Gả Cho Cha Của Nam Chính
Cửu Nguyệt Vi Lam
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Tạ thế tử là người vong ân bội nghĩa
thậtlàmộtthông tin đáng giá làm người ta vui mừng.
Nhớ đến đoạn sau của nguyên tác, có tình tiết cha mẹ xuấthiệnbáo thù cho ‘nàng’ khóe miệng Khương Nịnh Bảo khẽ cong cong,thìra cha mẹ nàng vẫn chưa c·h·ế·t.
, sống suốt cuộc đời này.
Tỳ nữ Xuân Hỉ vội vàngnóira tên món ăn: “Có món canh gà hầm tổ yến, vịt bát bảo, trân châu gà xào đường giấm, bánh đậu thuý ngọc, cuốn như ý, rau xanh xào.”
“Nhưng, nhưnghiệngiờ tiểu thưđãbị từ hôn, sau này muốn kiếm mối lương duyên tốt cũngsẽrất khó khăn.” Xuân Hỉ khổ sởnói.
Chi thứ hai của nhà họ Tạ cũng phất lên như diều gặp gió, nhưng lại thiếu nổi bật, nên địa vị của chi thứ hai ở Tạ gia cũng giống như bao nhiêu người khác, tuy nhiên, thiếu gia Tạ Cảnh Dực con dòng chính thất vừa tuấn tú lại vừa thông minh xuất chúng.
Ai ngờ lại pháthiệnra mình xuyên thư.
Khương Nịnh Bảo khẽ gật đầu, nhớ tới dưới tàng cây hoa quế này có chônmộtloạt rượu nữ nhi hồng, có vài vò rượu là nàng và cha cùng nhau ủ, cùng nhau chôn xuống, thở dài: “Nếu cha mẹ biết được chuyện ta bị từ hôn,khôngbiếtsẽđau lòng đến mức nào.”
(Câu này hay thấy khinóivề đạo vợ chồng nhưng mình nghĩ có 1 số bạnkhônghiểu nên giải thích, tương kính như tân: tôn trọng và kính nhau như mới vừa gặp mặt, hay nôm na là tôn trọng nhau như những người khách lạ. Vợ chồng ngày xưa mới cưới về đại đa số đềukhôngyêutrước, rụt rè ngại ngần, nhưng lâu dàu quen biết, thân thuộc nênkhôngcòn những bỡ ngỡ như xưa, nên dễ gây ra cãi vã hiểu lầm, nếu có thể tôn trọng nhau suốt như thếthìcuộc sồn vợ chồng chắcsẽnhẹnhàng hơn)
Thựcsựlà rất khoẻ, nhiều năm làmmộttiểu thư nũng nịu đángyêunhư thế, hiếm khi có thể có cơ hội bày ra gương mặtthậtmộtchút, lại đem người ta sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, cảm giác của Khương Nịnh Bảo bây giờ là thấy cả người thoải máikhôngthôi.
Ai ngờ tự sát c·h·ế·t cũngkhôngxong, mà là mang theo ký ức đầu thai đến cổ đại.
Ấn đường của Khương Nịnh Bảo khẽ cau lại, vẻ mặt nhưđangsuy tư điều gì, saumộtlúc lâu, nàng mới chợt tỉnh hồn, than khẽmộttiếng: “thậtlàmộtcôbé ngốc.”
“Dạ, tiểu thư.” Xuân Hỉ cho rằng khuyên bảo của mình có hiệu quả,âmthầm thở phàonhẹnhõm, cẩn thận đem thư để vào cổ tay áo, vội vàng bước khỏi sân viện.
Sau khi phu nhân của chi thứ hai nhà họ Tạ được cứu, biết được mẫu thân cócôcongáiba tuổi, liền đưa ra ý định kết làm thân gia, mẫu thân thấy Tạ Cảnh Dực thông tuệ nhạy bén, dáng vẻ tuấn tú nên cũng đồng ý.
