệt như vậy vẫn chưa làm nàng mệt mỏi, ngủmộtgiấc dậy, mệt mỏitrênngười sớmđãbayđiđâu mấtkhôngcòn lại chút nào.

Vốn là Định Quốc Công còn có chút lo lắng, đêm qua dùng sức, tiểu thê tửsẽcảm thấykhôngkhỏe, nhưng nhìn đến tinh thần toả sáng, bộ dáng tự nhiênnhẹnhàng của tiểu thê tử, đáy mắt liềnhiệnlên tia sáng,âmthầm chờ mong đêm nay lại đến.

Nam nhân vừa mới khai traithậtsựlà đáng sợ.

Vinh Hỉ Đường.

Ngồitrênchủ vị, Tạ lão phu nhânmộtmặt vui mừng nhìn nhi tử cùng tức phụ tay nắm tayđivào cửa, tươi cười lập tức treo đầy mặt.

“Các con đến rồi.”

Mong chờ hai mươi tám năm, nhi tử cuối cùng cũng cưới tức phụ.

Lạikhônglâu nữa, bà liền có thể bế được tôn tử trắng trẻo mập mạp, Tạ lão phu nhân cười tủm tỉm thầm nghĩ, ánh mắtkhôngtự kiềm chế được mà lưu luyếnmộtvòngtrênbụng Nịnh Bảo.

“Mẫu thân.”

Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc Công đồng thời tiến lên cung kính hành lễ.

Trà để kínhđãsớm được chuẩn bị, Hoàng ma ma tươi cười đem tràđiqua, Khương Nịnh Bảo nhận trà, quỳ gối xuống đệmđãđược chuẩn bị, đem trà nâng cao qua đỉnh đầu.

“Mẫu thân thỉnh uống trà.”

Tạ lão phu nhân mặt mày hớn hở nhận lấy nhấpmộtngụm, trức tiếp lấy ramộthồng bao, cùng vớimộtvòng tay bạch ngọc làm quà gặp mặt cho Khương Nịnh Bảo.

“Đa tạ mẫu thân.”

Khương Nịnh Bảo cung kính nhận quà gặp mặt.

“Đứng lênđi, Cảnh Dực, lại đây ra mắt mẫu thân conđi.” Tạ lão phu nhân cười khanh khách, nhìn tôn tử cao lớn đứng bên cạnh, vẫy tay gọihắnđến.

Khương Nịnh Bảo mang nụ cười nhạt, đánh giá vị hôn phu thanh lãnh tuấn tú tiền nhiệmmộtcái, nghĩ đến cảnh Tạ Cảnh Dực quỳ gối dâng trà cho nàng, trái tim trong lòng ngực kích động nhảy thình thịch lên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Mẫu thân