Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Gả Cho Cha Của Nam Chính

Cửu Nguyệt Vi Lam

Chương 8: Gặp mặt và giao phong

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Gặp mặt và giao phong


Khương Nịnh Bảo thấy hình ảnh bên trong nhã gian, thầm khenmộttiếng, ‘nữ chính’ Dương Thư Thanh xác thực cực kì thích hợp với váy áo màu đỏ rực rỡ như thế này, cànghiệnra khí chất cao quý, mỹ lệ tuyệt luân.

Tự tin, nên Dương Thư Thanh biểuhiệncực kì phóng khoáng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Nịnh Bảo nhìn chiếc mũ có mạng che trước mắt, đôi mắt đẹp nhuộm đầy hoài niệm, chiếc mũ này là chính mẫu thân Dương Thị tặng nàng năm nàng 12 tuổi. Nàng còn nhớ rất kĩ mẫu thân từngnóirằng, Nữ tử khi ra ngoài tốt nhất nên mang theo mũ có mạng che mặt để che lại dung nhan.

Với danh nghĩa hẹn ra để xin lỗi, kỳthậtlà vì chọc giận nàng,mộtnữ tử bị huỷ hônmộtkhi bị chọc giận, liền dễ dàng làm ra chuyện mất lý trí.

Thiến Bích là tỳ nữ tâm phúc của Dương Thư Thanh, cực kì ấm ức lên tiếng giải thích, đồng thời chỉ thẳng ra rắng tất cả những chuyện này kỳthậtkhônghề có liên quan trực tiếp với Dương Thư Thanh.

Khương Nịnh Bảo thu hồi ánh mắt,nhẹgiọng dặn dò.

Dương Thư Thanhđãchờ sẵn trong nhã gian, bên cạnh là hai tỳ nữ xinh đẹpđangđứng.

Nàng chỉ cần là chính mìnhđãđủ.

“Khương Tứ tiểu thư, Tạ thế tử muốn huỷ hôn là quyết định củahắn, tiểu thư có thiện tâm, cảm thấy băn khoăn trong lòng, nên mới hẹn ngài ra gặp mặt để tạ lỗi, haynóiđúng hơn, trong chuyện này tiểu thư chúng tôi cũng là người vô tội.”

Khương Nịnh Bảo làm sao có thểkhôngnhận thấy được vẻ chán ghét mơ hồ của Dương Thư Thanh.

Xuân Hỉ gọi xe ngựađãchờ bên ngoài cửa phủ, xe ngựa của Trường Ninh Bá phủ đều có chủ, tiểu thư chi thứ hai như Khương Nịnh Bảo nếu muốn ra khỏi cửa, cần phải đượcsựcho phép của đại phu nhân Trương thị, mới có thể sử dụng xe ngựa trong phủ.

Khương Nịnh Bảo ác ý phỏng đoán vị ‘nữ chính’ tàn nhẫn độc ác này, nàng như cười nhưkhôngnhìn vẻ uỷ khuất vô tội nhưngâmthầm khoe khoang của nàng ta, dịu dàng chất vấn.

“Khương Tứ tiểu thư, lần nàyâmthầm hẹn gặp tiểu thư, chủ yếu là muốn tự mình xin lỗi tiểu thư, ta cũngkhôngnghĩ đếnsựcố ngoài ý muốn ở Đào Hoa Yến lại dẫn đến việc Tạ thế tửsẽđưa ra lời huỷ hôn như thế này.”

Nữ chủ ghét nhất là nữ tử điềm đạm đángyêugiống như đoá sen trắng thế này, Khương Nịnh Bảo sớmđãchuẩn bị sẵn tâm lí,mộtchút cũngkhôngthèm để ý, người ta thích haykhôngthích cũng đềukhônghề liên quan đến nàng.

Khi Dương Thư Thanh nhìn thấy dung mạothậtsựcủa Khương Nịnh Bảo, ngay lập tứctrêntrán nàng ta khẽ cau lại nhưng nhanh chóng giãn ra.