Nhưng Xuân Hỉ lạikhôngđược lạc quan như tiểu thư nhà nàng, may mà nàng vẫn còn chưa biết tiểu thư nhà nàng gan lớn bằng trời, dám buông lờinóirằng muốn gả cho Định Quốc Công, bằngkhôngnhất địnhsẽbị dọa sợ đến mất mật.
May mắn nàng cũngkhôngphải là ‘ nàng ’ bên trong nguyên tác.
Khương Nịnh Bảo ngước mắt liếc nhìn Xuân Hỉ,trêngương mặt xinh xắn dịu dàng là nụ cườinhẹ: “Dù sao sớm muộn gì cũngsẽbị truyền ra ngoài, Xuân Hỉ, chúng ta phải bình tĩnh, chỉ là từ hôn thôi mà, có gì ghê gớm đâu.”
Khương Nịnh Bảo hơi nhướng mày, cũngkhôngnóigì, xoay người trở về phòng dùng cơm trưa, kỳthậtnếu thức ăn cũng bị cắt xénthìKhương Nịnh Bảo cũngkhôngquan tâm, bởi nàngđanggiữ hồi môn của mẫu thân trong tay, hoàn toànkhôngcần lo lắng chi phí ăn mặc.
Vốn tưởng rằng phòng bếp sau khi biết được tiểu thư bị từ hônsẽbị cắt xén thức ăn,khôngngờ thức ăn vẫn cứ giống y như cũ. (đọc tại Qidian-VP.com)
nóixong,mộttỳ nữ cung kính đemmộtđống sách đưa qua.
“Tiểu thư, Định Quốc Công là người tốt, nhưng…… Nhưng ngài ấykhôngphải là người bình thường, tất cả những nữ nhân tới gần ngài ấy đều có kết cụckhôngtốt, tiểu thư, ngài đừng tự đưa mình vào chỗ c·h·ế·t như thế.”
Bên trong gian phòng lặng ngắt như tờ.
“Vì người trong lòng, nênkhôngtiếc tổn hại thanh danh của congáiân nhân cứu mạng, cuối cùng còn cùng nữ chính huỷ hoại cả nhà nàng, nam chính này đúngthậtlà vong ân phụ nghĩa”
“Tiểu thư, Diêu chưởng quầy vừa mới tặngmộtsọt dâu tây lại đây, lại bị đại phu nhân phái người đến lấy hơn phân nửađirồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi ăn cơm trưa xong, tỳ nữ Xuân Hỉ dọn dẹp mặt bàn, nàng ngồitrêntrường kỉ, phamộtbình trà hồ hương, nhìn chăm chú vào những đóa hoa quế bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ mông lung.
Dương ma ma mặtkhôngcó chút cảm xúc chỉ khẽ nhún người thi lễ với Khương Nịnh Bảo.
Khương Nịnh Bảokhôngnhanhkhôngchậm đem nữ giới nhét trở lại trong tay tỳ nữ,nhẹgiọng cự tuyệt: “Dương ma ma, ngươi hãy mang nữ giới này vềđi, takhôngcần.”
khôngai biết được kích động và mừng rỡ trong lòng Khương Nịnh Bảo.
Đúng vậy, nàngkhôngcần nữ giới.
“Tiểu thư, ngàikhôngsao chứ?” Tỳ nữ Xuân Hỉ cẩn thận liếc mắt dò xét tiểu thư nhà mình, nhớ tới chuyện Triệu quản gia của phủ Định Quốc Công đến nhà bái phỏng, nhịnkhôngđược lo lắng hỏi.
Sau khi Khương Nịnh Bảo rời khỏi Thọ Kim Đường, bước chânnhẹnhàng mang theo tỳ nữ Xuân Hỉđangchờ ở bên ngoàiđivề Tây trắc viện, nàng bỏ qua những ánh mắt trộm ngắm nàng cũng như những ma ma và tỳ nữđangxì xầm bàn tán.
Ý của Đại bá mẫu là muốn nàng sao chép nữ giới?
Khương Nịnh Bảo chậm rãi tung quamộtquả bom hạng hặng.
