Càng nghĩ Phạm Thiên thấy việc này lại càng khả thi, ví dụ như kỳ đại hội lần này nếu như có TV trình chiếu khắp Lạc Thiên hoàng triều thì chẳng phải là sẽ hấp dẫn rất nhiều người xem sao ?
Lại nói tới thứ đầu tiên mà hắn cảm thấy thiếu thốn đó chính là điện thoại. Nếu có được mang lưới thông tin liên lạc ở dị giới này thì thật sự là quá tiện rồi.
Càng suy tính Phạm Thiên càng nghĩ ra nhiều thứ có thể sáng tạo. Cuối cùng hắn phải lắc đầu để loại bỏ những suy nghĩ này.
- Trước hết mình phải thành lập một kế hoạch cụ thể đã, nếu không sẽ chẳng đi được tới đâu cả.
Phạm Thiên bắt đầu tính toán từng bước một cho kế hoạch phát triển sau này của mình.
Lúc này trên võ đài, hai người được gọi tên cũng đã bắt đầu chiến đấu.
Mặc dù vòng đấu này không giới hạn thời gian nhưng do những lời của vị trọng tài tại vòng sơ khảo nên cả hai đều không hề giấu diếm thực lực.
Dù sao toàn bộ bọn họ đều đã đấu ít nhất là ba trận ở vòng sơ khảo nên ngoại trừ những người mạnh hơn hẳn người khác thì hầu hết những chiêu bài của họ đều đã lộ ra rồi nên không có lý do gì để che giấu nữa.
Cuối cùng thì sau hơn nửa tiếng đồng hồ, cặp đấu đầu tiên cũng đã có kết quả.
Những cặp đấu tiếp theo mặc dù cũng có người đánh nhau cả tiếng đồng hồ nhưng cũng chỉ là số ít. Hầu hết mọi người đều đánh bại đối thủ trong thời gian dưới nửa tiếng đồng hồ.
Nhưng dù như vậy thì tới 50 cặp đấu cũng là quá nhiều. Khi những trận đấu diễn ra được hơn nửa thì trời cũng đã về chiều rồi.
Phạm Thiên hơi xui xẻo một chút khi bốc phải số thứ tự trận đấu là số 83, tức là hắn sẽ đấu trận thứ 42.
Lúc này trời cũng đã tối, nhưng khắp nơi đều được thắp sáng lên bởi thạch đăng được cung cấp linh khí từ linh thạch nên toàn trường sáng trưng như ban ngày.
Phạm Thiên bước lên võ đài thì những khán giả vốn còn đang vật vờ bỗng nhiên trở nên hào hứng.
- Cuối cùng cũng tới rồi !
- Đó chính là tiểu tử sở hữu cửu phẩm võ hồn sao ?
- Là người Phạm gia, đã lâu rồi Phạm gia mới xuất hiện cửu phẩm võ hồn thiên tài mà không ngờ chẳng ai hay biết.
Phạm Thiên lúc đầu còn không hiểu vì sao mọi người lại hưng phấn như vậy khi mình lên đài. Nhưng sau khi nghe họ nói chuyện thì hắn liền hiểu ra.
Xem ra thành tích khảo thí hôm qua của Phạm Thiên cũng đã bị truyền ra ngoài rồi. Dù sao thì cửu phẩm võ hồn cũng không phải thứ ngày ngày đều có thể thấy. Hiện tại trên Tiềm Long Bảng cũng chỉ có một mình tam hoàng tử Lạc Thiên Dương sở hữu cửu phẩm võ hồn thôi.
Lúc này đối diện Phạm Thiên một tên thiếu niên thân hình trông khá văn nhược đã nuốt nước bọt sợ hãi khi nhìn thấy hắn rồi.
