A Bích nhìn Phạm Thiên nói:
- Công tử từ đâu mà biết được Mạn Đà Sơn Trang ? Nơi đó phu nhân không thích nam nhân, nếu ngươi tới đó sẽ bị nàng g·iết đó.
Phạm Thiên đáp:
- Ta và chủ nhân của Mạn Đà Sơn Trang có thể nói là người một nhà nên cô nương cứ yên tâm.
A Bích nhìn Phạm Thiên với ánh mắt nghi ngờ sau đó mới nói:
- Ta vốn không phải là người của Mạn Đà Sơn Trang, nay không được Vương thái thái cho phép nào dám đưa người lạ tới.
Suy tính một chút sau đó nàng mới nói tiếp:
- Chuyện này ta phải hỏi ý A Chu tỷ tỷ đã rồi mới quyết định được.
Phạm Thiên vốn định tới Mạn Đà Sơn Trang trước sau đó mới lấy cớ lôi kéo làm quen với A Chu không ngờ A Bích lại chủ động muốn dẫn hắn tới gặp nàng. Phạm Thiên liền nói:
- Ta đây chỉ tới nhờ vả nên sẽ không làm khó cô nương, cô nương cứ bàn với tỷ tỷ của mình trước rồi quyết định cũng được.
A Bích đành phải gật đầu sau đó bắt đầu chèo thuyền.
Phạm Thiên ngồi ở trên thuyền nhìn thấy A Bích chèo thuyền thì cũng muốn giúp đỡ nàng nhưng khổ nổi hắn đâu có biết chèo thuyền. Nghĩ một chút Phạm Thiên liền đưa tay lên bắt đầu vận hồn khí.
Ngón tay của Phạm Thiên hiện lên một luồng xích quang và di chuyển trong không trung.
Chỉ trong chớp mắt sáu đường minh văn đã được Phạm Thiên vẽ ra trong không khí và đánh vào thân thuyền.
Loại thủ đoạn này chỉ có tứ giai Trận Pháp Sư vận dụng hồn khí mới có thể làm được. Những loại minh văn được tạo ra từ hồn khí mặc dù không được bền vững chỉ có thể tồn tại trong một thời gian nhất định nhưng hiệu quả thì không hề khác biệt so vố minh văn thông thường.
A Bích đang bình thản chèo thuyền bỗng nhiên cảm thấy con thuyền lướt đi trên mặt nước khiến nàng hơi lỡ đà ngã ra sau. Phạm Thiên liền đứng dậy đưa tay đỡ lấy eo của A Bích giúp nàng đứng vững được.
- A…
A Bích thấy Phạm Thiên ôm lấy mình từ phía sau thì hai má đỏ bừng.
Phạm Thiên cười nói:
- Cô nương không sao chứ ?
A Bích thẹn thùng tránh khỏi bàn tay Phạm Thiên và đáp:
- Ta không sao…
Sau đó nàng tiếp tục chèo thuyền, một lúc sau mới bình tĩnh lại và nói:
- Công tử đừng gọi ta là cô nương, ta chỉ là một đứa tiểu tỳ mà thôi, công tử gọi ta A Bích là được rồi.
Phạm Thiên đáp:
- Được, nếu ta gọi cô nương là A Bích vậy ngươi có thể gọi ta là Phạm Thiên đại ca hay Thiên ca ca đi, đừng gọi là công tử gì đó nữa.
A Bích nhẹ gật đầu đáp:
- Vậy ta gọi ngươi Phạm Thiên đại ca được rồi.
Thông qua chút sự việc nhỏ này mà A Bích đã dần trở nên thân thiết với Phạm Thiên hơn một chút. Nàng đã trở nên thoải mái hơn mà bắt đầu hát cho hắn nghe nữa.
Phạm Thiên không yêu thích kiểu ca hát ngân nga của người xưa nhưng bù vào đó giọng của A Bích lại rất êm tai nên hắn cũng không ghét.
Phạm Thiên lúc này liền lấy ra một cây ngọc tiêu và dựa theo giai điệu A Bích đang hát bắt đầu thổi một khúc.