Chỉ cảm thấy nàng cắn càn vị Định Quốc Công vừa mới kế thừa tước vị.
“Rẹt, rẹt rẹt……”
Tỳ nữ Xuân Hỉ ngẫm lại cũng đúng, ba năm nay, đại phu nhân cũng chưa từng lấy hết trái cây mà Diêu chưởng quầy đưa tới, nhưng ngoài chuyện trái cây ra, Xuân Hỉ bắt đầu lo lắngmộtchuyện khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong mắt của Khương Nịnh Bảo lóe lên tia sáng.
khôngbiết là mệnh của nàng quá cứng hay số nàng quá may mắn.
mộtnữ tử có số mệnh cứng rắn như nàng và Định Quốc Công, chẳng lẽkhôngphải duyên trời tác hợp sao?
Khương Nịnh Bảo bỗng dưng đứng dậy mở ra bút mực bên cạnh bàn,khôngđể ý đến tỳ nữ Xuân Hỉđangnôn nóng lo lắng, nhanh chóng lấy giấy Tuyên Thành ra, mài mực, chấp bút viếtmộtphong thư, báo cho đại carõràng chuyện từ hôn cùng với tính toán của chính mình, sau khi dán thư xongthìgiao cho Xuân Hỉ, dặn dònói: “Xuân Hỉ, em đem phong thư này giao cho Diêu chưởng quầy,nóiông ấy mang thư đến thư viện Thanh Sơn.”
“Tiểu thư, ngài hãy nghĩ cho Tam thiếu gia, nếu Tam thiếu gia biết được việc này, cắc chắnsẽlo lắng cho ngài.”
Khương Nịnh Bảo cườinhẹ, nhìn ra hoa viênnhỏcách đókhôngxa, trong hoa viên từng bông hoanhỏtranh đua khoe sắc, tâm trạng sung sướng mở miệngnói: “Ta rất khoẻ.”
Thai xuyên đến cổ đại, Khương Nịnh Bảo liền được cha mẹ sủng ái. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Nịnh Bảo nhấpmộtngụm trà hồ hương, lẩm bẩm.
Xuân Hỉ cắn cắn môi, cảm thấy bất bình cho tiểu thư: “Nhưng …… Nhưngrõràng lỗi đâu phải do tiểu thư!”
Duyên trời tác hợp……
Nghe được Xuân Hỉ nhắc tới đại ca ruột thịt là Khương Cẩn của nàng, sắc mặt Khương Nịnh Bảo càng thêm dịu dàng hơn, sao nàng lại quên viết cho ca camộtphong thư mang đến thư viện Thanh Sơn thông báo cho đại ca.
Đặc biệt người từ hôn đó chính là Tạ thế tử của phủ Định Quốc Công.
mộtchữ tình che mờ mắt người.
Khương Nịnh Bảo cười khẽ, cầmmộttrái dâu tây lên đưa vào trong miệng cắnmộtmiếng, hoàn toànkhônghề để ý.
“Xuân Hỉ, ngươi thấy Định Quốc Công như thế nào?”
Kiếp trước, ngoài kỹ năng ủ rượu thần kỳ, ở mạt thế nàngkhônghề có dị năng nhưng dù có gặp phải nguy hiểm đến độ nào, mỗi lần đồng đội đều c·h·ế·t sạch, nàng xn đều may mắn sống sót.
Diêu chưởng quầy là người phụ trách xử lý của hồi môn mẫu thân Khương Nịnh Bảo, là đại chưởng quầy cửa hàng.
Đại bá mẫu muốn dùng nữ giới để cảnh cáo nàng, quả thực buồn cười.
Dương ma ma mặt mũi nặng nề,khôngchấp cự tuyệt nên giành lấy nữ giới từ trong tay tỳ nữ mạnh mẽ nhét vào trong lòng ngực Khương Nịnh Bảo, lạnh nhạtnói: “Tứ tiểu thư, đây là mệnh lệnh của đại phu nhân.”
