Gả Cho Tam Lang
Zhihu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Chương 11
Khoác lên bộ quần áo của ta, vừa vặn không khác chút nào.
Nàng ta khóc thút thít, nhưng không chịu mở miệng trả lời.
Nàng ta rõ ràng đã hoảng loạn, vẻ mặt như thể sẵn sàng liều chếc, không hề nghĩ ngợi, liền lao thẳng về phía ta.
Nàng ta ấm ức trách ta: "Đều tại ngươi! Ngươi thật là xấu xa! Ta sẽ đi nói với mẫu phi, bắt bà ấy làm chủ cho ta!"
Ta giơ chân đá nhẹ vào chiếc ghế gỗ nàng đang ngồi.
Ta tiện tay hắt nước lên người, gột rửa một chút: "Không phải ta đã nói rồi sao? Ta chưa từng tranh giành với cô. Là chính hắn không muốn dính dáng đến các cô, nếu không, hắn đã chẳng đồng ý hôn sự này."
Dáng vẻ kia, có vẻ là muốn đ.â.m vào ta để hất ta xuống hồ.
Chương 11: Chương 11
Tóc nàng được chải tán ra, trải trên lò để hong khô.
Nàng lập tức không dám lên tiếng nữa.
Nàng dời mắt lên trần nhà, đảo mắt loạn xạ, nhưng lại không dám nhìn ta: "Ta sai nàng đi gọi Lục Hành Chỉ, để hắn thấy được bộ mặt thật của ngươi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng á khẩu, một lát sau lại ỉu xìu nói: "Ta thấy ngươi cũng không tệ, sao cứ phải tranh giành với ta?"
Ta thản nhiên đáp: "Không ai là không thể học, ngay cả người yếu ớt cũng có thể tập quyền pháp dưỡng sinh. Cô muốn học gì cũng được, kể cả học bơi."
Làm thân với nàng, đồng nghĩa với việc nắm giữ được cả một nhóm thanh niên thế gia ở kinh thành.
Tắm rửa gần xong, nàng ngâm mình trong thùng gỗ, bực bội chất vấn: "Ngươi có thật là muốn dìm chếc ta không?"
Nàng vừa nhấp một ngụm đã nhăn nhó như khổ tận cam lai.
Nàng ta lập tức cứng đờ người.
Lúc tắm rửa, Minh Nguyệt quận chúa lại vừa thút thít vừa nhỏ giọng mắng ta.
Ta chợt hỏi: "Cung nữ của ngươi đâu? Sao không thấy nàng ta đi theo?"
Nàng chống cằm lên mép thùng gỗ, lộ ra vẻ ấm ức: "Phụ vương muốn tìm cho ta một vị hôn phu phẩm hạnh đoan chính, có năng lực, chịu nhập vào vương phủ. Nhưng tìm một người như vậy nào có dễ!"
Chân nàng ta lúc rơi xuống đã bị sa lầy, còn bị rong nước quấn lấy, lúc này ngồi bệt trên đất, nhỏ giọng nức nở.
Ta đứng trên bờ, nhìn nàng ta chật vật nổi lên hụp xuống, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Hóa ra quận chúa không biết bơi à?"
"Bớt ngâm mình đi, ra ngoài uống chén trà gừng trước đã, rồi còn phải quay lại yến tiệc. Nếu để mẫu phi cô tìm đến, lúc đó ta chỉ có thể ngoan ngoãn thuật lại toàn bộ hành vi của cô, cô nói xem, liệu mẫu phi cô có đánh cô không?"
Ta không có kiên nhẫn chờ nàng ta quyết định: "Không cần thì thôi, ta đi trước đây."
Sơ Hạ bưng trà gừng đến.
Minh Nguyệt quận chúa nghe mà sững sờ: "Nhưng ngươi là nữ nhi mà?"
Trắng trẻo lớn chừng này rồi, vậy mà ngay cả mặc y phục cũng không biết.
Ta sao có thể thừa nhận chứ? Chỉ nhàn nhạt đáp: "Nói đùa gì vậy, rõ ràng là cô tự nhảy xuống mà."
Đấy, xem đi… (đọc tại Qidian-VP.com)
Tò mò là chuyện tốt. Nàng là người ta chọn để kết giao.
Tử tự của Quận vương khó khăn, nhiều năm qua, chỉ có được một quận chúa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không biết kiếp trước nàng chếc thế nào.
*Bõm!*
Bây giờ ta vừa khéo đứng chắn con đường phía sau nàng.
Thấy nàng ta định chạy đi, ta liền túm lấy cổ tay nàng ta: "Bộ dạng này mà chạy ra ngoài, chẳng phải mất hết mặt mũi sao? Có muốn qua viện ta thay y phục không?"
Nàng vội vàng bò dậy, ta đành sốt ruột bước đến giúp nàng lau khô người.
Nhắc đến chuyện này, ta lại không kiềm được nghĩ tới phụ mẫu, lòng trùng xuống: "Đời này của ta, chỉ có một nữ nhi duy nhất. Ta phải kế thừa gia nghiệp, sau này, con cái của ta, một nửa sẽ theo họ Tạ."
Nhưng ta chỉ nhẹ nhàng né sang một bên.
Lúc ta nói chuyện, Sơ Hạ đã chuẩn bị lò sấy tóc, đợi Minh Nguyệt quận chúa uống xong trà gừng, liền phủ tấm lồng lên.
Ta lười để tâm đến lời bóng gió của nàng.
Nàng ta cứ thế lao thẳng xuống nước.
Nàng ta vẫy vùng dữ dội, nhưng sau khi bị ta túm lấy một tay kéo lên, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn lại.
Nàng khẽ thốt lên: "Nhà ta cũng chỉ có một mình ta."
Nghe vậy, ta không nhịn được bật cười: "Vậy thì cô sẽ thất vọng thôi. Giữa ta và hắn, không có bí mật gì cả." (đọc tại Qidian-VP.com)
Học thêm vài bản lĩnh, cũng xem như phòng thân.
Ta không giấu giếm: "Liên Châu giáp biên, thường có kẻ địch trà trộn vào núi dựng trại, giả làm thổ phỉ. Gia gia ta lập ra quy củ, diệt phỉ là truyền thống của nhà họ Tạ, những vết sẹo này chính là chiến tích của ta."
"Ta chỉ dọa cô thôi, vậy mà cô lại tưởng thật à?"
Ta đương nhiên biết chuyện của nàng.
Nàng liếc ta một cái đầy ẩn ý.
"A! Ọc ọc! Cứu ta với!"
14 (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay sau đó, vạt váy ta đã bị một bàn tay bẩn thỉu kéo lại.
Sau đó mới phát hiện ra xung quanh vẫn không có ai tới.
Thuần phục c·h·ó con, kỳ thực rất dễ dàng.
Dáng người nàng tương đương với ta.
Lau khô người, đang mặc tiểu y thì nàng chợt nhìn chằm chằm vào cánh tay ta: "Sao lại có nhiều vết sẹo như vậy?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.