0
Lục Diện Cuồng Ngưu bản thể là võ hồn cũng chính là linh hồn, nếu được bồi dưỡng đầy đủ thì nó sẽ có thể phát triển trở thành một Yêu Tông chân chính.
Nhưng tiếc là hiện tại nó chỉ là võ hồn thể mà thôi, mất đi Đăng Thiên Đài bổ trợ thì võ hồn khó lòng mà tự khôi phục bản thể được.
Hồn thể của Lục Diện Cuồng Ngưu bị trận pháp do hàng chục Võ Vương cường giả giằng co thì hồn lực đã dần tiêu tán.
Phạm Thanh Nhã âm thầm mai phục ở bên dưới và tiến hành thu thập hồn lực kết tinh của Lục Diện Cuồng Ngưu sau khi nó tan biến trong không gian.
Thanh Nhã thầm nói:
- Hồn lực kết tinh của Võ Tông quả nhiên dồi dào, với số lượng lớn như vậy có thể chế tạo thành vài viên Hồn Thạch ấy chứ.
Trần Lộ Khiết lên tiếng:
- Hồn Thạch chỉ cần một viên là đủ rồi, ngươi tốt nhất là hãy mau rời khỏi nơi này trước khi có kẻ phát hiện ra.
Thanh Nhã gật đầu và nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nàng chạy hết tốc lực thì đã rời xa nơi các vị Võ Vương chiến đấu với Lục Diện Cuồng Ngưu hơn vài chục dặm rồi.
- Ha ha, tiểu mỹ nhân ngươi sao lại vội vàng như thế ?
Thanh Nhã bỗng dừng chân lại khi nhìn thấy một đám người chặn đường mình. Nàng nhìn trang phục của những kẻ này đều là người của Phong Lan Cửu Tông thì nhíu mày.
Nhưng sau khi thấy bọn chúng đều chỉ là Đại Võ Sư thì Thanh Nhã liền thả lỏng. Chỉ cần không phải là Võ Linh thì cho dù có tới cả mười tên Đại Võ Sư nàng cũng có thể xử lý được. Kể cả đối phương là Võ Linh nhưng nếu bất cẩn nàng cũng sẽ khiến đối phương phải ôm hận.
- Sao vậy tiểu mỹ nhân, mau tới đây cho các đại gia xem nào… ha ha ha
Đám võ giả của Phong Lan Cửu Tông tại trong tông làm việc càn rỡ đã quen rồi. Tại các tông môn thì chỉ cần ngươi mạnh thì sẽ có thể quyết định vận mệnh của kẻ yếu hơn.
So với tông môn thì gia tộc ít nhất các thành viên đều mang chung một dòng máu nên ngược lại đoàn kết hơn nhiều.
Thanh Nhã thấy bọn chúng cười thì liền mắng:
- Một lũ rác rưởi !
Một tên thất tinh Đại Võ Sư liền quát:
- Tiện nhân, bản đại gia coi trọng ngươi đã là phúc phận của ngươi rồi vậy mà còn dám không biết điều !?
Tên này hùng hổ đi về phía Thanh Nhã mà không chút cảnh giác. Dù sao nàng cũng chỉ mới là tam tinh Đại Võ Sư nên hắn cảm thấy cho dù nàng đánh lén cũng không thể làm gì được mình.
Đúng lúc này bỗng nhiên một bóng người xuất hiện từ sau những tàng cây. Hắn tung người lên cao và lao tới.
Mãnh Hổ Khiêu Giản !!!
Thứ cuối cùng tên võ giả kia nhìn thấy chỉ là một chiếc trường côn màu đen.
Phạm Thiên sau khi cùng Linh Nhi chạy khỏi di tích Võ Tông thì trên đường gặp phải rất nhiều võ giả của Phong Lan hoàng triều do lúc tháo chạy rất ít người sẽ để ý tới phương hướng.
Trên đường rút lui Phạm Thiên đã dính phải không ít cuộc chiến nên hắn đã mở ra Phá Vọng Chi Nhãn trên đề phòng trường hợp bị đánh lén cũng như là để né tránh cường giả mà Phạm Lâm không thể đối phó nổi.