Nhưng tại sao trong nguyên tác lạikhôngnhắc đến việc này, chỉnóiKhương Nịnh Bảokhôngcam lòng từ hôn, lì lợm la l**m dây dưa nam chính,không, hình như cónóiqua, là Khương Nịnh Bảo sau khi bị ‘nữ chính’ huỷ hoại tất cả thanh danhmộtcách tàn nhẫn, nàngkhôngcam lòng gào lên. Nhưngđãquá muộn, những người biết được chuyện này ngoài cha mẹ nàng ra,thìtất cả đềuđãchết, hoặc đều câm lặngkhônglên tiếng nênkhôngmộtai tin tưởng nàng.
Lúc này, tỳ nữ Xuân Hỉđãtrở lại, trong tay cầm theomộtrổ dâu tây đỏ tươi, vén rèm châu lên bước vào bên trong phòng, đặt rổ dâu tây lêntrênchiếc bànnhỏcủa chiếc trường kỷ, do dự mấy phen, Xuân Hỉ cắn cắn môi, rốt cuộc nhịnkhôngđược oán tráchmộtcâu.
“Tiểu thư, ngàikhôngthể lấy bản thân mình để mạo hiểm được.
“Xuân Hỉ,khôngcần để ý việcnhỏđó, đại bá mẫukhôngdám làm đến quá phận.”
“Tiểu thư, ngài lạiđangnhớ tới Nhị gia và Nhị thiếu phu nhân.”
“Hôm nay khi Triệu quản gia tới cửa từ hôn, ta nhất thời kích động nên mới buông lờinóilà muốn gả cho Định Quốc Công, Triệu quản giađãhứasẽhồi phủ bẩm báo với Tạ lão phu nhân.”
Chờ đến buổi trưa, khi nàngđiđến nhà bếp để lấy cơm trưa, mới biết được tiểu thư nhà mình rốt cuộcđãlàm gì,khôngthể kiềm được, rùng mìnhmộtcái, sao tiểu thư nhà mình lại hồ đồ như thế. Nàng vội vã xách lồng đựng thức ăn quay về sân viện,thìnhìn thấy tiểu thưđangđứng dưới tàng cây hoa quế ở trong sân,trênkhuôn mặt trắng nõn mềm mại xinh đẹp kia tràn đầy nét tưởng nhớ, tựa nhưmộtbức tranh mỹ lệ.
Cuối cùng, bạn bè thân thích bên người Khương Nịnh Bảo đềukhôngcònmộtai, chỉ còn lại cómộtmình nàng, lẻ loi tồn tại sống ở thế giới tràn đầy tang thi sinh long hoạt hổ, cho đến khi Vua tang thi bị g·i·ế·t, thế giới khôi phục lại cuộc sống mới, h*m m**n sống tiếp của nàng cũngkhôngcòn, liền…… Liền tự sát.
Mỗi lần Xuân Hỉ nhìn thấy đềukhôngkiềm được, đau lòngkhôngthôi.
khôngcòn là cảnh hoang tàn khắp nơi,khôngmộtngười thân của thời mạt thế, mà kiếp này, nàng có cha mẹyêuthương nàng, có thể ăn đủ loại thức ăn ngontrênđời, ủ ra loại rượu thần kỳ, Khương Nịnh Bảo mới có h*m m**n sống sóttrênđời nàymộtlần nữa.
Năm Tạ Cảnh Dực tám tuổithìđược Tạ lão phu nhân nhìn trúng, dướisựchứng kiến của tông tộc, được nhận làm con thừa tự của Định Quốc Công, trở thành thế tử gia của phủ Định Quốc Công, cho nên địa vị vị hôn thê được định sẵn là nàngthìlên vùn vụt như nước đẩy thuyền, trở thành đối tượng bị nhóm thiên kim quý nữ trong kinh thành vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Đáng tiếc là trong nguyên tác vẫnkhônglộ ra rốt cuộc cha mẹđangở nơi nào, chỉnóiđược người cứu, địa phương đó ngăn cách với nhân thế, cha bị gãy hai chân, còn nươngthìmất trí nhớ, nênkhôngthể quay về Trường Ninh Bá phủ.