- Phạm Thiên ca ca ngươi biết thổi tiêu sao ?
Phạm Thiên làm con rể Hoàng Dược Sư hơn 20 năm thì đương nhiên là biết thổi tiêu, nhưng cũng chỉ là biết mà thôi.
Nói đúng hơn là chỉ có thể bắt chước cách thổi tiêu tạo âm thanh. Nếu đem hắn ra so với một âm nhạc hành gia thật sự thì thì chẳng khác nào đứa trẻ lên ba tập tành nhạc khí.
Nói đúng ra là Phạm Thiên không có máu nghệ thuật trong người, đây chẳng qua là sở thích vặt vãnh mà hắn nghịch qua chút thôi.
Nhờ vào trợ lực của minh văn mà chẳng mấy chốc A Bích đã đưa Phạm Thiên tới Cầm Vận Tiểu Trúc. A Bích đã sinh ra và lớn lên ở vùng đất này nên nàng hiểu rõ thủy đạo đến mức nhắm mắt cũng có thể tìm được đường.
Thủy đạo mà nàng đi hàng ngày đã trở nên quen thuộc tới mức nhàm chán vậy mà ngày hôm nay nàng lại cảm thấy dường như đoạn đường này giống như ngắn lại vậy. Đoạn đường vốn cần hai canh giờ để đi thì bây giờ lại chỉ mất chưa tới một canh giờ (2 tiếng).
Nếu không phải trên đường đi thủy lộ phức tạp có nhiều ngã rẽ thì có lẽ còn tốn ít thời gian hơn.
Cuối cùng A Bích đưa Phạm Thiên tới một tiểu đảo ở dưới tán một cây liễu lớn. Trên đảo có một gian nhà gỗ nhỏ, thiết kế tinh nhã treo một tấm bảng ghi hai chữ “Cầm Vận”.
Nơi này là Cầm Vận Tiểu Trúc của A Bích, cùng với Thính Hương Thủy Tạ của A Chu là nơi ở của hai nàng. Dù chỉ là tỳ nữ của Mộ Dung Phục nhưng địa vị của hai nàng cao hơn những người hầu khác nên mới có nơi ở riêng.
A Bích buộc thuyền vào gốc cây rồi trèo lên bờ quay lại nói:
- Phạm Thiên đại ca mau lên đây đi, hôm nay A Chu tỷ tỷ vừa vặn ở nơi này không cần phải tới Thính Hương Thủy Tạ.
Phạm Thiên gật đầu đạp vào cạnh thuyền một cái nhẹ nhàng nhảy lên bờ rồi cùng A Bích tiến vào trong Cầm Vận Tiểu Trúc.
- Phạm Thiên đại ca ngươi chờ ở đây một lát để ta đi tìm A Chu tỷ tỷ.
Phạm Thiên ngồi chờ một lát thì có người làm mang trà và đồ ngọt tới. Sau đó không lâu A Bích liền quay lại cùng với một nữ tử mặc áo lụa mỏng màu hồng xinh đẹp vô cùng.
A Bích thì vẻ đẹp có phần kém mấy người Mộc Uyển Thanh một chút nhưng bù vào lại mang vẻ ôn nhu còn nữ tử bên cạnh thì thần tình lanh lợi bướng bỉnh, trên người lại mang theo mùi hương thơm thoang thoảng giống Mộc Uyển Thanh. Hai người mỗi người một vẻ nhưng đều là mỹ nhân hiếm thấy.
Mỗi tháng đều có người tìm đến Tham Hợp Trang không phải tới gây rối thì cũng là tới bái sư học nghệ nên bình thường A Chu có tài dịch dung hay cải trang thành nhiều người khác nhau để trêu đùa những kẻ này.
Nhưng Phạm Thiên vốn không định tìm tới Tham Hợp Trang mà là hỏi đường tới Mạn Đà Sơn Trang nên A Chu mới trực tiếp hiện thân.
