- Giết hay lắm ! Giết hay lắm !
A Tử giật mình là do thực lực của Phạm Thiên chứ không phải do phương thức g·iết người của hắn.
Tại Tinh Túc Hải thứ được sử dụng nhiều nhất là độc công và những thứ bàng môn tả đạo. Nàng từ nhỏ đã chứng kiến không ít cảnh tượng đám sư huynh đệ của mình h·ành h·ạ kẻ địch còn tàn nhẫn hơn thế này rất nhiều lần.
So với lũ bệnh hoạn Tinh Túc Phái thì Phạm Thiên ra tay còn quá nhẹ.
- Tên đáng ghét dám đuổi đánh ta nè !
A Tử liền vui vẻ chạy tới đá văng cái xác của Vân Trung Hạc. Lúc trước nàng bị Vân Trung Hạc truy đuổi thì vốn trong lòng đã tích đầy nộ khí, giờ hắn bị Phạm Thiên g·iết c·hết thì đã hả mối hận trong lòng A Tử rồi.
Nhìn A Tử lấy ra chủy thủ và độc dược bắt đầu giở trò tàn phá t·hi t·hể của Vân Trung Hạc thì Phạm Thiên liền đi tới tóm lấy cổ áo nhấc nàng lên.
Cũng không phải Phạm Thiên không chịu nổi việc A Tử bất kính với n·gười c·hết gì gì đó, Vân Trung Hạc cho dù đem đi ngũ mã phanh thây vẫn còn chưa hết tội nữa kìa.
Điều Phạm Thiên để ý tới là cách hành xử của A Tử quá độc ác nếu đưa về ở cùng chúng nữ sẽ không tốt nên cần phải tiến hành chấn chỉnh lại ngay từ lúc này.
- A… đại ca, cảm ơn ngươi đã cứu giúp A Tử !
A Tử nhìn Phạm Thiên mặt cười tươi như hoa nói. Nếu không phải đã biết rõ tính cách A Tử từ trước thì hắn cũng khó lòng mà biết được tiêu cô nương vẻ ngoài ngây thơ đáng yêu này lại là một tiểu ma nữ.
- Sao không gọi phu quân nữa sao ?
Phạm Thiên như cười như không nhìn A Tử với vẻ trêu tức.
- Lúc trước là do tình hình gấp gáp nên ta mạo muội, mong đại ca đừng chấp.
A Tử hai mắt đảo loạn như đang suy nghĩ gì đó nhưng Phạm Thiên bỗng nhiên tóm lấy cổ tay A Tử trước khi nàng kịp lấy ra một căn độc châm.
- Tiếng phu quân này đâu phải dễ gọi như vậy, nếu như đã gọi rồi thì đừng mong nuốt lời.
A Tử thâm than mình vừa mới thoát được một tên dâm tặc đã lại gặp một tên dâm tặc khác, thậm chí tên này võ công còn cao hơn tên trước gấp mấy lần khiến nàng khó xử lý.
Nhưng dù vậy ngoài mặt A Tử vẫn tươi cười rạng rỡ:
- Đại ca, ngươi làm nhân gia đau rồi, ngươi đâu có thương ta mà muốn ta gọi ngươi là phu quân.
Phạm Thiên khóe miệng cong lên nhìn A Tử một chút rồi buông tay nàng ra. A Tử mừng rỡ muốn lén lấy ra ám khí của mình để đánh lén nhưng lúc này tay hắn đã nắm lấy cằm của nàng và cúi xuống hung hăng hôn nàng.
A Tử bị Phạm Thiên c·ướp mất nụ hôn đầu đời thì hai mắt mở lớn đầy kinh hãi nhưng nàng cố gắng trấn tĩnh lại.
- Vậy mà dám khi dễ bản cô nương, để xem ta h·ành h·ạ ngươi thế nào !