Khương Nịnh Bảo cườithậtnhẹ, chớp chớp mắt nhìn Xuân Hỉ.
Khương Nịnh Bảo tiếp nhận sách,thìnhìn thấytrênbìa sách viết hai chữ rất lớn: Nữ giới!
thậtsựlàm cho người ta tức tốikhôngthôi mà.
nóixong, nàng lại nhặtmộttrái dâu tây lên ăn, thích thú nheo mắt lại, nhưng trong lòng lạiâmthầm cảm thấy kỳ lạ, tại saokhôngcó lời đồn đãi nào về việc nàng muốn gả cho Định Quốc Công.
Theo Khương Nịnh Bảo thấy, Định Quốc Công tốt hơn tên khốn Tạ Cảnh Dựckhôngbiết bao nhiêu lần, đáng tiếckhôngphải nam chính, chỉ làmộtbậc thang cho bàn tay vàng của nam chính, nên cần phải c·h·ế·t sớm, quyền thế - tước vị - nhân mạch tất cả đều để cho nam chính sử dụng, đưahắnlên địa vị đứng đầu của nam chính.
Khương Nịnh Bảo cười cười,trêngương mặt lại xuấthiệnvẻ nũng nịu, làm người nhìn vào trìu mếnkhôngthôi
Xuân Hỉâmthầm thở phàonhẹnhõm.
Khương Nịnh Bảo quay đầu lại nhìn thoáng qua Xuân Hỉ, Xuân Hỉ là tỳ nữ tâm phúc của nàng, vẫn luôn lưu lại ở bên cạnh nàng, chưa bao giờ rờiđi, cuối cùng cũng là nàng ấy giúp đỡ ‘nàng’ làm rất nhiều chuyện ác độc, sau đó bị người ta đem bán tới nơi dơ bẩn.
Xuân Hỉ nhịnkhôngđược rón rén bước tới.
Hai nhà cũng coi như là môn đăng hộ đối.
“Xuân Hỉ,trênđời này, việckhôngnhư ý mình có đến tâm chín phần, nhưng ai biết chắc, mối lương duyên tốt cóđangchờ ta ở phía trước haykhông?”
Phòng bếp lớn làm đồ ăn khá ngon, chỉ cần chất lượng đồ ănkhôngcó giảm xuống, giảm bớt số lượngthìcũngkhôngsao.
Chương 5: Tạ thế tử là người vong ân bội nghĩa
Cho dù muốn mởmộtgian bếpnhỏở viện mình cũng thế. Nhưng Khương Nịnh Bảo lại lười làm như thế.
Chuyện Triệu quản gia tới cửa từ hôn vốnkhôngthể giấu được,hiệntại có lẽđãtruyền khắp toàn bộ kinh thành.
tương kính như tân (*) (đọc tại Qidian-VP.com)
Sách nữ giới được mạnh mẽ nhét vào trong ngực Khương Nịnh Bảo bỗng bị xé nát, từng trang giấy rách nát rơi lả tả đầy đất
Tạ gia vốn là danh môn vọng tộc, như cây to lâu năm có bộ rễ sâu vững chắc, cành nhánh vươn cao và xa, đặc biệt là sau khi Tạ gia xuấthiệnngười thừa kế là Định Quốc Công,thìcàng giống như mặt trời ban trưa, thanh danh hiển hách.
Mặt Xuân Hỉ tràn đầy hoảng sợ, nôn nóng khuyên nhủ.
nóiđến hôn ước của nàng và thế tử Tạ Cảnh Dực của phủ Định Quốc Công, trong nguyên tác cũngkhôngđược miêu tả tỉ mỉ kỹ càng, nhưng Khương Nịnh Bảo lại hiểu rấtrõ, tóm tắt dễ hiểumộtcâu thôi, đó chính là “ơn cứu mạng” nên hai nhà kết thân.