Khang Dũng lúc trước đi tới khảo thí lực đạo thì đứng ngay ở phía sau Phạm Thiên. Hắn nhìn thấy Phạm Thiên một chưởng hời hợt có thể lưu lại chưởng ấn rõ ràng trên người cơ quan nhân thì trong lòng lo sợ. Hắn cũng không cho là thân thể mình cứng rắn hơn cơ quan nhân.
Phạm Thiên nhận ra Khang Dũng có vẻ kh·iếp nhược thì cũng thông cảm được, dù sao đối phương cũng chỉ là một cái tứ tinh Đại Võ Sư mà thôi, tới được vòng này đã có nhiều phần là do may mắn rồi.
Tiếc là vận khí của Khang Dũng đã chấm dứt khi gặp phải Phạm Thiên ở đây.
Phạm Thiên vốn định ra tay nhanh chóng đánh bại đối phương rồi xuống đài nhưng sau đó hắn lại nhớ tới việc hệ thống nói mình quá mức điệu thấp nên liền đổi giọng:
- Hừ… tiểu tử ngươi biết khôn thì hãy nhận thua đi, đừng lãng phí thời gian của ta !
Lúc này Phạm Thiên mũi hếch lên trời thần tình kiêu ngạo nói với Khang Dũng.
Phạm Thiên đang chờ Khang Dũng nổi giận nào ngờ hắn lại cười khổ nói:
- Quả thật ta tới được vòng đấu này đều là do vận khí mà thôi. Phạm Thiên thiếu gia, ta mặc dù biết mình không phải đối thủ của ngươi nhưng vẫn muốn được thử sức một phen.
Ê khoan đã, tại sao ngươi không tức giận !?
Những người ngồi quan sát trận đấu liền bàn tán:
- Lại một tên thiếu niên hoàn khố, thiên phú cao mà nhân phẩm chẳng ra gì.
- Đúng vậy, Khang Dũng đứa nhỏ kia ta biết, từ nhỏ mất cha cùng mẹ lớn lên thì hết sức ngoan ngoãn chịu khó không ngờ gặp phải tên đệ tử đại gia tộc này…
Phạm Thiên nghe được tiếng bàn tán thì trong lòng lập tức kinh đào hải lãng.
Sao ta cảm thấy mình giống như mấy tên nhân vật phản diện não tàn trong tiểu thuyết thế này ?
Không phải ! Ta là nhân vật chính cơ mà !!
Trong lúc Phạm Thiên còn đang thầm gào thét thì Khang Dũng lại tưởng rằng hắn coi thường không muốn đánh với mình nên cũng có chút giận dữ.
- Đỡ này !!
Khang Dũng quát lên một tiếng rồi liền xông tới, thanh kiếm trong tay liền đâm về phía Phạm Thiên.
Phạm Thiên đang không để ý tới Khang Dũng thì bỗng nhiên tên này đã cầm kiếm xông tới gần. Trong lúc bất ngờ thì hắn liền vung tay lên thi triển Càn Khôn Đại Na Di hất ngược đường kiếm của Khang Dũng lại.
- Phập !!!
Mũi kiếm xoay ngược đâm xuyên qua bả vai của Khang Dũng khiến cho máu tươi vẩy ra ba thước nhuộm đỏ sàn đá xanh.
Một kiếm này Khang Dũng đã dồn toàn bộ nội kình của mình vào nên uy thế vô cùng lớn. Nay bị Phạm Thiên bắn ngược lại thì lập tức bay ra xa mấy chục mét và rơi xuống đất rên rỉ.
Người trung niên nam nhân làm trọng tài liền hô:
- Phạm Thiên thắng !
Ủa thắng rồi à ? Ta còn chưa phát lực mà ?
Đúng lúc này một bóng người nhảy tới đỡ lấy Khang Dũng và nhìn lên đài quát lớn:
- Hảo một cái Phạm gia ! Chẳng lẽ ỷ là tứ đại gia tộc thì có thể ngang nhiên ra tay độc ác như vậy sao ?
Phạm Thiên liền mộng bức. Huynh đệ à tên đồng bọn của ngươi ra tay đánh lén ta trước mà.
