- Thiên ca ca, ở phía trước chính là Thiên Nhân Độ, chỉ cần vượt qua câu cầu đó là có thể tới được nhà ta rồi.
Chung Linh chỉ về phía trước nói. Lúc này tiểu cô nương đang ngồi trên lưng tiểu Xích cùng với Phạm Thiên.
Lúc ban đầu Chung Linh còn xấu hổ nhưng sau đó nàng đã dần trở nên quen thuộc thậm chí còn có chút lớn mật tựa lưng vào ngực Phạm Thiên nữa.
Phạm Thiên thấy Chung Linh dựa sát vào mình thì cảm thấy một làn hương thoang thoảng tựa mùi hoa lan trong hơi thở của nàng.
Quả nhiên mỹ nhân thì đẹp không chỉ ở dung mạo mà ngay cả hơi thở cũng thơm nữa.
- Tiểu Linh, ngươi hãy bám chắc vào nhé.
(Gọi là Chung Linh là tiểu Linh để tránh trùng với Linh Nhi)
Phạm Thiên thúc vào bụng tiểu Xích và nó liền tăng tốc sau đó nhún người nhảy một cái và vó ngựa dẫm vào sợi xích của của cây cầu Thiên Nhân Độ khiến nó rung rinh rồi lại bật lên cao.
Chỉ vài lần đạp lên Thiên Nhân Độ tiểu Xích đã qua được tới bờ bên kia của sông Lan Thương. Phạm Thiên cưỡi ngựa cũng chỉ cần khoảng hơn một khắc là tới trước một khu rừng khá rộng lớn.
Trước mắt hắn là một hàng cây tùng, Chung Linh rời khỏi lưng ngựa rồi tiến về phía cái cây thứ tư, Phạm Thiên thu hồi tiểu Xích lại vào trong không gian rồi đuổi theo.
Vượt qua đám cỏ dại cao tới nửa người thì liền thấy một cửa hang nằm ở ngay dưới thân cây tùng. Chung Linh đưa tay kéo lấy một cái vòng sắt thì cánh cửa gỗ liền mở để lộ ra những bậc thang bằng đá.
Thông qua những bậc thang hướng xuống phía dưới rồi lại đi ngược trở lên thì hai người đã tới được một rừng cây tùng. Ở đó còn có một cái cây bị cạo vỏ đi để lộ ra phần gỗ vàng bên trong và có một hàng chữ được ghi trên đó.
“Kẻ họ Đoàn vào cốc thì g·iết không tha”
Phạm Thiên biết đây là dòng chữ do Chung Vạn Cừu viết. Chung Linh đi tới dùng một cây búa nhỏ treo ở bên gõ vào chữ Đoàn ba lần để báo tin mình đã trở về.
Một lát sau liền có một nữ tỳ từ sau cây tùng xuất hiện mừng rỡ nói:
- Tiểu thư đã về !
Nàng chạy tới trước mặt Chung Linh tỏ vẻ mừng rỡ nhưng khi nhìn thấy Phạm Thiên thì liền nghi hoặc.
Chung Linh không giải thích mà nói:
- Ngươi mau vào thông báo cho cha mẹ là ta đã về rồi.
Tiểu tỳ liền đáp:
- Lão gia hiện đang tiếp khách ở bên trong.
Chung Linh nói:
- Vậy mẹ ta đang ở đâu, mau dẫn ta đi gặp nàng.
Tiểu tỳ gật đầu và dẫn đường. Chung Linh quay lại nói:
- Thiên ca ca, chúng ta mau đi gặp mẹ ta thôi.
Phạm Thiên cùng Chung Linh đi vào trong cốc. Khi đi tới trước một gian phòng khá rộng thì hắn liền nhìn thấy một nữ tử trung niên dung mạo diễm lệ đang ngồi yên lặng thưởng trà ở bên trong.
Cam Bảo Bảo quả thật là một vị tuyệt sắc mỹ nhân, thảo nào có thể sinh ra được một tiểu mỹ nhân như Chung Linh.
- Mẹ !!
Chung Linh chạy tới ôm chầm lấy Cam Bảo Bảo khiến cho nàng ngạc nhiên.