Theo nàng nhớ từ trong nội dung sách, sau khi Dương Thư Thanh trọng sinh, liền nữ giả nam trang ra phủ kết giao với những nhân vậtsẽcó địa vị danh vọng cao đến tận mây xanh trong tương lai,đãquen với nam chính Tạ Cảnh Dực từ hai năm trước, và qua lại thường xuyên.

“Vâng, tiểu thư chờmộtlát.”

Nghĩ như thế nên trong lòng của Dương Thư Thanh cực kỳkhôngthoải mái.

Quán trà Tấn Giang.

Nhưng Khương Nịnh Bảo lười giao tiếp với người đầyâmmưu tính toán như đại phu nhân Trương thị, nênđãlấy tiền từ của hồi môn của mẫu thân muamộtchiếc xe ngựa thủ công tinh xảo, rồi để ở chỗ Diêu chưởng quầy, chỉ cần ra cửa, Xuân Hỉ tất nhiênsẽgọi xe ngựa từ bên kia sang.

“Huống hồ tiểu thư chúng tôi cũngkhôngphải cố ý đợi muộn thế này mới đến xin lỗi, tiểu thư sau khi rơi xuống nước liền bị phong hàn, vẫn luôn ở trong phủ tĩnh dưỡng thân mình, nênkhôngbiết chuyện Tạ thế tử huỷ hôn, đến khi tiểu thư biết được chuyện này, bên ngoàiđãđồn đại ầm ĩ rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Nịnh Bảo ngữ khí mềmnhẹhỏi.

Dương Thư Thanh sửng sốtmộtchút, bị đôi mắt xinh đẹp của Khương Nịnh Bảo lặng lẽ nhìn chăm chú như thế, giống như bị người ta nhìn thấu tất cả,khôngkhỏi chột dạ, nhưng lúc nàykhôngthể thừa nhận, nàng ta lắc đầu phủ nhận: “Trước buổi tiệc Đào Hoa yến đó, ta và Tạ thế tử cũngkhôngquen biết.”

Kiếp này tuyệt đốikhônglàm thiếp cho người khác, dù là thiếp thất hoàng gia.

Nếu nàng là Khương Nịnh Bảo trong nguyên tác, khi nghe được nàng ta trong ba câunóiđềuđãnhắc đến thế tửkhôngrời cả ba câuthìe làđãbị chọc giận.

Ngay giữa lúc đầu sóng ngọn gió từ chuyện huỷ hôn cònđangầm ĩ thế này, cònkhôngbiết c·h·ế·t sốngđigặp Dương đại tiểu thư, chờ ngày mai khi phủ Định Quốc Công chính thức huỷ mối hôn nhân này, nàng ta muốn khóc cũngkhôngcó chỗ để khóc đâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy nàng là vị hôn thê của Tạ Cảnh Dực, kỳthậthai người cũng chưa gặp nhau được mấy lần, mỗi lần gặp nhau đều là tiệc mừng thọ của Khương lão phu nhân, chưa bao giờ chân chính ở chung qua, nên tất nhiên sao có thểnóiđến tình cảm gì chứ.

E là ngay cả chính Tạ Cảnh Dực cũngkhôngbiết nàng có bộ dáng dịu dàng đángyêu, yếu đuối mỏng manh như thế này đâu.

“Khương Tứ tiểu thư, mời ngồi.”

Khi chủ tớ Khương Nịnh Bảo bước vào quán trà, cũngkhônglàm cho những người khác có mặt trong quán trà chú ý, khách đến quán trà Tấn Giang này đều là những người có hàm dưỡng cực cao, nhiều lắm chỉ liếc mắt sang sau đó lập tức dời mắtđi.

“đithôi.”

Cho nên nữ chủ đặc biệt thích váy áo màu đỏ, dù là màu đỏ rực, cam hay hồng nhạt… Chỉ cần liên quan đến màu đỏ, nàng ta đều thích, đặc biệtyêuthích nhất là màu đỏ rực rỡ như thế này.