Trên đường đi trở về Phạm Thiên theo bản năng dùng Phá Vọng Chi Nhãn kiểm tra xung quanh thì bỗng nhiên phát hiện ra cái tên Phạm Thanh Nhã đang bị bao vây bởi 4 tên Đại Võ Sư thất, bát tinh nên liền bỏ lại Phạm Lâm cùng Linh Nhi mà chạy tới.
Tên võ giả của Phong Lan hoàng triều còn chưa kịp làm gì thì đã trúng phải một côn của Phạm Thiên mà chết không nhắm mắt.
Lực đạo của Phạm Thiên có thể sánh ngang Võ Linh ngũ tinh, dính phải một côn này thì cho dù là nham thạch cũng phải nát thành phấn vụn chứ đừng nói gì tới người.
- Ngươi là kẻ nào, sao lại hạ độc thủ với Ninh sư đệ !!!
Ba tên đồng bọn thấy đầu của sư đệ mình đã biến thành một quả dưa hấu vỡ đôi thì giật mình mà quát lên.
Phạm Thiên nhìn về phía mấy tên này như thể bọn chúng bị thiểu năng vậy. Lạc Thiên hoàng triều cùng Phong Lan hoàng triều từ trước tới nay luôn có xung đột, hơn nữa bọn họ cách đây nửa ngày còn đang chiến đấu với nhau mà bây giờ lại hỏi lý do vì sao hắn ra tay ác độc ?
- Các ngươi dám có ý đồ với Nhã tỷ, chỉ riêng tội này thôi cũng đủ để các ngươi chết vài lần rồi.
Phạm Thiên không tiếp tục lãng phí thời gian mấy tên này nữa mà lập tức xuất thủ. Ba tên này cảnh giới cao nhất cũng chỉ mới là bát tinh Đại Võ Sư thì sao có thể là đối thủ của Phạm Thiên được.
Không cần tốn quá nhiều sức lực Phạm Thiên đã giải quyết xong toàn bộ rồi.
- Nhã tỷ, ngươi không sao chứ ?
Phạm Thiên lúc trước vốn nghĩ rằng Thanh Nhã chỉ là tam tinh Đại Võ Sư nên đối mặt với bốn tên Đại Võ Sư nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng vừa rồi khi Phá Vọng Chi Nhãn quét qua người Thanh Nhã thì Phạm Thiên lại nhận ra rằng trong cơ thể nàng tồn tại không chỉ một linh hồn.
Trần Lộ Khiết
Đẳng cấp: 105
Phạm Thiên trước đây chưa từng sử dụng Phá Vọng Chi Nhãn để quan sát Thanh Nhã nên không phát hiện ra. Nhưng bây giờ khi hắn nhìn vào thì ngoại trừ cái tên Phạm Thanh Nhã thì còn có một cái tên khác xuất hiện trên đầu nàng.
Đoạt xá trọng sinh ? Linh hồn cộng sinh hay phụ thân ?
Hai cái tên cũng xuất hiện một lúc nên Phạm Thiên có thể loại trừ trường hợp có kẻ đoạt xá Thanh Nhã. Có khả năng cao là người có tên Trần Lộ Khiết kia chỉ đang tạm trú trên người của nàng hoặc là… tùy thân lão gia gia ?
À không, nhìn cái tên kia thì hẳn linh hồn đó là nữ, là lão bà bà mới đúng.
Phạm Thiên không có hỏi thẳng vì khả năng cao là Thanh Nhã sẽ không trả lời. Hơn nữa cho dù nàng chịu nói thì hắn không biết phải giải thích tại sao hắn lại biết được chuyện đó.
Thanh Nhã nếu như đã chịu tiết lộ chuyện đó cho Phạm Thiên tức là rất tin tưởng hắn. Nếu như nàng hỏi ngược lại mà Phạm Thiên không nói thật thì ngay cả bản thân hắn cũng không cho phép vì như vậy chẳng phải phụ lòng tin của nàng sao ?
Thanh Nhã mỉm cười đáp:
- May mà có tiểu Thiên nếu không hôm nay ta đã bị đám vô lại kia làm hại rồi.
Nàng vừa nói vậy thì bên tai liền nghe thấy tiếng của Trần Lộ Khiết:
- Tên tiểu tử đó chỉ giỏi dệt hoa trên gấm, không cần tới hắn ngươi cũng có thể dễ dàng đánh bại mấy tên này.