- Linh nhi, mấy ngày nay ngươi đã bỏ đi đâu mà sao bây giờ mới chịu quay về !?
Cam Bảo Bảo trong lời nói có chút tức giận vì Chung Linh đã lén trốn ra ngoài chơi.
- Mẹ, ta biết lỗi rồi…
Cam Bảo Bảo thấy nữ nhi tỏ ra ngoan ngoãn như vậy thì lòng liền mềm như đậu hũ mà không nỡ la mắng nàng nữa.
- Vị công tử này là…
Lúc này Cam Bảo Bảo mới chú ý tới Phạm Thiên đang đứng ngoài cửa.
- Mẹ, đây là Phạm Thiên ca ca. Thiên ca ca đã từng cứu mạng nữ nhi đó.
Cam Bảo Bảo nghe vậy thì liền hỏi rõ, sau khi biết được mọi chuyện thì khuôn mặt nàng liền trở nên sắc lạnh.
- Đám Thần Nông Bang đó giỏi lắm, lại dám bắt nữ nhi của ta !
Cam Bảo Bảo có biệt hiệu là Tiếu Dạ Xoa thì tuyệt đối không phải là loại người hiền lành nên trong lòng liền nổi lên sát ý với Tư Không Huyền vì dám bắt Chung Linh.
- Phạm công tử, nhờ có ngươi mà tiểu nữ mới thoát được t·ai n·ạn. Ta nhất định sẽ báo đáp ơn nghĩa này của ngươi.
Phạm Thiên liền cười đáp:
- Phu nhân không cần phải khách khí như vậy. Chung Linh muội muội thiên chân khả ái như vậy ta làm sao nỡ nhìn đám người Thần Nông Bang kia làm hại nàng chứ.
Chung Linh nghe được lời này thì hai má trở nên hồng hào khẽ liếc nhìn Phạm Thiên.
Còn Cam Bảo Bảo thì bắt đầu dùng một ánh mắt thưởng thức để quan sát hắn. Nàng nhìn thái độ của nữ nhi thì biết giữa hai người có chút không bình thường.
Cam Bảo Bảo nói:
- Phạm công tử đi cả ngày chắc cũng đã mệt, để ta kêu hạ nhân chuẩn bị bữa trưa tiếp đãi ngươi.
Phạm Thiên nói:
- Tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.
Phạm Thiên lập tức đồng ý. Hắn đã quyết định phải cứu vớt cho đủ 10 người và Cam Bảo Bảo cũng là một trong số những người này nên khi có cơ hội thân cận hắn sẽ không bỏ qua.
Cam Bảo Bảo trời sinh diễm lệ võ công lại cao từng là một đời nữ hiệp nổi danh giang hồ. Nhưng nàng lại gặp được Đoàn Chính Thuần lại bị hắn lừa gạt tình cảm rồi bỏ đi khi đã mang thai.
Vì không muốn con mình sinh ra mà không có cha nên Cam Bảo Bảo phải chịu ủy khuất gả cho Chung Vạn Cừu. Chung Vạn Cừu lớn lên xấu xí lại là loại người thô lỗ nên nàng chẳng khác nào một đóa hoa cắm vào bãi phân trâu cả.
Cam Bảo Bảo vẫn nhớ mãi về Đoàn Chính Thuần nên sau khi gặp lại nàng vẫn sẵn sàng đi theo hắn nhưng cuối cùng kết cục của nàng lại là c·ái c·hết.
Hơn nữa không chỉ có Cam Bảo Bảo mà toàn bộ nhân tình của Đoàn Chính Thuần cũng đều phải chịu kết cục bi thảm.
- Hừ hừ… đi theo Đoàn Chính Thuần các nàng chỉ có một con đường c·hết. Nếu vậy thì để ta cứu vớt há chẳng phải là tiện cả đôi đường sao ?
Đương nhiên hắn cũng không có dự định tìm cách từ từ dụ dỗ những nữ nhân này. Không nói tới việc Cam Bảo Bảo trong lòng chỉ có Đoàn Chính Thuần muốn dụ dỗ nàng là không hề đơn giản mà hắn còn cần phải lo cứu vớt ít nhất là 9 người khác nữa.