Việc này Khương lão phu nhân cũng biết, nhưng Khương Nịnh Bảokhôngdùng bạc trong phủ, khó mànóicái gì, đại phu nhân Trương thị lại càngkhôngquan tâm, chỉ xem nhưkhôngthấy.

“Vậy chính là Tạ thế tử đối với Dương tiểu thư vừa gặpđãsinh tình,thậtđúng là nhìnkhôngra,thìra vị hôn phu của ta lại làmộtkẻ si tình.” Khương Nịnh Bảo khẽ mỉm cười, nhưng lờinóira lại như trong bông có kim, ám chỉ Dương Thư Thanh là hồng nhan họa thủy.

“Ta biết, dùhiệntại cónóigìđinữathìcũngđãmuộn rồi, nhưng nếukhônglàm ra hành động gì đóthìlòng ta khó an.”

“Chào Dương tiểu thư.” Khương Nịnh Bảo lễ phép vấn an, thanhâmmềmnhẹ, uyển chuyển êm tai, làm người nghe được lập tức sinh ra hảo cảm.

“Chuyện Tạ thế tử huỷ hônđãđồn đại ầm ĩ đến mức này, thanh danh của tađãsớmkhôngcòn, Dương tiểu thư, ngươikhôngcảm thấy lời xin lỗi này tớiđãquá muộn sao?”

“Dương Thư Thanh, rốt cuộc chúng ta gặp nhau rồi.”

Lúc xe ngựa rời khỏi Trường Ninh Bá phủ, đại phu nhân Trương thị liền nhận được tin tức này, cười lạnhmộttiếng.

Bên trong nhã gian chỉ còn lại hai người và tỳ nữ của hai người, Khương Nịnh Bảo đưa tay lên tháo mũ xuống, lộ ra dung mạo xinh đẹp tinh xảo dịu dàng, mang theo tỳ nữ Xuân Hỉ dời bước qua, ngọc bội bên hông va vào nhau, phát raâmthanh giòn giã, xứng với chiếc váy màu vàng nhạt thêu hoa Ngọc Lan trắngtrênngười nàng, thoạt nhìn mang theo nét quyến rũ dịu dàng động lòng người. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chưởng quầy, ta có hẹn ở nhã gian số 4 lầu 2.” Thanhâmtrong vắt dịu dàng vang lên, cách làn lụa mỏng, Khương Nịnh Bảo lén nháy mắt với chưởng quầy, vờ nhưkhôngquen ông.

Chưởng quầy vâng dạ, rất lịch thiệp khép cửa lại rồi rờiđi.

Nàng cùng Tạ thế tử lui tới, đều là nữ giả nam trang.sẽkhôngbị ai pháthiện.

Nhã gian số 4 ở lầu 2 là Dương Thư Thanh bao trọn, nhã gian này được bài trí phóng khoáng thanh nhã,trêntường có treo vài bức hoạ của danh gia,trênmộtgiá trong góc phòng cómộtchiếc bình màu hồngđangcắm những đoá hoa tươi mơn mởn rực rỡ.

Dương Thư Thanh lại lần nữa trừng mắt liếc nhìn nàng ta, tỳ nữ Thiến Bích mới hậm hực câm miệng.

Dương Thư Thanh dù ở kiếp trước hay ở kiếp này, nàng ta luôn ghét nhất chính là loại nữ tử xinh đẹp dịu dàng như thế này, giống như chỉ cần đối phương khẽ cau mày, với bộ dàng yếu ớt đángyêuđó,thìcác nam nhân lập tứcsẽnổi lên lòng thương tiếc và chở che.

hiệngiờ nhìn thấy bộ dáng này của Khương Nịnh Bảo, chút áy náy nhonhỏtrong lòng Dương Thư Thanhđãkhôngcánh mà bay, trong lòngâmthầm thoáng quamộtý nghĩ ác độc,nóikhôngchừng đời trước sở dĩcônàng có thể đượcsựsủng ái độc nhất vô nhị của Tạ Cảnh Dực, chính là lợi dụng dung mạo làm người ta thương tiếc như thế này đây.

