Gả Cho Lương An
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8
Chàng khẽ gõ nhẹ vào trán ta:
An bài xong xuôi thì trời đã về chiều, bụng ta lại phát ra tiếng kêu ọt ọt không biết điều.
Ta đứng bên cạnh xe, bị cảnh sắc mỹ lệ ấy làm cho ngây ngẩn, không nhịn được hô to:
Vô số mũi tên bén nhọn kèm theo tiếng rít phá không lao tới! (đọc tại Qidian-VP.com)
Không có gì để xem, chúng ta định quay về.
“Bụng ta đau... không thoải mái chút nào.”
“Công tử, xin dừng bước.”
“Chàng dậy rồi à? Có phải ta làm ồn chàng dậy không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta bật dậy như lò xo.
Chúng ta lên xe ngựa, chỉ còn nửa ngày đường nữa là tới Đào Hoa Thôn.
Nửa đêm, ta bị đau bụng mà tỉnh giấc.
Trên con phố vắng vẻ này, có thể gọi là “công tử”, ngoài chàng ra thì còn ai nữa?
“Song nhi, nàng sao vậy?”
Không biết khi nào thì ta ngủ thiếp đi. Lúc mở mắt ra, đã thấy chàng ngồi bên cửa sổ đọc sách.
Ta chưa từng được ai hầu hạ như thế, thoạt đầu hơi lúng túng, may mà có bảo mẫu bên cạnh, ta cũng yên tâm phần nào.
Vừa ôm bụng vừa r*n r* khe khẽ, đánh thức cả Lương Tùy An.
Lương Tùy An trầm ngâm một lúc, khẽ “ừm” một tiếng, Phi Vân lập tức dâng bạc tạ ơn.
Bữa tối là một bàn đầy món liên quan đến hoa đào: cá hấp hoa đào, bánh hoa đào, cháo hoa đào…
“Không biết tiên sinh có chuyện gì?”
Phi Vân rút kiếm chắn trước mặt:
“Hôm nay công tử có điềm huyết quang, mọi sự phải hết sức cẩn thận.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong thôn đã thu xếp ổn thỏa nơi ở từ sớm, hành lý cũng được người đưa vào sắp đặt gọn gàng.
Ta liền gật đầu chắc như đinh đóng cột.
Trên xe ngựa, chúng ta nói nói cười cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chàng khẽ cười, rồi gọi người vào hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, đưa lên bữa sớm tinh tế.
Sau bữa ăn, Lương Tùy An nói sẽ đưa ta đi dạo chợ.
Ta biết mình sai, đành ủ rũ gật đầu, hứa sau này không dám nữa.
Ta vì đau quá, ngoan ngoãn gật đầu.
“Lại đây, để ta xoa bụng cho nàng.”
“Thà tin là có còn hơn không, cũng chẳng sao, người ta cũng là mưu sinh mà thôi.”
“Thiếu gia, mau đưa thiếu phu nhân rời đi, nơi này cứ giao cho ta!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chúng ta đi đến một con phố vắng vẻ hơn, chỉ có vài sạp nhỏ, người qua lại cũng thưa thớt. Một vị tiên sinh bói toán đang ngồi tựa mình bên bàn, mắt nhắm lại dưỡng thần.
Lương Tùy An lắc đầu, mỉm cười dịu dàng:
Lực đạo rất vừa phải, chỉ chốc lát sau, bụng ta đã bớt đau hơn.
“Gấp mấy lần” là như thế nào? Ta thật chẳng hình dung nổi là đẹp đến mức nào nữa.
Tay chàng có chút lạnh, liền đưa lên miệng hà khí, rồi chà sát hai tay, xác nhận đã ấm mới đặt lên bụng ta.
“Lần sau dù có ngon đến mấy, cũng không được ăn quá nhiều nữa, nghe chưa?”
10
Thế là ta gật đầu lia lịa.
Chương 8
Nếu như hoa đào bên đường chỉ như một ao nước nho nhỏ, thì hoa đào ở Đào Hoa Thôn chính là cả một biển hồ mênh m.ô.n.g vô tận.
Ta cùng Phi Vân liếc mắt nhìn nhau — thôi được vậy.
Ta quay đầu lại, thấy ánh mắt Lương Tùy An cũng đầy ắp ý cười.
09
Mãi đến khi đặt chân tới Đào Hoa Thôn, ta mới thực sự hiểu ra.
Dọc đường, hoa đào đã nở rộ khắp nơi, náo nhiệt cả một vùng. Ta ngồi trong xe, vừa đi vừa say mê ngắm nhìn.
Gió nhẹ thổi qua mang theo hương hoa thoang thoảng, cả biển hoa theo gió dập dờn như sóng nước.
Bảo sao lại đặt tên là Đào Hoa Thôn.
Chúng ta tuy cùng giường chung chăn, nhưng vẫn giữ lễ, chưa từng vượt ranh giới.
Chợ ở đây rất náo nhiệt, người qua kẻ lại đông vui, mùi thức ăn thơm phức từ những quán hàng rong bay khắp nơi — có bánh nướng, có hoành thánh.
Lương Tùy An dịu dàng hỏi: “Nàng đói rồi phải không?”
Sắc mặt Lương Tùy An lập tức thay đổi, liền ôm chặt lấy ta, lăn mình xuống đất.
Ta lẩm bẩm: “Ai cũng có thể nói bừa, vậy mà còn cho bạc, ta xem hắn rõ là một tên lang băm giang hồ thì có!”
Mũi tên sượt qua má ta, để lại một đường rát nóng.
Bỗng nhiên...
Lúc này ta mới nhớ ra, từ khi đến nơi, chỉ mải mê dạo chơi, điểm tâm cũng quên mất.
“Á~”
Vị thầy bói vẫn nhắm mắt, chợt bật mở đôi mắt sáng quắc:
Chàng vội khoác áo ngoài, thắp đèn lên xem ta thế nào.
Ta ăn no căng bụng, ôm bụng mà đầu hàng, không động được nữa.
Nhìn ra xa chỉ thấy một biển hồng phấn, bát ngát vô biên.
Ta co người lại, ôm bụng mà r*n r*.
Ta bám lấy tay chàng, nũng nịu đòi ăn, nếu không thì nhất định ăn vạ. Lương Tùy An chẳng còn cách nào khác, đành dặn ta chỉ được nếm chút thôi, không được ăn quá nhiều.
Những mũi còn lại thì găm phập vào xe ngựa, cắm sâu đến nửa thân tên, ngựa trúng tên ngã xuống c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Lương Tùy An bảo ta, Đào Hoa Thôn còn đẹp hơn nơi này gấp mấy lần.
Sau này chàng kể, thuở bé từng đến đây mấy lần, nhưng vì bận việc học, từ đó chẳng có dịp quay lại. Nếu không vì muốn đưa ta đi chơi, e là chàng vẫn chưa thể đặt chân về nơi này.
“Đẹp quá đi mất!!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.