Phó bản lần này mục tiêu của Phạm Thiên đã được xác định từ trước, sau khi đột phá Võ Linh hắn sẽ rời đi nên không có ý định lãng phí thêm vài năm ở trong phó bản này chỉ để chinh phục vài nữ nhân.
Nên nhớ không chỉ có một cách duy nhất để hoàn thành nhiệm vụ này. Phạm Thiên có thể tiến hành thu phục toàn bộ những nữ nhân này thành thuộc hạ của mình và mang đi cũng tính là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Đối với Chung Linh hay một vài người thì Phạm Thiên còn có thể bỏ chút thời gian quan tâm tới nhưng những người còn lại thì hắn sẽ sử dụng biện pháp mạnh.
Buổi trưa hôm đó Phạm Thiên sử dụng bữa trưa với Cam Bảo Bảo và Chung Linh xong thì liền cáo từ rời đi trước. Hắn không có ý định gặp mặt Chung Vạn Cừu.
……
Khi trời tối, Phạm Thiên lặng lẽ quay trở lại Vạn Kiếp Cốc và tiến vào bên trong bắt đầu tìm kiếm gian phòng của Cam Bảo Bảo.
Cam Bảo Bảo gả cho Chung Vạn Cừu nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ chịu ngủ chung với hắn. Phạm Thiên tìm thấy nàng đang ngủ một mình trong phòng thì liền lẻn vào trong.
Cam Bảo Bảo lúc này đang nằm hít thở đều đều ở trên giường mà không hề nhận ra rằng Phạm Thiên xuất hiện.
Hắn liền đưa tay ra và vận nội kình tung một chưởng đánh thẳng xuống lồng ngực của Cam Bảo Bảo.
- Hự !!
Cam Bảo Bảo không kịp tỉnh lại thì đã bị trọng thương và ngất đi. Hắn lập tức lấy ta một tấm Tỏa Linh Lệnh và sử dụng nó.
“Tỏa Linh thành công”
Ấn tượng mà Phạm Thiên lưu lại trong lòng Cam Bảo Bảo lúc ban ngày là rất tốt. Cộng thêm nàng không biết mình bị Phạm Thiên đánh lén nên hình tượng của hắn vẫn không thay đổi.
Hai yếu tố này cộng lại cùng với việc Cam Bảo Bảo đang bị trọng thương nên Phạm Thiên dễ dàng Tỏa Linh thành công.
Thấy hệ thống thông báo thu phục thành công thì Phạm Thiên liền hài lòng gật đầu. Quả thật là cách này nhanh hơn so với việc từ từ làm quen và nâng cao hảo cảm nhiều. Chỉ cần trong lòng đối phương không tồn tại quá nhiều khúc mắc dẫn tới bài xích Phạm Thiên thì hắn muốn thu phục vẫn rất dễ dàng.
Phạm Thiên lúc này mới nhìn Cam Bảo Bảo đang dần khôi phục thương thế. Một chưởng vừa rồi của hắn đã đánh tan cái chăn và chiếc áo mỏng mà Cam Bảo Bảo mặc đi ngủ để lộ ra một ngọn núi đôi nằm vững vàng trên ngực nàng.
Phạm Thiên phải công nhận rằng vóc người của Cam Bảo Bảo quả thực có thể khiến kẻ khác phải điên cuồng. Trong số những nữ nhân mà hắn đã từng gặp thì Cam Bảo Bảo là người có vóc người tốt nhất.
Phạm Thiên không nhịn được mà đưa tay nắm lấy cặp đại màn thầu của Cam Bảo Bảo mà xoa nắn khiến hơi thở của nàng có chút dồn dập.
Một lúc lâu sau hắn mới thu tay lại với chút tiếc nuối và rời đi.
Tạm thời Phạm Thiên còn chưa có ý định làm gì Cam Bảo Bảo vì hắn còn có việc khác cần phải làm.
Nhẹ nhàng rời khỏi phòng của Cam Bảo Bảo thì Phạm Thiên bắt đầu tìm kiếm nơi ở của Chung Linh.
-------☆☆☆☆-------
0