A Tử thầm nghĩ và hơi mở khớp hàm để lộ ra một bọc nhỏ và nhẹ nhàng cắn nát nó. Đây là độc dược nàng đã chuẩn bị sẵn chỉ cần cắn nát cái bọc là nàng có thể xuất kỳ bất ý phun ra độc vụ t·ấn c·ông kẻ địch.
Nhưng cử động này của A Tử cũng vô tình khiến cho khóe miệng nàng hé ra và Phạm Thiên lập tức dẫn xà nhập động và đột phá hàm răng ngọc của nàng tiến vào trong.
A Tử giật mình quên luôn cả việc mình muốn làm khiến cho độc vụ lan tỏa trong miệng nàng. Cũng may A Tử đã sớm phục dụng thuốc giải cho loại độc dược này nếu không nàng đâu dám ngậm nó trong miệng.
Phạm Thiên cảm giác được bên trong miệng của A Tử có thứ gì đó nhưng hắn không để tâm lắm. Bản thân hắn đã sớm vạn độc bất xâm đừng nói gì tới thứ độc dược tầm thường này. Độc dược này phát ra một mùi thơm thoang thoảng ngược lại còn làm tăng thêm tình thú nữa kìa.
Phạm Thiên bằng vào công phu miệng lưỡi khiến cho Thiên Long đệ nhất tiểu ma nữ phải bủn rủn chân tay mà hạ v·ũ k·hí đầu hàng.
A Tử bị Phạm Thiên hôn đến thiên hôn địa ám mà không hiểu sao độc dược của nàng không phát huy tác dụng.
Loại độc này độc tính cũng không phải quá lợi hại nhưng có ưu thế ở tốc độ phát độc nhanh, chỉ cần bị nàng phun ra loại độc dược này thì kẻ trúng phải sẽ lập tức bị r·ối l·oạn tri giác thậm chí mù tạm thời vậy mà Phạm Thiên lại chẳng hề hấn gì cả.
A Tử cũng đã thử dùng ám khí đâm Phạm Thiên nhưng tiếc rằng toàn thân hắn tràn ngập hộ thể cương khí nhờ vào đặc tính của Cửu Dương Thần Công nên tất cả đều b·ị b·ắn ngược trở lại.
- Ngươi…
A Tử dù thế nào cũng là hoàng hoa khuê nữ giữ thân như ngọc, giờ nàng bị Phạm Thiên cưỡng hôn thì trong lòng tức giận mà không làm gì được.
Phạm Thiên cười cười nói:
- Môi mềm miệng ngọt, tiếc là toàn thân đều là độc. Có điều những thứ độc dược rác rưởi của Tinh Túc Phái này hoàn toàn không có tác dụng với ta.
A Tử bị Phạm Thiên nhận ra mình là Tinh Túc Phái thì trong lòng hoảng sợ. Tinh Túc Phái danh tiếng trên giang hồ cực thối, vốn không ai ưa. Giọng điều của Phạm Thiên lại có vẻ mang theo hiềm khích với Tinh Túc Phái của nàng khiến A Tử trong lòng lo lắng liệu hắn có phải nhắm tới mình không.
- Đinh lão tặc có phải vẫn luyện cái môn công phu rác rưởi Hóa Công Đại Pháp hại nhân bất lợi kỷ (hại người mà không lợi cho mình) đó không ?
Hóa Công Đại Pháp vốn là tuyệt học cao cấp nhất của Đinh Xuân Thu, toàn bộ Tinh Túc Phái chỉ có một mình lão biết nên các đệ tử đều rất ước ao môn công pháp này.
Phạm Thiên lên tiếng xem thường Hóa Công Đại Pháp khiến cho A Tử vừa ngạc nhiên vừa hiếu kỳ.
- Hóa đi công lực của kẻ khác mà không thể để cho bản thân sử dụng thì có tác dụng gì ? Đinh lão tặc cho dù có luyện cả đời cũng không thể sánh ngang Bắc Minh Thần Công của bổn phái đâu.