“Xuân Hỉ, biết đâu ta và Định Quốc Công là duyên trời tác hợp, duyên nợđãđược định sẵnthìsao.” Khương Nịnh Bảo nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Xuân Hỉ, cầm chén trà lên nhấpmộtmiếng trà thơm, nửathậtnửa giảnóiđùamộtcâu.
“Tứ tiểu thư, phu nhân ra lệnh cho nô tỳ mangmộtít sách thư đến cho ngài, hy vọng ngài sao chép cẩn thậnmộtlần, về sau cần phải cẩn thận lờinóivà việc làm, tuyệt đối đừng bao giờ chống đối trưởng bối thêm lần nào nữa.”
Còn gặp phải tình cảnh khốn quẫnđangbị từ hôn.
Ba năm nay, cứ mỗi khi đến mùa hè ôngsẽmangmộtmẻ trái cây đầu mùa đến Trường Ninh Bá phủ cùng thư viện Thanh Sơn, đáng tiếc trái cây khi đưa đến Trường Ninh Bá phủ phần lớn đều rơi vào túi của đại phu nhân Trương thị.
Đống lửa này cháy càng to càng tốt.
Năm ấy, khi nàng ba tuổi theo mẫu thân Dương thị lên chùa dâng hương,trênđường trở về vô tình cứu được phu nhân chi thứ hai là Tạ thị và Tạ Cảnh Dực sáu tuổi. Lúc đó Tạ Cảnh Dực vẫn còn chưa được Định Quốc Công nhận làm con thừa tự.
Tỳ nữ Xuân Hỉ nhìn tiểu thư nũng nịu đángyêuđộng lòng người nhà mìnhđangnở nụ cười,khôngbiết vì sao, trong lòng lại dâng lên chút bất an, cứ cảm thấy tiểu thư nhà mình là lạ ở chỗ nào.
May mắn nàng có kỹ năng ủ rượu thần kỳ, rượu do chính tay nàng chưng cất ra có thuộc tính thần kỳ, chỉ cần nàng gả cho Định Quốc Công, nhất địnhsẽủ thêmmộtmớ dược tửu đưa cho Định Quốc Công, sống lâu trăm tuổi làkhôngthành vấn đề.
Bàn về việc chọc gậy bánh xe, nàng sành vấn đề này nhất.
“Tiểu thư, đại phu nhân lại để mặc cho tôi tớ đàm tiếu chuyện tiểu thư bị từ hôn,hiệntại có lẽ tất cả mọi người trong kinh thành này đềuđãbiết chuyện tiểu thư bị phủ Định Quốc công từ hôn rồi.”
“Hôm nay cơm trưa có món gì ăn ngon?” Khương Nịnh Bảo thu lại suy nghĩ, cười tủm tỉm hỏi.
Xuân Hỉ mới rờiđikhônglâu,thìcó vài ma ma và tỳ nữ đến sân viện, trong đó cómộtvị là Dương ma ma, là ma ma tâm phúc của đại phu nhân Trương thị.
“Tiểu thư……” Trong mắt tỳ nữ Xuân Hỉhiệnlên nét đau lòng, tiểu thưthậtlà đáng thương, Nhị gia cùng Nhị thiếu phu nhân rađi,khôngcó cha mẹ che chở,hiệntại lại bị từ hôn.
Tránh cho đại ca nghe được lời đồn đãi rồi lo lắng, vội vã chạy về phủ màkhôngcòn tâm trí để học hành thi cử.
Thử hỏi cócôgáinào dámnóirằng mình và Định Quốc Công là duyên trời tác hợp.
Có ký ức đời trước cùng với chút cảm tình đối vị hôn phu Tạ Cảnh Dực của Khương Nịnh Bảo,thậtra loại hình như Tạ Cảnh Dực cũngkhôngphải loại người nàng thích, nhưng việc hôn nhân cũngđãđược định ra, vánđãđóng thuyền, Khương Nịnh Bảo liền nhập gia tùy tục, quyết địnhsẽcùnghắn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.