Xuân Hỉ sắp khóc, sao tiểu thư lại luôn là bình tĩnh như vậy.

Khương Nịnh Bảo nhấpmộtngụm trà, lẳng lặng nhìn màn biểu diễn trước mắt, trong lòngkhônghề dao động, cái gì gọi làkhôngquan hệ, cái gì gọi là rơi xuống nước rồi sinh bệnh, đều là giả,đãlén lút gặp mặt Tạ Cảnh Dực mấy lần, còn ở trước mặt nàng diễn kịch, ý đồ muốn chọc giận nàng,thậtđúng là buồn cười.

Xuân Hỉđivào phòng, mang chiếc mũ có mạng che mặt màu đen ra.

Chương 8: Gặp mặt và giao phong

Trương thị rốt cuộcđãđạt thành hiệp nghị với Tạ thế tử, chờ sau khi hôn nhân của cháugáibị huỷ bỏ, Dao nhi của bà tasẽđính thân với thiếu gia Tạ Cảnh Huy chi thứ hai của Tạ gia, chức quan Ngũ Phẩm cũngđãhứa hẹn làsẽtặng cho Bá gia xem như quà bồi thường phong phú.

Mang mũ có mạng che màu đen, Khương Nịnh Bảo bước xuống xe ngựa, đúng lúc cómộttrận gió thổi tới, thổi tung tấm mạng che mặt của Khương Nịnh Bảo lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp tinh xảo của nàng, sau khi Chưởng quầy của quán trà nhìn thấy, trong đôi mắt ông loé lên chút kinh ngạc, thầm nghĩ sao hôm nau chủ nhân lại đột nhiên đến nơi này, nhưng ngoài mặt vẫn cung kính ra nghênh đón.

“Tiểu thư, tiểu thưthậtsựmuốnđigặp Dương đại tiểu thư?” Lên xe ngựa, tỳ nữ Xuân Hỉ đứng ngồikhôngyên,trênmặt tràn đầy lo lắng.

Dương Thư Thanh đưa chén trà qua, giọng điệu đầy chân thành, cười khổnói.

Khương Nịnh Bảo tiếp nhận bát trà, dùng nắp trà gạt những lá trà nổi dập dềnh trong chén, trong lòng thầm bật cười, ‘nữ chính’ này đúng là thú vịthật, lời trong lời ngoài đều cho thấy bản thân nàng ta vô tội, tất cả đều là do Tạ Cảnh Dực tự chủ trương, đồng thời cònâmthầm khoe khoang sức hấp dẫn của mình.

Dương Thư Thanh tướng mạo thanh lệ tuyệt luân, khí chất xuất chúng, xinh đẹp rực rỡ, giống nhưmộtviên minh châu lấp lánh, khác hẳn với khí chất dịu dàng của Khương Nịnh Bảo.

Trong sách có viết chi tiết kiếp trước nữ chínhkhôngmàng đến lời phản đối của An Viễn Hầu, thề sống c·h·ế·t phải gả cho Tấn Vương làm trắc phi, sau khi gả qua đó lạikhôngcòn được mặt những bộ y phục đỏ rực rỡ như thế này lần nào nữa.

Gương mặt xinh đẹp của Dương Thư Thanh hơi trầm xuống, tức giận trừng mắt liếc nhìn Thiến Bích, rồi ngượng ngùng nhìn Khương Nịnh Bảo cười áy náynói: “Khương Tứ tiểu thư, tiểu thư đừng nghe tỳ nữ nàynóibậy, vô luận như thế nào, chuyện ngươi bị huỷ hôn cũng là do việc ta bị rơi xuống nước, mấtđitrong sạch, Tạ thế tử mới có thể làm ra hành động như vậy, hôm nay hẹn Khương Tứ tiểu thư ra đây, chính là muốn đền bù lại sai lầm này.”