- Diêu Sinh ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo !
Diêu Sinh… Sao ngươi không đổi tên thành Tiêu Viêm luôn đi. Lại còn đừng khinh thiếu niên nghèo, con mẹ nó xem trên người ngươi vàng bạc tơ tằm có chỗ nào nghèo ?
Phạm Thiên trong lòng muốn bay tới đạp cho tên Diêu Sinh này một cái cho sáng mắt ra nhưng hiện tại hắn đang trang bức không thể để mất bức cách được.
- Tài nghệ không bằng người thì đừng học đòi người ta đánh lén. Ta chỉ dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân mà thôi.
Phạm Thiên đạo văn câu này xong liền mắt hướng lên trời cảm thấy mình quá đẹp trai.
Có điều trong mắt những người xung quanh thì lại có hiệu quả hoàn toàn trái ngược:
- Quả nhiên là cưỡng từ đoạt lý. Khang Dũng đã sớm lên tiếng nói mình chuẩn bị t·ấn c·ông mà tên tiểu tử này lại giả vờ như không nghe thấy rồi nói Khang Dũng đánh lén.
- Quá là hèn hạ !
Phạm Thiên đầu nổi gân xanh lập tức quay đầu đi xuống khỏi võ đài. Nếu đứng thêm chút nữa hắn sợ sẽ nhịn không được mà nhảy lên đánh lũ khán giả này một trận mất.
Lúc này người trung niên nam nhân kia nhìn theo bóng lưng Phạm Thiên rời đi thì trên khuôn mặt tràn đầy vẻ thưởng thức mà gật đầu một cái.
Sau khi Phạm Thiên rời đi thì vẫn còn mấy trận đấu nữa nên mọi việc vẫn tiếp diễn. Còn Phạm Thiên lúc này đã trở về tới gian phòng của mình rồi.
- “Hệ thống, không phải ngươi nói là đi trang bức thì sẽ gây ra nhiệm vụ sao ?”
Hệ thống liền đáp:
“Hệ thống chỉ nói là ký chủ cần đi tiếp xúc với bên ngoài nhiều hơn mà đừng trạch ở nhà thì mới có nhiệm vụ chứ không có bảo ngươi làm như vừa rồi. Mỗi một nhiệm vụ đều có một vật phẩm hoặc nhân vật nhất định liên quan tới nó, nếu ký chủ tiếp xúc tới hoặc tiến hành trò chuyện với người đó thì sẽ có cơ hội kích phát nhiệm vụ. Đương nhiên nếu ký chủ đi gây náo động khiến nhân vật mang nhiệm vụ chú ý tới ngươi cũng được nhưng như vậy hiệu quả cũng không cao mà hậu quả thế nào thì ký chủ cũng đã biết rồi”
Phạm Thiên im lặng nói:
- “Vậy có cách nào để biết người nào mang nhiệm vụ hay không ?”
Hệ thống đáp:
“Không có, chỉ khi nhiệm vụ được kích động thì hệ thống mới có thể báo lại cho ký chủ. Nhưng hệ thống có thể gợi ý cho ký chủ rằng hảo cảm của nhân vật đối với ngươi càng cao sẽ càng dễ phát sinh nhiệm vụ”
Phạm Thiên liền hiểu ra. Ngoại trừ những nhiệm vụ theo kiểu sự kiện như tham gia Đăng Thiên Đại Hội lần này thì những nhiệm vụ khác đều yêu cầu hảo cảm cao thì mới có thể khiến cho nhân vật yên lòng chia sẻ phiền não với hắn từ đó dẫn tới nhiệm vụ.
Tại tiền thế hắn từng chơi không ít game có cơ chế nhiệm vụ tương tự như thế này rồi.
Biết được cơ chế hoạt động thì Phạm Thiên sẽ có thể chủ động hơn trong việc tìm kiếm nhiệm vụ.
-------☆☆☆☆-------
0