Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Chương 10
Tôi gật đầu.
“Không đúng!” Tôi bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.
[Hừ, chen chân vào giữa Ninh Ngọc, có ngọt ngào đến mấy cũng là độc dược.]
Anh ấy hồi tưởng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ừ, anh có ý đồ xấu.”
“Ở khách sạn nghỉ dưỡng là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, lần đầu tiên là ở phòng tập nhạc.”
“Vậy lúc ở khu nghỉ dưỡng, anh cứ khăng khăng đòi chơi cùng em, nói là fan của em, đều là lừa em sao?”
Bình thường thôi, trước khi gia nhập Thiệu Thị Truyền Thông, tuy tôi có vài bài hát nổi tiếng, nhưng tài nguyên trong tay không nhiều. Muốn có môi trường luyện tập tốt hơn, tôi phải thuê phòng tập chuyên dụng.
Sao anh ấy có thể nhớ những khoảnh khắc xấu hổ của tôi chứ! (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi đang cố gắng nhớ lại, Thiệu Dữ Nhất cong môi cười.
[Ha ha ha, tôi không nghe nhầm chứ, bắt chước tiếng vượn người, vậy mà còn bị Thiệu tổng nghe thấy!]
[Sao thấy hai người họ cũng ngọt ngào phết nhỉ?]
Ký ức đã c.h.ế.t bỗng nhiên sống dậy tấn công tôi, tôi bật dậy như cá chép, nhảy dựng lên bịt miệng anh ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngoài Bài ca hảo hán, tôi còn hát cả——
Ba năm trước tôi đang vướng vào khủng hoảng dư luận, tâm trạng u uất, nên đã đặc biệt đến phòng tập nhạc, hát rất nhiều bài hát hào hùng để giải tỏa uất ức trong lòng.
[Hừ, đồ đào mỏ hám tiền thôi, cả đời này cũng không bằng Ninh Ngọc.]
Thiệu Dữ Nhất thừa nhận, trong mắt ánh lên ý cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ơ… Hình như thật sự có.
Tôi trợn tròn mắt không thể tin được, định nói anh ấy đang vu khống tôi. Tôi dù sao cũng là idol, sao có thể làm ra hành động mất hình tượng như vậy chứ——.
Phòng được chia thành gian trong và gian ngoài, ngăn cách bởi một tấm kính, tôi thường ở trong gian luyện tập, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng. Nhưng tôi không nhớ có người ngoài nào từng vào.
“Á á á á á! Mau xóa những thứ đó ra khỏi đầu anh ngay!”
Chương 10: Chương 10
“Em còn hát "Người Đông Bắc đều là Lôi Phong sống", dùng chì kẻ mày làm dùi trống, hát "Tarzan hàng xóm", còn bắt chước tiếng kêu của vượn người nữa.”
Tôi nghẹt thở, túm lấy vai anh ấy lắc mạnh.
“Anh chưa bao giờ thấy cô gái nào hát "Bài ca hảo hán" một cách say mê như vậy, vừa hát vừa nhảy, đầy cảm xúc.”
[Người ở trên mới là độc dược đấy, cứ lôi Ninh Ngọc ra làm gì, Kiều Linh mới là vợ của Thiệu tổng nhé?] (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng đã muộn, Thiệu Dữ Nhất nghiêng đầu tránh né, cười nói.
[Người không thể nhìn bề ngoài, Kiều Linh trông dịu dàng như vậy, mà tính cách ngầm lại phóng khoáng thế sao?]
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.