Mùng 9 tháng ba, nắng vàng rực rỡ, nên ra cửa thăm bạn.

Nàngđãnhìn lầm rồi.

nóiđúng ra, đây là lần đầu tiên của cả hai kiếp Dương Thư Thanh mới nhìn thấy chân dung của Khương Nịnh Bảo,khôngnghĩ tới vẻ ngoài của Khương Nịnh Bảo lạisẽlà bộ dáng yếu ớt dịu dàng điềm đạm đángyêunhư thế này, trong lòng bất chợt dâng lênmộttia bực bội cùng chán ghét.

Xa phu đánh xe cũng là do Diêu chưởng quầy cố ý muamộtngười hầu có thân thế trong sạch.

Nên sau khi trọng sinh, ‘nữ chính’ liền sinh ramộtchấp niệm mãnh liệt.

Tâm trạng của Đại phu nhânthậtthoải mái mà xưa nay chưa từng có.

trênngười nàng ta là bộ váy thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm với vòng eo bó sát, rực rỡ lạ thường. Càng tôn lên làn da trắng noãn như tuyết của nàng, tựa như bạch ngọc dương chi tốt nhất.

Khương Nịnh Bảo chải mái tóc mây, quétnhẹhàng mày cong,trênngười mặc chiếc váy màu vàng nhạt có thêu đoá hoa la trắng, bên hông treo hai miếng ngọc bội giá trị xa xỉ, hai miếng ngọc bội theo mỗi bướcđiva vào nhau vang lênâmthanh nghe thanh thuý phù hợp với gương mặt xinh đẹp dịu dàng kia, làm người ta có cảm giác xinh đẹp và linh động của người đẹpkhôngphải nhờ lụa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong mắt Dương Thư Thanh lóe lên, cười khanh khách mở miệng, nàng ta đưa mắt nhìn chưởng quầy, “Chưởng quầy, lát nữa mang đến đâymộtbầu Đào hoa tửu tốt nhất.”

Nhìn mỹ nhân yếu đuối trong gương đồng, bên môi Khương Nịnh Bảo nởmộtnụ cười đầy thâm ý, chớp đôi mắt xinh đẹp với người trong gương.

“Thiến Bích, im miệng!”

(Đoạn này có ý là, thời xưa, chỉ chính thất mới được mặc màu đỏ rực, thiếp thấtthìkhôngđược mặc để phân biệt chính và thứ)

“thìra tiểu thư ngài là khách quý của Dương tiểu thư, tại hạsẽmang ngài lên ngay.” Chưởng quầy rất thức thời sắm vai người xa lạ với Khương Nịnh Bảo, cung kínhđitrước dẫn đường.

Bớt lo, cũng bớtđirất nhiều phiền phức.

“Dương tiểu thư, với nhân phẩm của Tạ thế tử, takhôngtinhắnchỉ vì xuống nước cứu ngươi, liền cùng ta huỷ hôn, ta chỉ muốn hỏimộtcâu, Dương tiểu thư, có phải ngươi và Tạ thế tửđãquen biết nhau từ lâu?”

Dướisựdạy dỗ ân cần của Dương thị m, Khương Nịnh Bảođãquen mang theo mũ có mạng che mặt mỗi khiđira ngoài.

Tướng mạo của Dương Thư Thanh trong mắt các quý phu nhân là người thích hợp với vị trí chính thê nhất, còn bộ dạng xinh đẹp dịu dàng như đoá hoa sen trắng của Khương Nịnh Bảo luôn là loại hình mà các quý phu nhânkhôngthích nhất.

Khương Nịnh Bảo cũng thực bất đắc dĩ, dung mạo là do trời sinh, giữ đạo hiếu ba năm, vẫn chưa tham gia qua lần yến hội nào, cho nên bên ngoài cũngkhôngbiết dung mạo vị hôn thê của thế tử phủ Định Quốc Công.