A Chu đi tới trước mặt Phạm Thiên thì mới lên tiếng:
- Phạm Thiên công tử là muốn tới Mạn Đà Sơn Trang sao ?
Phạm Thiên đáp:
- Đúng vậy, nếu như có gì không tiện thì hai người cứ việc chỉ đường rồi ta tự tìm tới đó cũng được.
A Chu liền nói:
- Công tử đường xa tới là khách, bọn ta sao dám để ngươi phải lặn lội đi đường. Công tử không quen thủy đạo ở đây nên cứ để ta và A Bích đưa ngươi đi là được.
Phạm Thiên cười đáp:
- Vậy thì đa tạ rồi ! Hơn nữa ngươi cứ gọi ta là Phạm Thiên đại ca giống A Bích đi, không cần phải khách khí như vậy.
A Chu cười duyên nói:
- Vậy thì A Chu sẽ gọi ngươi là Phạm Thiên đại ca là được.
Phạm Thiên cảm thấy ấn tượng ban đầu như vậy là hoàn toàn không tệ, chỉ cần thêm chút thời gia nữa là hắn có thể kết thân với A Chu, A Bích rồi.
A Chu và A Bích lại dẫn Phạm Thiên lên chiếc thuyền nhỏ lúc trước sau đó bắt đầu chèo thuyền tới Mạn Đà Sơn Trang.
Mặc dù đã có minh văn tăng tốc nhưng khi tới được Mạn Đà Sơn Trang thì trời cũng đã dần về chiều rồi. Phạm Thiên cùng A Chu, A Bích đi lên trên bờ thì trong tay hắn đã xuất hiện một tấm Tỏa Linh Lệnh sau đó nhằm vào A Bích.
“Tỏa Linh thành công”
Sau đó Phạm Thiên liền tiếp tục lấy ra một tấm Tỏa Linh Lệnh và sử dụng đối với A Chu.
“Tỏa Linh thất bại”
“Tỏa Linh thất bại”
“Tỏa Linh thất bại”
Liên tiếp 3 lần thất bại khiến cho Phạm Thiên khẳng định suy nghĩ của mình.
A Bích tính tình ôn nhu lương thiện, muốn tạo hảo cảm trong lòng nàng rất đơn giản. Việc này hoàn toàn không xung đột gì với tình cảm nàng dành cho Mộ Dung Phục hết.
Nhưng còn A Chu vốn không mang lòng ngưỡng mộ Mộ Dung Phục và hiện tại trong lòng nàng vẫn chưa có người nào nhưng do bản tính thông minh của mình khiến nàng thường hay giữ một sự cảnh giác nhất định đối với người ngoài. Phạm Thiên muốn thu phục A Chu giống như A Bích thì hoàn toàn không đơn giản như vậy.
Nhưng bây giờ có A Bích là khuê mật của nàng ở bên đã được Phạm Thiên thu phục thì có lẽ mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn một chút.
- Hôm nay được A Chu cùng A Bích hai vị muội muội đưa tới đây thì ta trong lòng cảm kích. Ta có vật này muốn tặng hai ngươi coi như là để cảm tạ, đây cũng không phải vật quý giá gì nên hai vị muội muội không cần từ chối.
Phạm Thiên lấy ra hai chiếc mộc chúc hạng liên (dây chuyền làm bằng gỗ) do hắn tự tay chế tạo.
Hai chiếc hạng liên này không phải là thứ quý giá gì nhưng được Phạm Thiên vẽ lên minh văn truy tìm để tránh sau này mất tung tích.
A Chu và A Bích chỉ coi hai chiếc hạng liên này là một món đồ thủ công tinh xảo do Phạm Thiên làm nên vui vẻ nhận lấy. Thay vì kim ngân tài bảo thì hai nàng thích mấy thứ đồ chơi nhỏ như thế này hơn nhiều.
A Chu và A Bích cùng nhau lên thuyền để quay về còn Phạm Thiên thì bắt đầu tiến vào bên trong Mạn Đà Sơn Trang.
-------☆☆☆☆-------
0