Phạm Thiên tự biên tự diễn nói cho A Tử biết về Bắc Minh Thần Công. Hắn biết A Tử lớn lên tại Tinh Túc Phái nên vốn cực kỳ coi trọng sức mạnh và sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được nó. Chỉ cần Phạm Thiên đưa ra dụ hoặc đủ lớn hắn không tin là không dụ dỗ được tiểu ma nữ này.
- Năm đó Đinh lão tặc làm phản chỉ mới đọc được một phần Bắc Minh Thần Công của bản phái mà sáng tạo ra thứ tà công Hóa Công Đại Pháp này quả thực làm mất hết mặt mũi Tiêu Dao Phái.
A Tử cuối cùng không nhịn được mà hỏi:
- Môn Bắc Minh Thần Công đó lợi hại lắm sao ?
Phạm Thiên nhiệt tình giải đáp:
- Bắc Minh Thần Công là một trong ba đại trấn phái tuyệt học của Tiêu Dao Phái, nó có khả năng hấp thu nội lực của kẻ khác tăng tiến nội lực của bản thân. Không phải thứ Hóa Công Đại Pháp nửa nạc nửa mỡ kia có thể so sánh.
A Tử quá đỗi kinh ngạc. Tinh Túc lão quái nổi danh giang hồ ai ai cũng biết tới Hóa Công Đại Pháp của hắn vậy mà Phạm Thiên nó không bằng một góc của thứ Bắc Minh Thần Công gì đó ?
A Tử trong lòng liền nổi lên lòng muốn đạt được Bắc Minh Thần Công. Nếu nàng học được thứ này rồi đi hấp nội lực của một đám người là sẽ trở nên lợi hại hơn cả Đinh Xuân Thu sao ?
- Phu quân… ngươi có biết môn Bắc Minh Thần Công đó không ?
Hai tiếng phu quân được A Tử gọi rất ngọt hoàn toàn không nghe ra được chút bất mãn nào. Quả thực diễn kỹ của nàng đã đăng phong tạo cực rồi.
- Bắc Minh Thần Công chỉ có chưởng môn Tiêu Dao Phái mới biết...
Phạm Thiên nói lấp lửng khiến cho A Tử sốt ruột.
- Mà ta hiện là chưởng môn Tiêu Dao Phái thì đương nhiên là biết.
A Tử mừng rỡ hết sức, nàng nũng nịu nói:
- Phu quân, ngươi dạy ta môn võ công đó có được không ?
Phạm Thiên cảm thấy A Tử trực tiếp yêu cầu như vậy ngược lại rất hợp với ý của hắn.
- Đương nhiên là được rồi, nếu ngươi gả cho ta thì cái gì của ta không phải của ngươi rồi sao ?
A Tử vui mừng chủ động hôn lên má của Phạm Thiên một cái sau đó trong lòng thầm nghĩ:
- Hừ hừ… ta tạm thời để ngươi chiếm chút tiện nghi này. Đợi đến khi học được Bắc Minh Thần Công rồi thì ngươi nhất định sẽ biết được thủ đoạn của A Tử này.
Phạm Thiên sao có thể không đoán được ý đồ của A Tử, có điều chừng nào Phạm Thiên còn nắm trong tay môn công pháp này thì hắn vẫn có thể khiến cho A Tử ngoan ngoãn nghe lời mình.
Hai người trong lòng đều có m·ưu đ·ồ riêng nhưng bên ngoài lại hết sức thân mật giống như tình lữ vậy.
Phạm Thiên sau khi bình định được A Tử thì liền hướng mắt về phía khu rừng bên cạnh Tiểu Kính Hồ. Nếu như tứ đại ác nhân cũng đã xuất hiện thì hắn không nên trì hoãn thời gian nữa.
Phạm Thiên kéo tay A Tử và đi dọc theo tiểu đạo tiến vào khu rừng nhỏ. A Tử có chút không nguyện ý quay trở lại nhưng bị hắn kéo đi nên nàng không còn cách nào khác ngoài nghe theo.
-------☆☆☆☆-------
0