Đợi Khương Nịnh Bảo ngồi xuống, Dương Thư Thanh thu lại ác ý trong lòng, cử chỉ hào phóng, động tác tự nhiên rót cho nàng chén trà,trêngương mặt thanh nhã tú lệ lộ ramộtnụ cười đầy áy náy.

Lời này chỉ còn thiếu chút hỏi thẳng Dương Thư Thanh là, ngươi và Tạ thế tửđãlén lút qua lại bao lâu rồi.

Có lẽ đây chính là mục đích của ‘nữ chính’.

Đặc biệt là ba năm gần đây, từ sau khi cha mẹ nàng ‘mấtđi’, ở tiệc mừng thọ của Khương lão phu nhân, Tạ Cảnh Dực vội vàng mang thọ lễ đến rồi lại vội vàng rờiđi, chưa từng chạm mặt với Khương Nịnh Bảo.

Đúng vậy, đại phu nhân Trương thị biết được lần này Khương Nịnh Bảo ra ngoài là đáp ứng lời mời của đích trưởng nữ phủ An Viễn Hầu, nhưng lạikhônghề cho người ngăn cản thậm chí cònâmthần chế giễu.

Dương đại tiểu thư này tuynóikhôngphải mãnh hổ hay dã thú, nhưng người ta còn đáng sợ mãnh hổ dã thú nữa đấy, lại còn là tình địch của tiểu thư.

Quán trà Tấn Giang đứng sừng sữngtrênđường phố phồn hoa nhất kinh thành này, thiết kế rộng rãi phóng khoáng, khung cảnh thanh nhã tĩnh lặng,khôngkhí cực tốt, bên trongđãcó dăm ba nhóm công tử thiếu giađangnhỏgiọng trò chuyện với nhau, cũng cókhôngít văn nhân nho sĩđangtỉ mỉ phẩm trà.

Có thể là do hào quang của nữ chính, nên ngoài đệ nhất nam chính ra, còn lạikhôngcó ai pháthiện.

Khương Nịnh Bảo buồn cười liếc nhìn Xuân Hỉ, trêu ghẹo: “Xuân Hỉ, Dương đại tiểu thư cũng đâu phải mãnh hổ hay dã thú gì, có gì phải sợ chứ?”

Dương Thư Thanhnóicực kì chân thành, nhưng trong lòng lạiâmthầm kỳ quái với phản ứng lãnh đạm của Khương Nịnh Bảo, bị vị thế tử mà tất cả quý nữ khác đều ao ước hủy hôn mình, thế nhưngcôgáinày lạikhônghề tức giận.

Dương Thư Thanh cảm thấy lạnh lẽo, lúc này mớirõràng cảm nhận được vị Khương Tứ tiểu thư nhu nhược yếu đuối nàykhônghề đơn giản.

Mẫu thân Dương thị của nàng làmộtngười phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, nên cực kì quan tâm đứa congáiduy nhất của mình, Khương Nịnh Bảo được Dương thị hun đúc mười mấy năm, tẩyđisựthô lỗ được dưỡng thành thời mạt thế,đãcó khí chất của tiểu thư khuê các.

Khương Nịnh Bảo mang mũ lên, che lại dung nhan xinh đẹp tinh xảo, đem theo Xuân Hỉ bước ra sân.

“Tiểu thư, Tạ thế tử huỷ hônrõràngkhôngliên quan đến ngài ……” Thiến Bích dậm dậm chân, nôn nóng biện giải.

“Xuân Hỉ, mang chiếc mũ có mạng che mặt đến đây cho ta.”

“Tuy ta cảm kích ân tình Tạ thế tử xuống nước cứu giúp, nhưng cũngkhôngcó ý định muốn cướp đoạt hôn phu của tiểu thư.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Gặp mặt và giao phong