Thanh Nhã ngó lơ những lời này của sư phụ mình. Nàng biết từ khi sư phụ nhận ra mình bị Phạm Thiên đánh lừa thì trong lòng vẫn có chút không phục nên cứ chuyện gì liên quan đến hắn trong giọng nói của sư phụ đều mang theo chút hỏa khí.
Trần Lộ Khiết thấy Thanh Nhã không thèm nghe lời mình thì có chút nóng nảy. Nàng vốn định nói ra câu Thanh Nhã và Phạm Thiên không phải là người cùng chung một thế giới nhưng lời này lại nghẹn ở trong họng nàng mà không phát ra được.
Ngươi nói thiên phú của người ta quá kém ? Bây giờ tu vi của người ta còn cao hơn cả tên đồ đệ ngươi khổ công bồi dưỡng, chiến lực còn cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Nói thân thế không đủ ? Bây giờ ngươi thân thể bị phá hủy, chỉ còn sót lại cái tàn hồn thì có thân phận gì đáng để nói tới cơ chứ ?
Ngươi nói ngươi là Thánh Cảnh cường giả kinh nghiệm rất nhiều ? Vậy kinh nghiệm đó phát huy ra sao mà tu vi của Thanh Nhã vẫn thua kém người ta ?
Trần Lộ Khiết cảm giác mình như tức nổ phổi (mặc dù giờ làm quái gì có phổi) nhưng không có chỗ để xả nên sắp bị tức hỏng rồi.
- Bế quan !
Trần Lộ Khiết bỗng tức giận nói:
- Ngươi phải lập tức đi bế quan ! Đợi dung hợp Hồn Thạch xong võ hồn của ngươi đạt tới thánh phẩm thì phải trong vòng ba tháng đột phá Võ Linh cho ta !!
Thanh Nhã nghe được lời này của Trần Lộ Khiết thì cũng không tiếp tục làm bộ như không nghe thấy nữa. Bản thân nàng cũng hiểu được tầm quan trọng của sức mạnh nên rất coi trọng chuyện này.
Hơn nữa trong lòng Thanh Nhã không phải là không có chút nào để ý tới việc cảnh giới của Phạm Thiên tăng nhanh như vậy. Mới chỉ cách đây chưa tới một năm hai người còn đang ngang tài với nhau vậy mà giờ đây hắn đang vượt xa nàng rồi.
Thanh Nhã cũng có lòng hiếu thắng không muốn chịu thua Phạm Thiên nên lập tức đồng ý với yêu cầu của sư phụ mình.
- Tiểu Thiên, sắp tới ta dự định sẽ tiến hành bế quan một thời gian, tạm thời sẽ không quay trở về Lạc Thiên Thành được.
Phạm Thiên nghe Thanh Nhã nói nàng muốn bế quan thì trong lòng liền khẳng định suy nghĩ mới hiện lên trong đầu mình. Hẳn là Thanh Nhã đã đạt được chỗ tốt gì tại di tích Võ Tông nên mới vội vàng bế quan như vậy.
Đám nhân vật chính trong tiểu thuyết vẫn thường hay đạt được kỳ ngộ trong di tích hay truyền thừa gì đó và đột phá liên tiếp mấy cảnh giới sau khi trở về. Tình huống của Thanh Nhã chắc cũng không khác biệt lắm.
Nhưng Phạm Thiên cũng không quá ước ao, chỉ cần hắn hoàn thành việc tiến hóa võ hồn thì hắn sẽ không tiếp tục kìm hãm tu vi nữa. Đến lúc đó tốc độ đột phá của hắn tuyệt đối là không chậm hơn nàng.
- Ta phải đi đây, khi ta quay trở về cố gắng đừng để cảnh giới của ta vượt qua ngươi đấy.
Phạm Thiên cười nói:
- Chuyện đó thì chắc là sẽ không xảy ra đâu.
Thanh Nhã bỗng tiến tới sau đó khuôn mặt của nàng đưa lại gần Phạm Thiên. Trước khi hắn kịp phản ứng thì đôi môi của nàng đã điểm nhẹ lên má của hắn rồi lập tức rời đi.
- Bảo trọng nhé.
Phạm Thiên đưa tay chạm vào nơi Thanh Nhã vừa hôn lên và nhìn theo bóng lưng mỹ nhân rời đi mà mỉm cười.
-------☆☆☆☆-------